Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 4234 chữ

Lương Thần nhìn thấy mấy tin nhắn này, ấn vào lồng ngực, thở phào 1 cái.

Lương Thần chỉ đáp lại 2 chữ: ừ ừm.

Lương Thần xem đi xem lại 2 chữ này tận mấy lần liền, trong lòng không phải quá buồn, ngoài ảo não ra thì còn cảm thấy rất hối hận.

Vừa rồi tại sao phải chạy a…….tại sao phải tránh a……nếu nhìn thêm một lúc nữa……nhất định có thể tìm được ai là Lục Cảnh, bây giờ không được vậy trực tiếp hỏi cậu ta ngồi ở đâu cũng được.

Nhưng cậu ta nếu như nhìn thấy mình rồi, có hay không bị dọa chết?

Cậu ta chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, nhưng mình đột ngột bại lộ thế này, cũng quá lúng túng rồi đi……..

Trong đầu Lương Thần vô cùng mâu thuẫn, cuối cùng thành mớ bòng bong, đổ soài trên giường, trời xoay đất chuyển.

Trong lòng không cam lại còn sợ hãi, chỉ có thể tự dày vò mình mà thôi.

Cô ở trên giường lăn đi lăn lại mấy vòng, nghĩ không được, lại ngồi dậy định gửi tin nhắn cho Lục Cảnh.

Cô cảm thấy mình vẫn nên nói chút gì đó.

Tim vẫn không ngừng loạn nhịp, hô hấp nóng như lửa đốt, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, trong khung chat ghi đi ghi lại mấy tin nhắn âm liền, rồi lại xóa đi toàn bộ, nghĩ cả nửa ngày mới ra được lời vừa ý.

Tin nhắn vừa gửi đi, Lương Thần thật sự muốn tát cho mình 1 phát.

Đây là cái lí do rác rưởi gì ko biết?

Chính lúc Lương Thần đang nghĩ xem có nên rút lại tin nhắn ko thì Lục Cảnh đã nhắn lại rồi.

Lần này Lục Cảnh phát 1 đoạn ngữ âm qua: để xem thế nào đã, có thể sẽ chơi cũng có thể không chơi.

Trong tin nhắn có lẫn tiếng xe cộ với tiếng người ồn ào qua lại, chắc là đang ở trên đường.

Qua đi một lúc, Lục Cảnh nói: “máy chủ bị treo rồi, không chơi nữa, về khách sạn.”

Đợi rất lâu, Lục Cảnh cũng không đáp lại, chính tại lúc Lương Thần tưởng đoạn đối thoại này kết thúc tại đây thì cậu lại gửi tin nhắn đến.

“chiều mai chị không phải tăng ca sao?”

Lương Thần nghĩ nghĩ, đáp: “lãnh đạo có việc, hủy rồi.

Lục Cảnh: “…….ồ, tôi chiều mai chắc là không chơi được rồi.”

Ngữ khí OK, đối thoại OK, ổn rồi.

Quả nhiên, vẫn là giống như này chỉ tồn tại quan hệ song phương qua điện thoại là khiến Lương Thần an tâm nhất.

*

Sáng hôm thứ 2, Đinh Gia Vận gõ cửa phòng Lương Thần, anh ta cũng ở khách sạn này.

Lương Thần mở cửa, nhìn thấy Đinh Gia Vận mặc 1 bộ đồ tư trang màu xanh sẫm, đeo 1 cái kính không gọng, nhìn rất trịnh trọng.

“tìm em có việc gì à?”

Đinh Gia Vận cười nói: “buổi trưa rảnh không? Mời em đi ăn bữa cơm.”

“ thôi, để em mời anh đi.”Lương Thần nói, “anh mời em mấy bữa rồi, nên để em mời lại rồi.”

Đinh Gia Vận giờ tay nhìn đồng hồ, nói: “khách sáo với anh cái gì, hôm nay anh mời, anh còn gọi thêm vài người bạn cùng đến nữa.”

Miệng Lương Thần đang cười liền hạ xuống, nói: “bạn của anh á…….vậy em đi không tiện lắm đâu.”

Đinh Gia Vận vẫn nụ cười ấy, nhẹ giọng nói: “thập cửu ngộ, nghe nói đến bao giờ chưa?”

Lương Thần gật đầu, “đương nhiên em biết, ông ấy……đợi đã, hôm nay có ông ấy?”

Thập cửu ngộ, biên khúc nổi tiếng trong nước, năm trước nhờ bài mà xuất đầu lộ diện trọng giới, cho đến nay vẫn luôn đạt được thành xuất sắc, âm nhạc mà ông sáng tác được không ít người làm âm nhạc quần chúng trực tiếp nâng lên tuyến 1, nhưng thiên tài thì thường không bình thường, nghe đồn tính cách ông ta rất quái gở, không hay xuất hiện như người thường khác, thần xuất nhập quỷ, cực kì khó liên lạc!

Cũng chính là nói, ông không giống những nhạc sĩ khác, sau khi xuất môn bắt đầu cho ra lượng sản phẩm lớn, tiền nhiều không đếm xuể, mà vẫn như trước việc mình mình làm, sống trong thế giới vốn có trước đây của mình.

Đinh Gia Vận giương mày nói: “anh ấy có vẻ khá thích anh, vừa hay 1 trong những bạn làm ăn với anh là bác của anh ấy, thế nên anh ấy định đến ăn bữa cơm, em đi không?”

“đi!”

Đinh Gia Vận cười chộp lấy đỉnh đầu Lương Thần, “xem ra ảnh đế này vẫn là có 1 chút địa vị.”

Lương Thần 2 mắt như phát sáng, cô sớm đã nghe âm nhạc của thập cửu ngộ, vừa nghe đã như bị sa vào bùn lầy không thoát ra được, lần này có thể có cơ hội được gặp gỡ chào hỏi cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

“anh đợi chút, em đi sửa sang 1 chút.” Lương Thần vội vàng quay về phòng bắt đầu lật quần áo, “ 11 rưỡi xuất phát được không?”

Đinh Gia Vận cười gật đầu, “em ăn mặc đơn giản 1 chút là được rồi, 11 rưỡi anh gọi điện, chúng ta cùng nhau đi.”

“vâng!”

Lương Thần khẩn trương trang điểm, thuận tiện nói cho Lưu Dĩ Tinh chuyện vừa rồi.

Lưu Dĩ Tinh vừa nghe xong, liền vội chạy qua phòng Lương Thần, nhìn thấy cô đắp mặt nạ liền biết chuyện này là thật, nói: “Đinh Gia Vận cái nhân mạch này cũng quá trâu rồi.”

Lương Thần 1 bên phân phó Viên Khả Khả với Tiêu Vũ giúp cô chuẩn bị quần áo, 1 bên nói: “anh ấy không phải đã bắt đầu chuyển sang mảng hậu đài rồi sao? Có những tài nguyên này cũng là chuyện thường tình. Chỉ là ân tình lần này, không biết sau này sao mà trả.”

Lưu Dĩ Tinh khom lưng, đem bông trang điểm vứt đi, “vậy chị đi đổi vé sang ngày mai nhé?”

“vâng.” Lương Thần nói, “ sau khi về, phải tìm cơ hội mời Đinh Gia Vận ăn cơm mới được.”

Lưu Dĩ Tinh vừa nghe liền cười, “em gấp cái gì chứ, sao mà xuất đạo bn năm rồi vẫn giống như hồi còn học đại học. giới giải trí là nơi như nào em còn chưa rõ sao? Ân tình đến đi quá bình thường, em không cần phải để ý nhiều, nếu như mỗi lần giới thiệu đều khiến em hao tâm tổn trí, sợ hãi dè dặt thế này, sau có phải sẽ rất mệt? tâm thái tỏ ra bình thường một chút, mấy việc này cũng không phải là em nhờ vả gì Đinh Gia Vận, anh ấy chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, sau này có việc gì cần đến em, em nhớ giúp đỡ lại là được rồi.”

Lương Thần vừa nghe, hình như cũng có lí.

Vừa rồi Đinh Gia Vận nói xong, cô quá kích động rồi, làm giống như cô nhờ Đinh Gia Vận giới thiệu cho cô nhân mạch vậy. nghĩ kĩ lại, nếu cô nhìn sự việc quá nghiêm trọng, đúng là sẽ rất mệt.

Lưu Dĩ Tinh giúp cô gỡ mặt nạ, 1 bên dùng bông tẩy trang lau mặt cho cô, 1 bên nói: “có người giúp em, em nhận lấy, có người cần em, em dốc hết lòng giúp đỡ, đơn giản vậy thôi. Em vs Đinh Gia Vận là bạn, cũng là đối tác, sự thăng bằng giữa các mối quan hệ kiểu này cần em dùng tâm thái bình thường mà nắm lấy, mà không phải là hạ thấp mình xuống. anh ấy là ảnh đế, không tồi, nhưng em cũng chả kém cạnh gì, lượng tiêu thụ mỗi album cũng khiến người khác phải dè chừng, đừng vì mấy chuyện này mà nghiêng ngả.”

Lưu Dĩ Tinh nói xong, tinh thần Lương Thần cũng triệt để thả lỏng, “ vâng, em biết rồi tinh tỷ, chị cũng đi sửa sang chút đi.”

Lưu Dĩ Tinh cốc đầu cô 1 cái, “chị đi trang điểm, lúc nữa tìm em.”

*

11 rưỡi, Lương Thần và Lưu Dĩ Tinh chuẩn giờ xuất hiện ở sảnh khách sạn, Đinh Gia Vận cùng người đại diện và trợ lí cũng tới rồi, lái xe đi ra mở xe rồi, Đinh Gia Vận liền vs Lương Thần đi về hướng cửa chính.

Lương Thần hôm nay mặc 1 cái áo nỉ mỏng màu trắng, váy ngắn màu đen, đi đôi giày cao gót cài dây, mái tóc ngắn màu hạt dẻ không cần chỉnh sửa quá nhiều, trang điểm nhẹ nhàng,chỉnh thể nhìn trông vừa chỉnh tề vừa già dặn.

Đinh Gia Vận nhìn cô 1 lúc, nói: “anh thật hối hận lúc đầu không mời em làm nữ chính.”

Lương Thần cười nhẹ nhàng, lại có chút lanh lợi giống như 1 cô sinh viên vừa từ trong trường đại học chạy tới vậy, “ vậy lần sau nhớ phải bàn bạc với quản lí của em trước, thù lao của em rất cao đấy.”

Đinh Gia Vận cười nói: “được, nếu như có cơ hội remake , anh có phải đầu tư nhiều thế nào cũng sẽ mời em đóng nữ chính.”

Lương Thần: “……….”

Sao con trai bây giờ đức tính đều thế này nhỉ, khen một câu tử tế chắc chết người được luôn ấy?

“được rồi, không đùa với em nữa.” Đinh Gia Vận nói, “xe đến rồi.”

Sau khi 1 hàng người lên xe xong, trực tiếp đi thẳng đến nhà hàng.

Đến phòng ăn vừa đúng 12h, mấy khách Đinh Gia Vận mời cũng lần lượt đến, sau khi ngồi xuống, Lương Thần nhìn lên trên, đàn ông thì mặc vest đi giày da, nữ thì nhìn trông giỏi giang lại khí chất đầy mình, hoàn toàn nhìn không ra đâu là người làm âm nhạc.

Lương Thần bắn cho Đinh Gia Vận 1 ánh mắt, Đinh Gia Vận ghé vào tai cô nói: “hình như chưa đến, đợi 1 lúc nữa để anh hỏi thử xem.”

Lương Thần thấp thỏm gật đầu, nhưng trên miệng lại nói: “không gấp không gấp.”

2 người đang nói chuyện, đối diện có 1 người phụ nữ tóc ngắn nhìn thẳng vào Lương Thần nói: “aiyo, đây chính là Lương Thần tiểu thư đúng không?”

Đinh Gia Vận lập tức giới thiệu: “đây là producer của gia hoa ảnh nghiệp kỉ thu, bọn anh đều gọi là thu tỷ.”

Đinh Gia Vận nhẹ giọng thêm 1 câu: “bác của thập cửu ngộ.”

Lương Thần lập tức bưng trà sang chào ỏi kỉ thu, kỉ thu nhìn có vẻ là 4-50 tuổi, thân hình hơi mập, nhưng da mặt hồng hào mắt to mày đậm, khí trường và sự thân thiện đều có, trò chuyện với cô vô cùng thoải mái.

“nghe danh đã lâu nay mới được gặp mặt, Lương Thần nhìn còn xinh đẹp hơn cả trên tivi, sau này nghe em hát sẽ lại càng thích hơn nữa.”

Kỉ thu vừa nói xong, Lương Thần kinh ngạc: “chị cũng nghe bài hát của em sao?”

Kỉ thu nói: “chị ở tuổi này rồi, không hay nghe hát nữa,chả là trong nhà có đứa cháu làm về âm nhạc, lúc nào cũng nghe nhạc, nên nghe được không ít bài hát đang lưu hành bây giờ…..nhắc đến, tiểu tử thối này vốn dĩ hôm nay cũng tới cùng, nhưng được nửa đường, nhìn thấy lá phong bên đường đã chuyển đỏ liền nhớ đến Canada, nói cái gì mà linh cảm đến rồi, lập tức liền đặt vé máy bay, hiện tại đã quay về sắp xếp hành lí rồi.”

Lương Thần: “……….”

Kì quặc quả nhiên là kì quặc……..

Đinh Gia Vận ngại ngùng ho 1 tiếng, ánh mắt có phần hơi áy náy.

Lương Thần nhìn anh ta cười, ý muốn nói không cần phải nghĩ nhiều.

Mặc dù Lương Thần chạy đến đây là vì thập cửu ngộ, nhưng Đinh Gia Vận cũng không thể lường trước được tình huống này, thế nên cho dù không giống như trong tưởng tượng, Lương Thần vẫn không lộ nửa tia thất vọng, nói chuyện ăn cơm cùng khách vô cùng vui vẻ.

*

Quảng châu tháng 11 vẫn rất nóng, chính đang giữa trưa, Lục Cảnh vs Hà Hiệp sau khi tham xong cuộc thi hùng biện liền quay về thẳng khách sạn thay đồ, mặc lên áo nỉ đơn giản, sau đó ra ngoài ăn cơm.

2 người đi tới cửa khách sạn mới nhớ ra vẫn chưa quyết định ăn gì, thế là mỗi người lôi điện thoại ra xem chỉ dẫn.

5 phút sau, Lục Cảnh nói: “thôi, đi ăn KFC đi.”

“không được!”Hà Hiệp nói, “tôi lần đầu tiên đến quảng châu, sao có thể ăn KFC? Ông đừng vội, chúng ta lại tìm thử lần nữa.”

Lục Cảnh hướng mắt đến cái mặt trời chả có gì khác biệt với mùa hè này, nhăn mày, cúi đầu tiếp tục xem điện thoại.

Lướt qua 1 vòng, cậu nói: “vậy đi ăn gia tử chi\ba.” (gia tử chi: gà hầm nước dừa, ba: nhé)

Hà Hiệp chớp chớp mắt, ngẩng đầu, ngây thơ nhìn Lục Cảnh: “gia tử chi\ba là cái món gì?”

Lục Cảnh: “…………”

“cút đi ăn KFC!”

“đừng mà!” Hà Hiệp nói, “fan meeting chiều nay không phải hủy rồi sao? Dù sao cũng chả có việc gì, chúng ta đi ăn đồ ăn quảng châu chính thống đi.”

Cuối cùng, 2 người vẫn là đi tìm 1 quán cơm rồi ăn đồ quảng chính thống.

Lúc từ quán cơm đi ra đã là 2h chiều, Lục Cảnh và Hà Hiệp vào luôn quán nét ở bên cạnh, thuê 1 phòng 2 người.

Hà Hiệp đăng nhập steam, nói: “đem tôi bay?”

Lục Cảnh nhìn thời gian ở góc trái màn hình, nói: “đợi chút.”

10 phút trước cậu có gửi cho Lương Thần 1 tin nhắn, nhưng cô vẫn chưa nhắn lại.

Hà Hiệp không nói gì, cúi đầu nghịch điện thoại 1 lúc, 5 phút sau, cậu nói: “vẫn chưa được à? Đợi ai thế?”

Lục Cảnh mở weixin, 2 phút trước nhận được 1 tin nhắn của ba gửi, nhưng Lương Thần vẫn như cũ, chưa có nhắn lại.

Cậu tắt 4G, rồi lại bật lên, Lương Thần vẫn chưa nhắn lại.

Lục Cảnh không tin, dứt khoát khởi động lại điện thoại.

2 phút sau, weixin vẫn im ắng như cũ, nhưng Hà Hiệp đợi đến sốt cả ruột, nói: “nhanh lên! Chơi trước 1 ván đi!”

Lương Thần chau mày, không tình không nguyện bắt đầu chơi.

3 phút sau, trận 1 kết thúc, Lục Cảnh lại nhìn weixin, vẫn chưa nhắn lại.

Thế là lại chơi tiếp trận nữa.

Sau khi chơi liên tục 4 trận, đã là 5h chiều, trời bắt đầu ngả tối, trong quán net sớm đã phảng phất mùi mì tôm.

Lúc này, Lương Thần cuối cùng cũng nhắn lại.

Lương Thần xem nhưng không nhắn lại, đem điện thoại vứt lên bàn, nói: “chơi tiếp trận nữa.”

Ván 1 bắt đầu, 2 người tiến vào đảo xuất sinh, trên web xuất hiện đếm ngược thời gian bắt đầu.

Nhưng khi còn 10s đếm ngược, Lục Cảnh đột nhiên bỏ chuột, lại cầm lên điện thoại, gõ gõ chữ.

Sau khi gửi xong, cậu chuyển sang chế độ im lặng rồi cho vào cặp.

Không nghe không nhìn!

Lương Thần lúc nhận được tin nhắn này thì vừa lúc cùng vs Đinh Gia Vận tiễn xong khách.

Bữa cơm hôm nay vô cùng vui vẻ, mặc dù người mong chờ là thập cửu ngộ không tới, nhưng những người này đều là những người có tiếng nói, nắm trong tay tài nguyên phim ảnh, Đinh Gia Vận nói chuyện vs bọn họ rất vui vẻ, Lương Thần cũng luôn luôn theo cùng, vừa nói liền đã đến chiều.

Lúc cô vs Đinh Gia Vận tiễn khách xong, lại đến giờ ăn tối.

Đinh Gia Vận đề xuất cùng nhau ăn tối, lần này Lương Thần không sao từ chối được nữa, hơn nữa Đinh Gia Vận cũng đồng ý để cô mời khách, thế là 2 người đem theo đồng nghiệp khác cùng đi tới 1 nhà hàng khác ăn cơm.

Trên đường, Lương Thần nhìn thấy tin nhắn của Lục Cảnh, mới nhớ ra mình hôm nay có hẹn chơi game vs Lục Cảnh.

Thế là Lương Thần vội vội vàng vàng nhận sai.

Lục Cảnh đáp 1 cái “ờ”, Lương Thần đoán chừng cậu có chút tức giận, cô lại liên tục gửi liền mấy cái tin nhắn xin lỗi, nhưng cậu đều không nhắn lại.

Đến phòng ăn, ăn xong cơm mới có hơn 7h.

Lương Thần chính đang định tối nay lặng lẽ tới quán net chơi game, Đinh Gia Vận liền mở miệng hỏi: “em tối qua đăng cái ở vòng bạn bè có phải là cái trò chơi đang rất hot gần đây không?”

“đúng ạ.” Lương Thần nói, “là cái lúc trước nói qua với anh đấy, công nghệ Bác Viễn muốn mời em đại ngôn trò chơi đó.”

“chơi hay không? Đinh Gia Vận hỏi.

“hay lắm!” vừa nhắc đến trò chơi này, 2 mắt Lương Thần sáng quắc lên, “anh xem hiện tại bao nhiêu người chơi như thế là biết nó thú vị thế nào.”

Đinh Gia Vận 1 tay vuốt cằm, nâng li rượu lên nói: “em biết không, anh thời còn học đại học, DOTA đang hot, anh từng vì ở quán nét thức khuya chơi game mà bị thi lại mấy môn, suýt chút nữa bị đuổi học.”

Nhớ lại hồi thanh xuân ấy, nhưng nếp nhăn ở khóe mắt Đinh Gia Vận dường như nhạt đi rất nhiều.

“hả?” Lương Thần kinh ngạc nhìn Đinh Gia Vận, hoàn toàn không tưởng tượng ra 1 người đàn ông phong độ ngời ngời thế này mà thời đại học lại là 1 thanh niên nghiện game.

“anh không dám nói là chơi DOTA giỏi, nhưng đua xe kart thì cũng được, nói đến thời gian đua, lúc đó bắc ảnh ( học viện điện ảnh bắc kinh) không ai có thể phá vỡ kỉ lục của anh.”

Lương Thần không chớp mắt cái nào, nhìn chằm chằm vào Đinh Gia Vận, “anh thế mà lại……..”

“không ngờ tới đúng không?” Đinh Gia Vận nói, “nói ra, anh đã rất lâu rồi không có đụng tới game, em tối nay có việc gì không? Rảnh thì có thể đem anh theo chơi một chút cái game mà em đang chơi được không.”

“được chứ!” Lương Thần vừa nhận lời xong, liền nghĩ tới tính khả thi của việc này, “ nhưng mà chúng ta không có đem theo máy tính cài game…….”

Đinh Gia Vận nói: “vậy tối qua em chơi kiểu gì?”

Lương Thần ngượng ngùng cúi đầu, “không giấu gì anh…….em tối qua đi quán net………”

Đinh Gia Vận nhìn không được bật cười, “sao không nói sớm, mấy trợ lí của anh đều là người trẻ tuổi, có mang theo máy tính, bọn họ cũng chơi cái game này, có thể mượn giúp em. Hay là tối nay mượn máy tính bọn họ chơi 2 ván nhé?”

Lương Thần cúi đầu nhìn điện thoại, Lục Cảnh vẫn chưa nhắn lại.

“ok!”Lương Thần nói, “em chơi gà lắm, đến lúc đó đừng cười nhạo em.”

*

Sắc trời dần ngả đen, Lục Cảnh thả chuột, đứng lên vặn vai vài phát.

Vừa rồi cậu vs Hà Hiệp hẹn với Chu Châu và Lưu Nhị ở trường 4 người chơi mấy tiếng liền, cậu đại sát tứ phương, đem theo 3 người bạn cùng phòng nằm không cũng thắng, làm cho Hà Hiệp nằm rũ rưỡi trên ghế sô pha thở hổn hển.

“quá phê rồi!” Hà Hiệp trên mặt nở nụ cười mụ mị, “ông hôm nay sao mà khỏe thế! Quá kích động rồi!”

Lục Cảnh: “……….”

Cách nói chuyện của mấy đứa này lúc nào mới có bình thường một chút đây?

Chơi game lâu cũng thấy mệt, Chu Châu đăng xuất YY đi chơi vương giả vinh diệu, Lưu Nhị đi đọc sách, Hà Hiệp định đi làm 2 trận liên minh.

Lục Cảnh ngồi xuống, thoát khỏi game center, lướt 1 lượt danh sách bạn bè, tự nhiên thấy Lương Thần đang onl, trạng thái còn là “đang chơi game”.

Cậu lập tức cầm điện thoại ra xem, Lương Thần quả nhiên 3 tiếng trước có gửi cho cậu mấy tin nhắn.

Không một chút thành ý.

Lục Cảnh lạnh nhạt hừ 1 tiếng, lại lướt vòng bạn bè, bài đầu tiên là của Lương Thần đăng.

[phục rồi, nam thần bọn anh lần đầu tiên ăn gà, đã có thể ăn được gà…….]

Kèm theo 1 tấm ảnh, 1 cái laptop, màn hình hiển thị nick kia xếp thứ 1, 4 mạng.

Nick không phải của Lương Thần.

Lục Cảnh đem ảnh phóng to ra, bên cạnh cái lap kia còn có 1 cái lap nữa.

Nam thần?

Vậy nên, là đang chơi game với 1 người con trai?

Lại nhìn một chút bối cảnh- - còn là ở khách sạn?

Trâu bò.

Thật trâu bò.

Lục Cảnh cười lạnh rồi tắt điện thoại.

Hà Hiệp ở bên cạnh nhìn biểu cảm của cậu không đúng cho lắm, đến gần nói chuyện nhưng cậu không thèm tiếp.

Hà Hiệp lại nhìn vào màn hình máy tính của cậu.

Cái nick “icalive” kia nhìn rất quen, khoảng thời gian gần đây Lục Cảnh hầu như chỉ chơi với người này.

“yo, đây không phải là em gái mà ông đang đem sao!” Hà Hiệp nói, “gọi ngta lên, chúng ta cùng chơi!”

Lục Cảnh lạnh nhạt nhìn máy tính, vặn nắp chai nước suối, nắp văng lên trên bàn thuận theo góc bàn lăn xuống đất, Lục Cảnh cũng chả buồn nhặt, uống một ngụm, đeo tai nghe lên, từ 4 người chuyển sang 1 người chơi, nói: “tôi còn đem theo cô ta chơi game thì tôi là chó.”

*

Lương Thần sau khi đăng bài trong vòng bạn bè xong, Đinh Gia Vận liền đi nghe điện thoại quản lí gọi.

Lương Thần mở weixin xem 1 vòng, Lục Cảnh vẫn chưa nhắn lại.

Lại nhìn steam, cậu đang onl!

Lương Thần lập tức mở YY, vào phòng của Lục Cảnh.

YY của Lục Cảnh cũng đang onl!

Lương Thần hưng phấn nói: “cậu đang chơi game à!hay là chơi 2 đi?”

Rất lâu sa đó, trong tai nghe không có truyền đến giọng nói đáp lại của Lục Cảnh.

Lương Thần lại hỏi một câu nữa: “cậu có ở đó không?”

Lúc này, ngồi trước máy tính là Lục Cảnh, ngón tay khẽ run lên, nhịp tim tự nhiên đập ngày càng nhanh.

Như có một dòng điện chạy xuyên qua cả người cậu, khoảnh khắc ấy, như có gió xuân thổi qua đôi gò má, tiếng chuông gió vang lên bên tai, ở ngay trong chính quán net huyên náo này, trong đêm cuối thu khô nóng này.

Cô - - không có mở biến âm…

Đó là 1 âm thanh quen thuộc đến nối không thể quen thuộc hơn, từng vô số lần đưa cậu vào giấc ngủ ban đêm, từng ở mỗi chuyến đi thắp sáng tâm hồn cậu, từng gạt đi những nỗi cô đơn trên mỗi quãng đường chỉ có một mình cậu………

Nửa buổi, Lục Cảnh cũng không có nói chuyện.

Chính tại lúc Lương Thần tưởng là cậu tức nên không thèm để ý cô thì cậu lại đột nhiên lên tiếng “tôi ở đây.”

Giọng nói thoáng qua sự trầm mặc, âm cuối hơi run, cảm giác giống như vừa ăn socola có trộn lẫn kẹo pop rocks.

Hà Hiệp nhân lúc đang chờ game chạy quay đầu nhìn Lục Cảnh, phát hiện cậu lại đang chơi 2 người, nick đồng đội vẫn là cái nick “icalive” quen thuộc kia.

Cậu dụi mắt nhìn xong nói: “Lục Cảnh, vừa rồi ông vừa nói cái gì ý nhở?”

Lục Cảnh liếc nhìn Hà Hiệp một cái.

“oẳng.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 154

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.