Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2565 chữ

Sau 1 ngày nghỉ ngơi, Lương Thần lại sắp phải đi máy bay bay gấp đến quảng châu.

Lần này lưu dĩ tinh cùng đi với cô, trong phòng chờ, lưu dĩ tinh cầm lấy máy tính gõ chữ tạch tạch.

Lương Thần nhìn vào màn hình, toàn là tiếng anh, xem đau cả đầu.

“tinh tỷ, chị tiếng anh thi đại học bao nhiêu điểm thế?”

Lưu dĩ tinh chạm vào màn hình, gửi đi email, gấp lại laptop, mới bắt đầu trả lời Lương Thần.

“không nhớ nữa rồi, đại khái 1 trăm 4 mấy điểm gì đó.”

“………ồ”

Lương Thần nhắm mắt lại ngủ bù, dưới đầu kê cái gối chữ U không thoải mái lắm, cô điều chỉnh mấy lần vẫn không tìm được vị trí thích hợp, chỉ có thể trách thầm 1 tiếng, chau mày tiếp tục ngủ.

Lưu dĩ tinh giúp cô dịch gối 1 chút, nói: “tối qua làm gì thế?”

Lương Thần nói không rõ lời: “chơi game.”

Lưu dĩ tinh nhìn cô bất mãn, “cái game đó mò mò 1 chút là được rồi, em thật sự tưởng người ta muốn em chơi thành game thủ điêu luyện à?”

Lương Thần ừ 1 tiếng, lưu dĩ tinh cũng không biết cô có đang nghe tiếp hay không.

“đều là tháng 11 rồi, em vẫn cứ ở trạng thái này sao mà được. giờ này mấy năm trước CD mới đều bắt đầu xếp lên kệ rồi, hiện tại thì sao, ngay cả hình bóng đều không có, mặc dù chị không muốn bức bách em, nhưng em tốt xấu gì cũng để tâm 1 chút đi chứ, đừng có cả ngày chỉ biết game game.”

Lương Thần lưng đối diện với lưu dĩ tinh, mở to mắt, nhìn chằm chằm vào mặt sàn bóng loáng trong phòng chờ, không nói 1 lời.

Mặt sàn trắng xóa không 1 hạt bụi, ánh đèn trên đỉnh đầu qua mặt sàn phản xạ vào mắt Lương Thần. kẻ qua người lại áo quần chỉnh tề, nét mặt vội vã, cho dù biết ngồi ở trong này có 1 đại minh tinh cũng sẽ không làm lỡ mất thời gian quý báu của bản thân để dừng lại nhìn ngắm. Lương Thần chớp chớp mắt, lạnh nhạt như này lại khiến cô khá là thoải mái.

Nhưng mà, trạng thái như này nếu cứ tiếp diễn, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy không còn thú vị nữa.

Còn chả vui bằng chơi game.

Lưu dĩ tinh biết Lương Thần chưa ngủ, muốn nói thêm 2 câu nhưng lại sợ cô tinh thần sụp đổ, không nên nói thì hơn, nhưng lại sợ nếu cô cứ cứ tiếp tục trạng thái như này, cuối cùng sẽ bị phai nhòa mất.

Già néo đứt dây, lưu dĩ tinh đứng dậy đi dạo, không nói thêm gì nữa, chờ lên máy bay.

Sau nửa tiếng, loa báo nhắc nhở lên máy bay.

Lương Thần mở mắt, bóp bóp cái cổ, viên khả khả với tiêu vũ lập tức đi qua cầm hành lý của cô.

Lúc này, điện thoại của cô vang lên.

Là Lục Cảnh gửi qua 1 tấm ảnh.

Đĩa CD mà Lương Thần gửi cho cậu đã nhận được rồi, cậu chụp rồi gửi cho Lương Thần.

Bức ảnh là chụp ở trong phòng kí túc, trên bản kí túc xá của đại học tiêu chuẩn xếp ngay ngắn chỉnh tề các chồng sách vở chuyên ngành đủ loại, dưới đáy là 1 cái laptop alienware với kí hiệu kì quặc còn sáng, đằng sau có để 2 cốc starbucks và vài chiếc bút bi. Rìa bức ảnh là góc bàn, chỉ lộ ra 1 phần của chiếc cặp sách màu đen, cùng với đó là nửa gói bánh quy đang ăn dở.

Lương Thần đem ảnh phóng to ra, mỗi chi tiết đều xem kĩ càng.

Bản thân cô cũng không ý thức tới mình xem rất tỉ mỉ, rõ ràng trọng điểm là đĩa CD kia, nhưng cô lại giống 1 tên cuồng nhìn trộm, có toan tính muốn từ chi tiết của tấm ảnh này nhìn ra bộ dạng Lục Cảnh trong cuộc sống.

ừ, là 1 nam sinh thích sạch sẽ.

học hành có lẽ rất tốt, có điều, có thể thi được vào trường nam đại, thì sao có thể học kém được.

trừ điểm này ra, có vẻ cũng chả nhìn ra được điều gì khác.

Lương Thần thu nhỏ ảnh lại, phát hiện Lục Cảnh lại gửi cho cô 1 tin nhắn.

Lương Thần mỉm cười, trong lòng nghĩ, tiểu tử này nhất định sung sướng lắm đây.

Lương Thần tự nhiên cảm thấy lạc lõng, sau khi gõ xong 3 cái chữ kia, cả người có chút mệt mỏi.

Cậu có rồi, thật chả có thú vị gì.

Há?

Cậu ta có?

Cậu ta nói có album này?

Lương Thần đột nhiên lưng thẳng tắp dậy, 2 mắt phát sáng, làm cho viên khả khả với tiêu vũ chính đang thu dọn đồ đạc bị dọa 1 bước.

Cậu thế mà ngay cả CD phát hành nội bộ cũng có được, xem ra thật sự là fan cứng ha!

Sự lạc lõng kia chớp cái tan thành mây khói, Lương Thần nhìn điện thoại cười cong cả mắt.

Viên khả khả với tiêu vũ nhìn nhau.

Thần tỷ không phải ngốc rồi chứ?

Lương Thần không chú ý tới viên khả khả và tiêu vũ đang dùng ánh mắt bác sĩ nhìn người bệnh nhìn cô, cô đắc ý đứng hẳn dậy, đang định lên máy bay, tin nhắn của Lục Cảnh lại tới.

Lương Thần nhìn cái “ừ”này của cậu ta, cái loại cảm giác như kiểu báo cáo lịch trình càng ngày càng dày đặc…..

10 phút sau, Lương Thần ổn định chỗ ngồi xong, chuẩn bị ngủ bù.

Khoang hạng nhất an tĩnh với độ ấm thích hợp, giọng nói nhẹ nhàng êm dịu của tiếp viên hàng không giống hệt như bài hát ru vậy.

Theo như thông thường, Lương Thần đều sẽ ngủ trước khi máy bay bắt đầu cất cánh, nhưng hôm nay lại phát sinh 1 số chuyện ngoài ý muốn.

Lúc cô đang sắp ngủ thì 1 tiếng thét chói tai làm cô không tài nào ngủ được nữa.

Còn chưa hết, tiếp đó còn có 2 người phụ nữ hình như đang cãi nhau gì đó với tiếp viên.

Lương Thần phiền muội kéo kéo bịt mắt, đem đầu vùi vào kẽ hở giữa ghế ngồi với cửa sổ, định cố ngủ tiếp.

Lưu dĩ tinh đột nhiên chọc cô 2 phát, ở bên tai cô thấp giọng nói: “mạnh lam chi.”

“ừ?” Lương Thần đột nhiên bừng tỉnh, kéo bịt mắt xuống, cả người nằm ở phía sau lưu dĩ tinh, chỉ duỗi cổ ra.

Cái người đang đeo kính râm kia đúng là mạnh lam chi.

Bên cạnh 4 người trợ lí đang mồm 5 miệng 10 với 2 tiếp viên hàng không, yêu cầu họ chuyển vị trí của họ đến chỗ gần nhất với mạnh lam chi, 2 tiếp viên kia nhếch miệng cười, nói: “ngại quá, chỗ ngồi là sắp xếp ngẫu nhiên, 4 vị hành khách kia không nguyện ý đổi chỗ, chúng tôi cũng không thể cưỡng ép đổi được.”

1 trợ lí trong số đó nói: “vậy không được, lão bản chúng tôi thời gian gấp rút, phải ở trên máy bay làm móng, chăm sóc da, chị không đổi chỗ cho chúng tôi vậy chị đến làm cho lão bản chúng tôi đi?”

Mạnh lam chi nâng kính râm lên 1 chút, biểu thị dung túng cho hành vi của trợ lí.

2 tiếp viên nụ cười đoan chính, lại 1 lần nữa nhắc lại lời vừa rồi.

Thật sự là, trên mặt cười hì hì, trong lòng mmp ( muốn chửi ).

Nếu đã coi trọng như thì đều mua cho 4 trợ lí vé khoang hạng nhất ko phải xong rồi sao? Còn ở đây náo loạn, náo loạn cái gì không biết.

Lương Thần nhìn màn này, nghiêm trọng “haizz” 1 tiếng.

Mạnh lam chi lập tức nhìn qua.

Cô ta vừa lên máy bay đã phát hiện Lương Thần với quản lí cũng có mặt, chỉ có thể giả bộ không nhìn thấy, nhưng hiện tại Lương Thần lại ở bên thở dài, rõ ràng là đang muốn tìm cảm giác tồn tại.

Mà đứng tại trước mặt 2 vị tiếp viên kia cũng biết sự trùng hợp ngày hôm nay, trên máy bay có 2 vị minh tinh, thế mà còn cứ….

1 tiếp viên trong số đó lập tức mỉm cười tiêu chuẩn “hở 8 cái răng”, mở tròn xoe đôi mắt nói: “Lương Thần tiểu tỷ, xin hỏi chị có cần gì không ạ?”

Lương Thần có chút mơ hồ.

Cô chỉ là vô ý thở 1 tiếng, không ngờ tới bị tiếp viên này thừa cơ túm lấy, đại khái là muốn mượn cô để tẩu thoát khỏi hiện trường.

Lương Thần nhãn cầu xoay 1 vòng, nói: “tôi cần chăn, muốn đi ngủ, phiền chị rồi.”

Không tỷ lập tức cười híp mắt nói: “không phiền ạ, nên làm mà.”

Cô xoay người đi lấy đồ, 2 phút sau ôm 1 chiếc chăn sạch sẽ đi tới, 2 tay nâng lên đưa tới trước mặt Lương Thần.

“xin hỏi chị có cần gì nữa không ạ?”

“không, không cần gì nữa, cảm ơn.”

“không có gì”

Không tỷ cười thẹn thùng, sau đó mặt đỏ lên, nói: “lương tiểu tỷ, có thể phiền chị kí tên cho em được không? Em rất thích các bài hát của chị.”

Lương Thần ôm lấy cái chăn ấm mềm, gật đầu nói: “không vấn đề.”

Không tỷ lập tức cầm ra cuốn sổ nhỏ, đưa cho Lương Thần: “aiya em quên cầm theo bút rồi, đợi chút.”

“không cần đâu.”Lương Thần nhận lấy cuốn sổ, từ trong túi của mình lấy ra 1 cái bút nhớ, “tôi có bút đây rồi.”

Lương Thần nhanh chóng kí tên rồi đưa sổ cho không tỷ.

Không tỷ cầm lấy sổ rồi ôm ở trước ngực, cười giống như đứa con gái 16 17 tuổi vậy, “lương tiểu tỷ, chị thật là tốt.”

Lương Thần với không tỷ kẻ tung người hứng, khiến mạnh lam chi bên cạnh ngại ngùng khó xử.

Cả hai người này mới là diễn viên chân chính đang làm cô ta khó xử đi.

Nghe không tỷ kia, từng câu từng chữ “chị thật là tốt”, thật sự là muốn trăm phương ngàn kế làm cô mất mặt đây mà.

Mạnh lam chi bực bội đeo tai nghe lên, nhắm mắt giả ngủ.

Cùng lúc máy bay bay lên, khí lưu bất ổn, 4 người trợ lí của cô ta cũng chỉ đành quay về chỗ ngồi, bỏ mặc tranh chấp với tiếp viên kia.

Lương Thần hạ giọng nói với lưu dĩ tinh: “cô ta hôm nay cũng đi quảng châu?”

Lưu dĩ tinh che miệng nói: “chắc là đi tuyên truyền phim mới.”

Lương Thần hỏi: “bộ cổ trang thần tượng kia à?”

Lưu dĩ tinh cười tinh tế nói: “là bộ đó.”

Lương Thần nhìn 2 mắt của lưu dĩ tinh nói: “chị cười gì thế?”

Lưu dĩ tinh cầm lấy tờ báo, đậy đầu rồi nói: “mạnh lam chi luôn đóng hình tượng liêm khiết chính trực, dựa vào cái này hút không ít fan, chị đang nghĩ, hình tượng này của cô ta lúc nào sụp đổ.”

Lương Thần sờ sờ cằm, làm ra vẻ suy nghĩ, “cô ta tiểu tam cũng làm qua rồi, hình tượng còn chưa bị sụp đổ, cũng lợi hại thật.”

Nói lợi hại, không thể nói mạnh lam chi lợi hại, mà là đoàn đội truyền thông của cô ta lợi hại.

Sau khi xảy chuyện với nhạc vũ huân, đội PR ngày đêm gấp gáp sao chép chỉnh sửa, cho ra 1 bản thanh minh, đầu tiền là giống với Lương Thần trịnh trọng xin lỗi, sau đó tỏ rõ bản thân là bị nhạc vũ huân lừa, tưởng là 2 người chia tay rồi.

Dùng từ tinh tế, chặt chẽ đanh thép, có thể gọi là 1 văn bản truyền thông mẫu mực, fan hâm mộ ào ào biểu thị thương xót mạnh lam chi.

Chỉ có Lương Thần biết, cái gọi là trịnh trọng xin lỗi, cô căn bản chưa từng nhận được.

*

Sau hơn 3 tiếng đồng hồ di chuyển, máy bay đáp tới sân bay bạch vân quảng châu.

Sau khi dừng hẳn, viên khả khả và tiêu vũ qua giúp Lương Thần chỉnh lí đồ đạc. bởi vì lần đi tới quảng châu này, không chỉ phải ghi hình chương trình tuyên truyền phim mà còn có fan meeting liên quan đến phim nữa, thời gian ở lại khá dài, đồ đạc mang theo cũng nhiều hơn, vì vậy viên khả khả với tiêu vũ bận bịu vật lộn 1 lúc mới đi xuống được máy bay.

Lương Thần xuống sau mạnh lam chi 1 bước, vì không muốn xuất hiện cùng khung hình trong ống kính của phóng viên, Lương Thần còn cố tình lết chậm lại 1 lúc.

Ai mà biết lối ra phía trước lại bị đóng lại, mạnh lam chi xoay 1 vòng vẫn là gặp phải Lương Thần.

Nguyên nhân lối ra bị đóng lại cũng chả phải vì ai khác, vừa hay chính là đội fan ứng tiếp của 2 vị đại minh tinh này đang ở phía ngoài xảy ra xung đột, quấy rối trật tự.

Về nguyên nhân xảy ra xung đột, không cần nói Lương Thần cũng biết, chắc chắn là vì 2 bên fan hâm mộ phát hiện idol của mỗi nhà lại cùng 1 chuyến bay, đương nhiên đều muốn dùng thanh thế ứng tiếp đàn áp đối phương, xung đột tự nhiên mà đến thôi.

Mà điều Lương Thần hối hận nhất chính là, sớm biết cô phải cùng khung hình, thì có buồn ngủ cũng phải dậy để hóa trang.

Lần này thì tuyệt rồi, người ta thì đeo kính râm tô son đỏ choét, mà mình thì tóc buộc chỏm sơ sài, đeo kính cận, cả phấn cũng không đánh.

Quả đúng như dự tính, tiêu đề đầu tiên buổi tối hôm đó chính là: “Lương Thần và mạnh lam chi đồng thời xuất hiện ở sân bay bạch vân, Lương Thần tiều tụy hốc hác, tinh thần không tốt, chưa đi ra khỏi ưu thương!

Lương Thần: “…………”

Lão tử chỉ là chơi game muộn đến ngủ không đủ giấc mà thôi.

Bạn đang đọc Minh Thương Dễ Tránh Thầm Thích Khó Phòng của Kiều Diêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi cnn2596
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 152

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.