Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2731 chữ

Sau bữa cơm, Lương Thần trở về khách sạn, đã là 10h tối, tắm xong đi ra đắp mặt nạ, mắt đã sắp mở không nổi nữa rồi, nhưng lại cứ cảm giác hình như vẫn còn chuyện gì đó chưa làm.

Nằm trên giường, mới nhớ ra tối nay Lục Cảnh livestream.

Cô mở app livestream, phát hiện Lục Cảnh đã phát lại rồi.

Lương Thần lập tức gửi weixin cho cậu.

Lương Thần mở weibo, chỗ tìm kiếm nhập “herman”, bên dưới tự động xuất ra 1 dòng “herman solo 31 mạng”

Lương Thần: !!!

Thật hay giả thế.

Cô lập tức click vào dòng đó, nội dung đầu tiên xuất hiện là ảnh chụp màn hình của dân mạng.

Trên màn hình đã bị [6666666666666] chắn toàn bộ rồi, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy ID “youha\veme” và số mạng “31”

ở bên dưới có 1 cái video quay lại của dân mạng, do livestream kết thúc chưa được bao lâu, chỉ có video toàn bộ quá trình, chưa có chỉnh sửa rõ nét.

Từ lúc khai màn đến lúc ăn gà, toàn trình năng lượng cao, Lương Thần nhìn mà không ngủ gật tí nào, ngay cả mặt nạ đều quên gỡ xuống.

Trận 1 kết thúc, rất lâu cũng không thể thoát khỏi bầu không khí hưng phấn vừa rồi.

Cô cầm điện thoại, lúc nhấn vào weixin của Lục Cảnh, hình như cái nick ấy đang sáng.

Qua rất lâu, đối diện mới nhắn lại 1 câu “ ngủ ngon”

Lương Thần đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại lại vang lên.

Lục Cảnh ở trước màn hình điện thoại, khóe miệng hơi nhếch lên, trong xoang mũi khẽ ngâm nga bài hát, chân ấn vào chỗ gác chân, lưng dùng lực, 2 chân trước ghế rời khỏi mặt đất, chỉ còn hai chân sau gắng sức chống đỡ trọng lượng của người con trai này.

Cậu giơ 1 chân lên, 2 tay gối ở sau đầu, đung đưa qua lại chiếc ghế, quả thực chính là đem hết ghế trong phòng xếp thành cái ghế nằm hóng gió của mấy ông cụ già ở trong công viên.

Lúc này, điện thoại vang lên, là thằng em họ nghiệt chủng gửi tin nhắn đến.

*

Ngày thứ 2 lúc trời gần tối, sau khi quay về đế đô, Lương Thần chạy thẳng vào nhà, thần tốc mở máy tính, cài phần mềm tăng tốc, trong lúc chờ còn nhắn cho Lục Cảnh 1 tin.

5 phút sau.

Lại qua 5 phút.

10 phút sau.

-- Lương Thần đang gõ chữ, đột nhiên nhìn thấy cậu nhắn đến tin này.

-Lương Thần:………..ồ.

Lương Thần không sao quên được sự khủng bố mà chơi solo mang lại lần trước, bảo cô 1 mình chơi, thà ngồi đợi Lục Cảnh ăn xong còn hơn.

Lương Thần mở ra, trong ảnh là 2 chậu tôm hùm đỏ to đại bự, chất thành 2 ngọn núi nhỏ, trong đó có 1 ngọn núi đã bị mất ngọn, vỏ tôm để rải rác ở bên cạnh.

Từ góc độ của tấm ảnh, nhìn ra đối diện có 2 nam sinh đang ngồi, đeo gang tay ni lông, cúi đầu lột vỏ tôm, bên cạnh còn có tay của 1 nam sinh đang bốc 1 con tôm hùm nhỏ,vết dầu mỡ tạo thành 1 đường hình cung ở trong không trung.

Lương Thần nhìn chằm chằm vào bức ảnh rất lâu.

1 bức ảnh cấu trúc lộn xộn, không chăm chút tí nào, chụp 1 cách tùy tiện, thế mà lại miêu tả ra được 1 khung cảnh vô cùng sinh động.

Giống như cái nhóm nam sinh viên này đang ngồi trước mặt cô, ăn tôm hùm, trêu đùa nhau, xong lại lại chậm rì rì về trường, đi qua sân tập, đi vào phòng kí túc.

Đêm thu gió thôi, trên đường náo náo động động, quấy nhiễu giấc ngủ say của hạ trùng ( côn trùng mùa hè).

Lương Thần bất tri bất giác nhớ lại thời sinh viên của mình, những ngày như thế này chỉ có 1 năm ngắn ngủi, năm 2 kí hợp đồng với công ty xong thì rất ít ở trường.

Nghĩ đến Lục Cảnh chính đang ở nam đại, đi qua con đường cô từng đi qua, dạo qua bãi tập mà cô từng dạo, ăn tôm hùm mà cô từng ăn, hít thở không khí mà cô từng hít qua, tự nhiên đối với Lục Cảnh sản sinh ra 1 chút cảm giác thân thiết.

“thần tỷ?” viên khả khả đang thu dọn đồ đạc thì ôm 1 đống quần áo bẩn đến trước mặt Lương Thần, giơ ra 5 ngón tay vẫy vẫy trước mặt cô, “thần tỷ?”

“làm gì đấy?” Lương Thần hỏi.

“lúc chị ở thượng hải có hỏi chuyện album đúng không? Em giúp chị tìm rồi, đặt ở trên bàn ấy.”

“vậy em tiện thể giúp chị gửi đi luôn nhé.”

Viên khả khả thuận tay nhặt rác trên bàn của Lương Thần, “được ạ, đưa địa chỉ cho em.”

Lương Thần mở miệng nói: “khu kí túc nam đại …….”

Nói được 1 nửa, đầu lưỡi không hiểu sao thắt lại, “thôi, chị tự gửi.”

Viên khả khả cười nói: “chị biết gửi chuyển phát nhanh không?”

Lương Thần vội vàng ho sù sụ 2 tiếng.

Viên khả khả: “chị làm sao thế?”

Lương Thần: “đừng có ở trước mặt chị nhắc đến 3 chữ chuyển phát nhanh nữa, không may! Không may!”

Viên khả khả: ………..

Lương Thần lại chú ý đến điện thoại, ảnh vẫn còn đó, cô lại nhìn chăm chú vào ảnh.

2 người nói chuyện hỏi qua đáp lại, thoáng cái đã qua 1 tiếng đồng hồ.

Lục Cảnh quay về phòng, đăng nhập steam, trực tiếp kéo Lương Thần vào đội gia nhập trò chơi.

Lần này, Lục Cảnh chọn đáp xuống núi Mã Đề, chòi gác thẳng tiến.

“wa…….” Lương Thần 1 bên kiếm đồ, 1 bên kinh thán, “trong này màu mỡ quá, có 3 cái giáp cấp 3, cậu cần không.”

“tôi có rồi.”Lục Cảnh ở đầu bên kia, kiếm được hầu như đều là thứ muốn kiếm.

Rất tốt, tiếp đất vô cùng mãn ý.

Lúc gặp được tiếp tế, Lục Cảnh chỉ cầm 1 khẩu AWM, sau đó đem theo Lương Thần chạy đến lương khố.

Lục Cảnh nhìn vào màn hình cười híp cả mắt, nói: “hôm nay biểu diễn cho chị xem 1 trò vui.”

Lương Thần nhìn xung quanh, vừa căng thẳng vừa mong chờ nói: “trò gì?”

“chị lùi về phía sau, nằm xuống.”

Lương Thần nghe theo lời, ngồi xổm xuống, lùi về phía sau cái rương lớn nằm xuống.

“cậu định làm gì? Cậu không cần khẩu súng này nữa?”

Không thể trách Lương Thần, khẩu AWM này vua sát thương và cự li bắn, chỉ có thể kiếm được trong bao tiếp tế thả dù mà thôi, dù cho đối phương có đội 3 cái mũ sắt cấp 3 cũng có thể dùng 1 phát súng nockout, Lục Cảnh bình thường thích dùng nhất chính là AWM và 98k, mà lúc này, cậu ném khẩu AWM đi rồi, chỉ giữ lại sks trên người.

Mặc dù nói sks cũng là súng tốt, người bắn súng tốt như Lục Cảnh có thể đủ khả năng ở lúc tiếp chiến trực tiếp đem sks biến thành 98k, nhưng suy cho cùng vẫn là bì không được với uy lực của AWM.

“chị nhìn kĩ đây.” Lục Cảnh lùi về sau, ngồi xuống bên cạnh Lương Thần, nằm ở phía sau cái rương, gác súng, nhắm chuẩn cửa chính lương khố.

“cậu làm gì thế?”Lương Thần hỏi.

“xuỵt.”

1 tiếng nhẹ nhàng xuyên qua tai nghe xoáy vào trong tai Lương Thần.

Lương Thần cảm giác như cấn tai có luồng điện nhỏ tóe ra, vang lên xoẹt xoẹt, ở trong tai tứ bề tán loạn.

Giống như người thiếu niên này đang ở đối diện cô thở ra hơi, còn đem theo chút hơi ấm.

Sao lại có người “xuỵt”1 tiếng nhẹ nhàng mà lại hay như này được?

“có người tới rồi.” Lục Cảnh đột nhiên nói, “chị nhìn rõ nhé.”

Lương Thần lờ mờ ừ 1 tiếng.

Cái người kia đầu tiên bám vào tường nhìn xung quanh 1 lúc, xác định bên trong không có người, thần tốc lăn xuống, nhặt lên khẩu AWM trên sàn, sau đó lập tức đổi thành vũ khí chủ lực, rồi nạp đạn.

Chính tại lúc này, Lục Cảnh bắn súng thần tốc, nổ tung đầu người kia.

Lương Thần mắt trân trân nhìn người kia ngã xuống, bên thân xuất hiện 1 cái hộp.

Đây, đây lại là cái thao tác gì nữa?

Lục Cảnh chạy ra, đứng cạnh cái hộp, nhặt lại khẩu AWM của mình, 1 bên nạp đạn, 1 bên nói: “hiểu rồi chứ? Đây gọi là bẫy cá cắn câu.”

Cậu lại nhìn danh sách vật phẩm của người kia, nói 1 cách khinh thường: “nghèo thế là cùng, bao cấp cứu cũng không có.”

Lương Thần: “………cậu tố chất cũng quá kém rồi đi.”

Lục Cảnh chu miệng ra, “ đừng thừa lời, khẩn trương qua lượm bao.”

“hảo na!”

Lương Thần nhìn cửa lương khố không có gì che chắn, sợ bị đánh úp, liền ngồi xổm xuống đi về hướng Lục Cảnh.

Lục Cảnh dịch chuyển được 2 bước, nói: “chị cứ ngồi xổm thế làm gì? Trộm dưa à?”

Lương Thần: “………”

Cảm giác thân thiết khỉ gió gì chứ, đều là giả đều là giả cả.

Ra khỏi lương khố, vòng độc đang quét tại căn cứ quân sự, cách núi mã đề chỗ bọn họ đang đứng rất xa.

Lương Thần than 1 hơi, “nhìn đi, làm chuyện bại nhân phẩm này, lần này thì hay rồi.”

“sợ gì chứ?” Lục Cảnh nói, “AWM trong tay, những người này là đối thủ của tôi?”

Lương Thần dểnh môi cười, “ cậu lợi hại rồi.”

Mặc dù ngữ khí của cô là kiểu chế giễu, nhưng trong lòng cô thật sự cực kỳ cảm thấy an toàn. Theo chân Lục Cảnh chơi không biết bao nhiêu trận rồi, cô đương nhiên biết Lục Cảnh là trình độ nào, vòng độc quét ở đâu, với cậu mà nói chả có gì khác biệt.

Lúc này, Lục Cảnh tìm được 1 chiếc mô tô, kêu Lương Thần lên xe, đem cô chạy vòng độc.

Từ núi mã đề đi căn cứ quân sự phải đi qua cầu lớn, lúc này trên đó khẳng định có người đợi thu quái tốc.

Lương Thần căng thẳng, nửa thân trên đồ dồn về phía màn hình, như kiểu làm như này thì có thể khiến cô ở trên mô tô ôm lấy Lục Cảnh chặt hơn.

Lục Cảnh phóng như bay, thẳng tiến đến cầu, Lương Thần 1 câu cũng không nói, chăm chú nhìn từng chuyển động nhỏ ở phía trước. (gió động cỏ lay)

“chị căng thẳng cái gì?”Lục Cảnh nói, “không phải chỉ là qua cái cầu thôi sao, nhìn chị bị dọa kìa, đừng có nói quen biết tôi.”

“tôi….”

“tôi cái gì, có bị bắn thì cũng là tôi bị bắn trước.”

“nhưng mà……..”

“nhưng mà cái gì? Cái cây cầu này tôi nắm rõ hơn ai hết, há còn có thể bị mai phục ở đây? Chỗ này sớm muộn cũng phải đổi tên thành cầu herman mà thôi.”

“nhưng mà, nhưng mà - - bom sắp dải xuống đây rồi!”

“……”

Lục Cảnh cười nhạo 1 tiếng, “ dựa vào vận khí sung mãn của chúng ta hôm nay cũng đủ để …….”

“ahhhhhhhhhhhhhh!”

Lục Cảnh lời chưa nói xong, cùng với tiếng la hét của Lương Thần, bên tai vang lên tiếng bùm bùm, màn hình thoắt cái tối đen.

ở trong game, trên bản đồ cứ cách 1 khoảng thời gian sẽ xuất hiện 1 khu thả bom, đó chính là khu ném bom tùy cơ oanh tạc, người chơi ở trong khu vực này có thể bị bom từ trên trời rơi xuống nổ chết bất cứ lúc nào.

[chúc may mắn lần sau!]

Lục Cảnh nhìn hàng chữ này trên màn hình, rất lâu sau cũng không nói nên lời.

Mặt này bị vả, đau thiệt đau.

Lương Thần còn chưa hoàn hồn, không dám tưởng tượng 1 trận thu hoạch được bao nhiêu thứ lại bị nổ chết thế này.

“nhìn đi, trời giáng chính nghĩa rồi đấy!”

Lục Cảnh : “đây gọi là trò chơi cân bằng.”

Lương Thần: “ặc.”

Đến cuối cùng, bản thân Lục Cảnh cũng ngụy biện không nổi nữa rồi, thở dài 1 tiếng, nói: “nhất định là tôi hôm nay ăn quá nhiều tôm hùm rồi.”

“bao tẩu tôm hùm, liên quan gì đến nó?”Lương Thần nói, “tôm hùm ăn ngon như thế, dựa vào cái gì phải nhận uất ức này?”

Lục Cảnh dựa vào thành ghế, gân cốt toàn thân thả lỏng, ung dung thoải mái click vào nút quay về màn hình chính trò chơi.

“ngon như thế, nếu chị về nam đại, tôi mời chị ăn nhé.”

Về nam đại?

Lương Thần tự nhiên ngây ra.

Lục Cảnh nói, quay về nam đại, mời cô đi ăn tôm hùm…….(hình như bên trung cặp nào yêu nhau đều dắt nhau đi ăn tôm thì phải???)

Cái này…

1 câu nói giản đơn, thậm chí chỉ là câu nói khách sáo, nhưng lại khiến trong lòng Lương Thần ngàn hồi bách chuyển.

Muốn gặp mặt sao?

Muốn gặp nhau ngoài đời thực sao?

Cậu ấy trông như thế nào ta? Có giống với giọng nói của cậu không?

Nhất định là 1 thiếu niên rất can tịnh, nhưng lỡ như là 1 trạch nam gamer mặt toàn là mụn thì sao?

Cậu ấy khoảnh khắc nhìn thấy mình có phải hay không sẽ rất kinh ngạc, mồm không khép lại được?

……..

Trong thời gian mấy giây mà trong đầu Lương Thần lướt qua rất nhiều suy nghĩ.

Cô miết nhẹ đầu ngón tay vào chuột, líu ríu nói: “được.”

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 171

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.