Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3697 chữ

Sau khi được sự chấp thuận của Lục Cảnh, tâm tình Lương Thần cuối cùng cũng ổn định trở lại. Lục Cảnh kêu cô đăng nhập game, cô cũng ngoan ngoãn đăng nhập.

Lúc lên YY nói chuyện, giọng cô vẫn còn rưng rưng.

Lục Cảnh thất sắc, “chị khóc thật à?”

“không có! Ai khóc!”

Lời này nói ra đến cô còn chả tin, cái giọng nghẹn ngào này có là biến âm cũng giấu không được.

Mặc dù nói đây chỉ là một trò chơi, nhưng khi bạn nhập tâm chơi, rất dễ mang theo cảm xúc. Trong quán net thường hay nghe tới người thì vì bị người ta bắn nổ đầu mà kinh hãi hét lên, có người lại vì không hiểu vì sao lại chết mà giận tới đập bàn đập ghế, vậy nên Lương Thần bị tức cho khóc cũng không có gì là lạ.

Giọng khóc của Lương Thần giống như một cái giằm chặn ở cổ họng Lục Cảnh, lên không được xuống không xong.

Cậu cảm thấy mình nên nói gì đó để an ủi Lương Thần, nhưng đây lại không phải chuyện gì lớn mà phải an ủi. nói là chuyện nhỏ nhưng lại làm người ta khóc rồi, kì thực đây là do cậu mà ra.

Lục Cảnh vắt óc nghĩ nửa phút trôi qua, chợt nghe thấy Lương Thần khóc nấc nói: “cậu ổn chứ? Tự nhiên ngây ra cái gì?”

“à.”Lục Cảnh liền cảm thấy yên tâm, ai chơi game mà không từng bị tức đến sống dở chết dở chứ? Đây là quá trình ai cũng đều phải trải qua cả.

Cậu yên lòng chơi game, đồng thời cũng cảm thấy bản thân đã cho Lương Thần một bài học sinh động.

Chơi được khoảng 10 phút rồi, Lương Thần đều chả có tinh thần gì, nhìn thấy cái mũ sắt cấp 3 cũng không xông đến lấy luôn, như kiểu người vác cái bao thịt nhưng lại vô cảm.

Lục Cảnh trong lòng lại cảm thấy áy náy, cậu dè dặt hỏi: “chị sao lại vẫn không vui thế?”

Lương Thần thờ dài một cái, ánh mắt hướng phía ngoài ngôi nhà quét một lượt, nói: “có xe.”

Lục Cảnh nói: “vậy chị khẩn trương phóng xe qua đây, chúng ta chạy độc.”

Lương Thần nói: “trong xe có người.”

Lục Cảnh: “……….”

Lương Thần lại thở dài tiếp, nói: “đi thôi, chạy độc.”

“không gấp, trước tiên tiêu diệt người vừa tới đã.” Cậu mang theo Lương Thần đi khỏi tòa nhà, hướng tòa lô cốt hai tầng mà di chuyển, một mặt còn giảng giải cho Lương Thần, “chị nhìn xem, đây không phải chỗ đỗ xe nhưng là có một cái xe dừng ở đây, nói lên điều gì?”

Lương Thần nói: “nói lên có người dừng xe lung tung.”

Lục Cảnh: “………….”

“nói lên rằng đây nếu không phải là xe hỏng thì chính là cái bẫy! còn có một khả năng nữa, chính là người trong xe đi vào trong lượm đồ rồi!”

Lương Thần nửa buổi mới ồ lên một tiếng.

Lương Thần cầm lựu đạn ra, tiếp tục nói: “rất rõ ràng, người trong xe này đã lên lầu kiếm đồ rồi, tôi hiện tại ném lựu đạn này nổ tung cả lũ chị tin hay không?

Lương Thần dán mắt vào lô côt nhìn, đầu gật xuống rồi đi: “chả có gì thú vị.”

“aizzz! Chị đi đâu đấy!” Lục Cảnh gấp gáp, lập tức đem lựu đạn ném lên cánh cửa sổ của tòa nhà, “chị xem xong rồi hãng đi!”

Chưa nói dứt lời, bên tai đã vang lên một âm thanh nho nhỏ.

Lục Cảnh nhất thời không thể nhận ra đây là âm thanh gì, từ từ di chuyển mục tiêu, nhìn thấy một cái “đồ chơi” nhỏ đang lăn đến trước nhân vật của mình.

Sau đó - - “đùng” một tiếng, nổ tung.

Màn hình dần dần tối đi, nhân vật tử vong.

Lục Cảnh: ????????????????????

Lương Thần lúc này đã đi khá xa đột nhiên quay lại, nhìn vào thi thể của Lục Cảnh ở dưới chân, nói: “cậu chết rồi?”

Lục Cảnh: “……….”

Lương Thần: “sao lại chết thế?”

Lương Thần: “………”

Bời vì quên dùng súng phá vỡ cửa kính, lựu đạn trực tiếp bị bắn ngược trở lại, chị dám tin không?

Lương Thần: “đang hỏi cậu đấy.”

Lục Cảnh: “bị tự mình nổ chết.”

“há?”Lương Thần nói, “cậu sao có thể tự nổ chết mình á?”

Lục Cảnh: mẹ nó ai bảo tôi là một kẻ nói được làm được cơ chứ?!

*

Trận này chơi mà không có Lục Cảnh, Lương Thần không gượng được đến vòng thứ 2 đã chết rồi. nhưng mà không hiểu sao, cô cảm thấy trong lòng nỗi buồn bực chả biết từ lúc nào tiêu tan rồi, mấy trận tiếp theo cô đều chơi cực kỳ hứng thú, đợi đến khi cô thoát khỏi game, mở giao diện chính của weixin ra, mới nhìn thấy có hơn 100 tin nhắn chưa đọc. vừa rồi điện thoại luôn luôn bắn ra không ngừng, tin nhóm với tin riêng dồn dập gửi tới, không bên nào nhường bên nào, Lương Thần xem lược qua, cuối cùng mở tin nhắn nhóm làm việc của mình.

Viên Khả Khả nửa tiếng trước trong nhóm có phát mấy tấm ảnh của Mạnh Lam Chi và Nhạc Vũ Huân, hai người bọn họ đang cãi nhau trong xe, cửa xe chưa đóng kín, từng cử động của hai người bị quay lại rõ từng mm.

Lương Thần mở xem từng tấm một, trình tự ảnh bị lộn xộn, chỉ có thể nhìn ra hai người đại khái là đang cãi nhau, sau đó Mạnh Lam Chi tát Nhạc Vũ Huân hai phát, rồi Nhạc Vũ Huân cúi đầu nói cái gì đó, sau đó Mạnh Lam Chi lại tát mấy cái.

Mặc dù là ảnh chụp trộm, nhưng Lương Thần có thể nhìn rõ ràng nhìn thấy vết tay trên mặt Nhạc Vũ Huân.

ựa, Mạnh Lam Chi này ra tay thật độc ác, chắc là ngắm chuẩn rồi, Nhạc Vũ Huân để ý nhất cái tấm mặt đó.

Sau này đại loại là Nhạc Vũ Huân ôm chặt lấy Mạnh Lam Chi, cô ta cũng không có vùng vẫy gì, xem ra giống như ……..nối lại tình cũ?

Câu này dùng ở đây hình như có gì đấy không đúng lắm thì phải.

Xem xong ảnh, Lương Thần mới bắt đầu nhìn xem mọi người rốt cuộc đang thảo luận cái gì.

Hóa ra mấy tấm ảnh này vẫn chưa bị tung ra, nhưng ở trong giới đã truyền ra rồi. mọi người đều không tò mò muốn biết xem hai người có phải hay không quyết định đi tiếp, thế là một bên thảo luận một bên chửi đôi này là “gian phu dâm phụ”.

Lương Thần thoát khỏi nhóm, xem tiếp tin nhắn mà Lưu Dĩ Tinh gửi cho cô.

Lương Thần trực tiếp gọi điện thoại qua, Lưu Dĩ Tinh bắt máy rất nhanh, “sao, cuối cùng có thời gian nhìn đến cái điện thoại rồi?”

Lương Thần tự biết mình đuối lí, ngữ khí liền có thêm vài phần lấy lòng, “tinh tỷ, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Lưu Dĩ Tinh cũng vừa mới về nhà, mệt chết đi được, chỉ muốn ngả xuống ngủ, thế nên nói: “quản chuyện bọn họ làm gì, dù thế nào chúng ta cũng không nhúng tay vào, chuyện này với chúng ta chả có quan hệ gì. Hai người bọn họ cứ cho là tiếp tục ở bên nhau thì làm sao nào? Em có thể cầm dao đi giết người chắc?”

Lương Thần nói: “đương nhiên không.”

Nhưng trong lòng lại nghĩ, lão nương muốn dùng khẩu 98k bắn tung đầu chó của bọn họ.

Lưu Dĩ Tinh nói: “thế không là xong rồi sao, hai người muốn ở bên nhau thì ở bên nhau, người ta kết hôn, sinh con, cả đời hạnh phúc mĩ mãn em cũng chỉ có thể đứng nhìn, nếu không còn có thể làm gì khác nữa đây?”

Lương Thần nghĩ cũng đúng, cho dù ảnh bị công bố, fan với anti fan của Mạnh Lam Chi có xé nhau đến trời đất tối sầm cũng chả liên quan gì đến cô.

Khoảnh khắc mà cô cho Nhạc Vũ Huân vào danh sách đen, cô đã vạch rõ ranh giới rồi.

Lương Thần và Lưu Dĩ Tinh sau khi đạt được sự đồng thuận nhất trí thì liền đi ngủ.

Một đêm ngủ ngon, mơ đẹp.

Mà ở trong đêm dài dằng dẵng này, weibo từng không chịu được sức nặng mà bị sập một lần, đây đều là những thứ xảy ra trong giấc mơ của Lương Thần.

Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Lương Thần từ từ mở mắt ra, định tỉnh dậy rồi sẽ đi luyện thanh.

Cô lật chăn ra vươn vai, sự bôn tẩu cực nhọc mấy ngày nay ở trong đêm ngủ ngon giấc này mà tiêu tan gần hết. toàn thân chính đang thoải mái, tiếng chuông điện thoại reo ầm ĩ phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng, quấy nhiễu buổi sáng êm đềm này.

Lương Thần cúi người cầm điện thoại lên, là Lưu Dĩ Tinh gọi đến, ngay cả tiếng chuông cũng có vẻ như gấp rút hơn bình thường.

Vừa ấn nghe máy, Lưu Dĩ Tinh đã bắn một tràng dài như pháo nổ: “em lên mạng chưa? Aiyo wth Mạnh Lam Chi này thật là lợi hại, người trong công ty cô ta đợi lúc nữa tỉnh rồi sợ là sẽ đem cô ta đi tế mất! em nói chúng ta ăn ở tốt, cũng chả đụng đến ai, sao lại gặp phải những chuyện này cơ chứ? Aiyo tức chết tôi rồi, chị vừa mở mắt nhìn thấy những tin tức này thiếu tí nữa bóp ngạt cái ông đang ngáy khò khò bên cạnh…….”

“tinh tỷ, em, em vẫn chưa biết xảy ra chuyện gì mà…….”

“…………”

Lưu Dĩ Tinh hít vào thở ra một hơi dài rồi nói: “chị tức đến hồ đồ rồi, hiện tại trên mạng đang loạn cào cào, em cũng đừng xem, bảo Viên Khả Khả giúp em chỉnh lí một chút. Chị đang chuẩn bị đến công ty, em cũng đến một chuyến đi.”

Tắt máy, Lương Thần lập tức mở weibo ra.

Lòng hiếu kỳ của cô lớn như thế, sao có thể Lưu Dĩ Tinh kêu cô đừng xem cô liền không xem được.

Vừa mở trang chủ, Lương Thần phát hiện có mấy vạn cái tag cô và bình luận, vừa nhìn con số này, cô liền biết, chuyện này không hề nhỏ.

Mở mấy cái tag cô ra xem, cái thể loại gì cũng có, nhưng tổng quy lại là không tách khỏi mấy từ khóa, “ ngoại tình”, “tiểu tam”, “tính lãnh đạm”.

Lần này Lương Thần tin lời Lưu Dĩ Tinh rồi, cô lập tức tìm Viên Khả Khả giúp cô giải thích xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Viên Khả Khả sớm đã có chuẩn bị, đem chuyện và ảnh chụp màn hình đã lưu lại toàn bộ đều gửi cho cô xem.

Thực ra sự việc rất đơn giản, chỉ là phòng làm việc của tay săn ảnh kia vừa rạng sáng đem mấy tấm ảnh chụp được phát ra ngoài, dựa vào trang phục mà Mạnh Lam Chi mặc trong ảnh có thể xác định là được chụp từ mấy hôm trước.

Vốn chuyện cô ta bị bại lộ chen chân vào Lương Thần với Nhạc Vũ Huân một tháng trước đã qua rồi, lần này ảnh vừa lộ ra, hắc fan liền mang theo tiết tấu, chiều hướng trên mạng hầu như đều là một bên chỉ trích Mạnh Lam Chi với Nhạc Vũ Huân, thuận tiện còn thương xót cho Lương Thần.

Mà Mạnh Lam Chi lúc nhìn thấy những thứ này tức đến lộn phổi.

Những tấm ảnh này đều là cắt câu bẻ nghĩa, thêu dệt, bịa chuyện, cố ý hắc cô! Cô lúc đó rõ ràng chỉ là toàn thân không có lực nên mới bị Nhạc Vũ Huân ôm lấy! khi cô lấy lại lực rồi liền lập tức đá Nhạc Vũ Huân xuống xe, còn gọi vệ sĩ và trợ lí đuổi anh ta đi, sao lại thành cô vs anh ta ngọt ngào rồi?

Vì vậy, Mạnh Lam Chi liền lập tức đăng weibo chứng minh sự trong sạch của bản thân. Dẫn đến weibo nửa đêm bị ngừng lại đúng cái bài đăng này, nội dung là ảnh chụp mấy đoạn chat dài dài, nói rõ chuyện giữa cô và Nhạc Vũ Huân.

ảnh chụp màn hình vừa phát ra dẫn đến sự hứng thú cực độ của quần chúng ăn dưa, lập tức kích nổ lưu lượng weibo. Lúc công ty Mạnh Lam Chi biết chuyện này tức đến chỉ thiếu điều đào 3 tấc đất chôn luôn cô ta, nhanh chóng yêu cầu cô xóa ngay weibo. Đáng tiếc chuyện này đã xảy ra được nửa tiếng rồi, cho dù Mạnh Lam Chi có xóa đi chăng nữa cũng chả ích gì, đoạn chat sớm đã truyền đi khắp nơi rồi.

Viên Khả Khả trong tay đương nhiên cũng có đoạn chat này, cô gửi từng tấm một cho Lương Thần xem.

Mạnh Lam Chi chỉ đăng hai phần của cuộc nói chuyện, một phần là lúc hai người bắt đầu quyến rũ nhau, một phần là đoạn chat sau khi chuyện này bị lộ ra. Những đoạn này chẳng qua chỉ là để chứng minh hai điểm: thứ nhất, cô với Nhạc Vũ Huân đã quyết dứt điểm rồi, không tồn tại cái gì là “thông đồng cấu kết làm chuyện xấu”; thứ hai, cô lúc đầu ở bên Nhạc Vũ Huân là vì Nhạc Vũ Huân lừa cô, nói mình với Lương Thần đã chiến tranh lạnh rất lâu rồi, sắp chia tay.

Lương Thần xem mà cười ra thành tiếng.

Hóa ra Nhạc Vũ Huân là nhân lúc mấy hôm mà mình đóng cửa ở nhà sáng tác đi quyến rũ Mạnh Lam Chi.

Thực ra, cô mấy hôm đó cũng không phải viết ngày viết đêm gì, trừ Viên Khả Khả mỗi hôm đến đưa cơm cho cô, ngoài ra cô hầu như không giao lưu với bất kỳ người nào khác, kết quả là Nhạc Vũ Huân nhân cơ hội này ngoại tình.

Những lời mồm mép mà Nhạc Vũ Huân nói kia, hiển thị rõ ràng là để trêu ghẹo lừa gạt con gái, Mạnh Lam Chi nếu không phải là ngốc thật, thì là trong lòng hiểu rõ hơn ai hết, có điều sự phối hợp diễn xuất với Nhạc Vũ Huân bị phơi bày rồi.

Suy cho cùng thì Nhạc Vũ Huân có một khuôn mặt đủ để mê hoặc đại đa số phái nữ.

Mà nguyên nhân sở dĩ Lưu Dĩ Tinh tức giận như thế này chẳng qua chỉ là vì Nhạc Vũ Huân trong đoạn chat đó nói mờ ám rằng hắn ta với Lương Thần “phương diện đó không hòa hợp”, quần chúng ăn dưa xem xong, trái lại hứng thú càng ngày càng nồng nhiệt, cả tối trên mạng đầy rẫy đủ các loại bài viết bức ảnh xuyên tạc, không có chút nào suy nghĩ tới việc làm như này có phải hay không cực kỳ không tôn trọng một người con gái.

Cho dù fan của Lương Thần phong cuồng kháng nghị, nhưng vẫn là ngăn cản không nổi làn sóng càng tản càng to ra này.

Lương Thần xem xong đoạn chat này trong lòng phiền muộn đến phát hoảng.

Nói không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn. Cô xuống giường kéo lê đôi dép, đi tới trước bệ rửa mặt dùng nước táp vào mặt.

Dòng nước lạnh buốt khiến cô tỉnh lại không ít, quay về phòng lại mở điện thoại ra, vừa hay nhìn thấy tin nhắn Đinh Gia Vận hỏi thăm cô.

“chắc là nhìn thấy chuyện tối qua rồi nhỉ? Đừng để ý, bây giờ trên mạng đều thế này cả.”

Lương Thần đáp lại mấy câu đơn giản, sau khi gửi tin nhắn, khung chat của Đinh Gia Vận rất nhanh đã bị các tin nhắn khác đẩy xuống dưới.

Lương Thần không có xem mấy tin nhắn tạp nham nữa, chỉnh sửa một chút liền đi thẳng tới công ty.

Sáng sớm tinh mơ, còn chưa tới giờ đi làm, trong công ty vô cùng thoáng đãng thảnh thơi, chỉ có hành lang thông tới phòng hội nghị số 6 là bật đèn, khu làm việc khác đều tối đen như mực, không một bóng người.

Phòng hội nghị có các mặt đều là kính, có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.

Lương Thần ngồi ở bên cạnh Lưu Dĩ Tinh liên tục chăm chú nhìn ra ngoài, nhìn người trong công ty lũ lượt tới làm.

Đến khi các chỗ ngồi ở khu làm việc đã đầy, hội nghị vừa hay cũng kết thúc.

Đoàn đội đưa ra kết luận chính là tiếp tục duy trì im lặng, coi như không liên quan gì đến mình.

Mấy năm nay, mạng lưới phát triển rất nhanh chóng, tiêu phí minh tinh ( dùng hình ảnh của minh tinh, bàn luận chuyện riêng tư của minh tinh mà chưa được sự cho phép, chưa trả phí bản quyền hình ảnh) bình thường như cơm bữa, chỉ cần không có chạm tới nhân cách tối thiểu của một con người, thông thường không ai sẽ đem chuyện này ra mổ xẻ, truy tội, oán giận mạng hữu.

Thực ra cho dù có oán giận thì cũng chả có ích gì. Mạng lưới phát triển như thế này, tốc độc truyền phát bất cứ việc gì cùng đều nhanh gấp ngàn vạn lần so với phương thức truyền thống, các ngôi sao sớm đã không phải người giống như trước kia có thể khống chế được dư luận.

Mà chuyện này của Lương Thần, nói lớn không nhỏ, mà nói là cũng không phải, đứng ở vị trí vô cùng khó xử, hơn nữa mũi nhọn của việc này cũng không phải nhắm vào cô. Nếu như cô vì chuyện này mà lộ diện phát thanh cấm chỉ dân mạng tiêu phí cô, không chỉ không đạt được kết quả mình muốn, nói không chừng còn sẽ dẫn đến tác dụng ngược.

Hiện tại cái cô có thể làm, chỉ là duy trì im lặng, đợi nhiệt độ của sự việc giảm xuống.

Nói xong chuyện này, mọi người lại bắt đầu bàn bạc với Lương Thần công việc đã được sắp xếp gần đây.

Gần nhất là lễ kỉ niệm nam đại, nhưng đây là chuyện nhỏ, không cần phải hao tâm tổn trí. Ngoài ra chính là công ty gần đây đang tích cực tìm kiếm chương trình tống nghệ cho Lương Thần, hy vọng thời gian cô không có tác phẩm có thể duy trì được nhiệt độ, phòng ngừa thất thoát fan.

Những chuyện này Lương Thần trước giờ không quá đặc biệt để tâm, sau khi hội nghị kết thúc, cô cùng Lưu Dĩ Tinh rời khỏi công ty.

Trên xe, Lương Thần mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn nhóm đầy khung hình đang thảo luận về việc phát sinh buổi sáng hôm nay, tâm tình lại càng thêm buồn bực khó chịu, thế là cô đem mấy tin nhắn này xóa hết đi.

Khi tin nhắn được thanh lọc xong, tin nhắn mà luôn im ắng nằm phía dưới của Lục Cảnh cuối cùng cũng được Lương Thần nhìn thấy.

Thời gian, 6 rưỡi sáng.

Lương Thần lúc đó vẫn còn đang ngủ, đợi cô tỉnh dậy, tin nhắn này sớm đã bị che đi bởi mấy chục khung chat khác rồi.

Lục Cảnh lập tức nhắn lại.

Lương Thần nhìn vào màn hình một lúc, nghĩ không thông Lục Cảnh đột nhiên quan tâm thế này là có ý gì.

Bỗng nhiên, cậu lại gửi đến một tin nhắn.

Ngón tay Lương Thần đột nhiên co rút lại, nắm chặt lấy điện thoại.

Một câu nói thôi mà làm tim cô như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

Câu này của Lục Cảnh giống như đang ám chỉ cô cái gì đó, cậu cũng là đang mong chờ gặp mặt sao?

Vậy cậu có phải hay không sẽ đối xử với cô giống như bạn mạng thông thường.

Chắc là……..không phải……….đi?

“làm gì đấy?” Lưu Dĩ Tinh đột nhiên quay đầu, nhìn Lương Thần ở ghế sau, nói, “ngây người cái gì đấy?”

Lương Thần rút lại tâm tư, nhìn Lưu Dĩ Tinh, tinh thần tư tưởng lại tức thời chuyển động.

“cái đó…….chúng ta ngày mai phải đi nam đại diễn tập đúng không?”

“đúng.”Lưu Dĩ Tinh nói, “có điều chiều mai em còn một một hoạt động nữa, nếu như cảm thấy quá mệt có thể không đi.”

“không cần.” Lương Thần nói, “phải đi diễn tập.”

Lưu Dĩ Tinh không kìm nổi nhìn Lương Thần một lúc, luôn cảm thấy cô hôm nay kì kì, “được rồi.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.