Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi hồn

1590 chữ

Diêm Ninh vừa đi vào phòng bệnh, đúng lúc di động vang lên, trong phòng bệnh Lý Phỉ Phỉ thần sắc nôn nóng đang cầm điện thoại gọi liên tục.

“ đừng gọi nữa ta tới rồi.” Diêm Ninh nói.

Lý Phỉ Phỉ thấy Diêm Ninh rốt cục cũng xuất hiện, tức khắc buông lỏng đôi chân mày: “ Ngươi đi đâu vậy? tại sao lâu như vậy ngươi mới đến. A! trên người của ngươi bị sao vậy?”

Diêm Ninh lúc này cả người dơ dáy xốc xếch, trên áo quần còn dính rất nhiều vết máu, nhìn cực kì chật vật. Diêm Ninh khoát khoát tay đóng cửa phòng lại, đem đồ vật trong tay để qua một bên: “ Một lời khó nói hết. Lý thúc thúc thế nào rồi?”

Lý Phỉ Phỉ về lại bên cạnh Lý Lập Quốc vẻ mặt ưu sầu nói: “lúc nãy ngươi châm một cái có một chút hiểu quả, phụ thân vừa rồi ho khan vài cái phun ra một cục máu đông, phụ tá lại tới một chuyến, bất quá là tới giúp ta chuẩn bị hậu sự.”

“ phụ tá có lẽ y thuật không tồi, nhưng hắn còn không đoán được bệnh của phụ thân ngươi đâu.”Diêm Ninh tiến lên tìm tòi. Trên mặt Lý Lập Quốc dường như có một cổ hắc khí quấn quanh, một hồn cuối cùng cũng sắp không trụ được.

“Việc ta dặn tất cả ngươi đã làm tốt hết chưa?”

Lý Phỉ Phỉ chạy nhanh ra lấy dược hộp: “ theo lời ngươi dặn dò ta đã tìm được một trung y tốt nhất toàn thành phố, đem dược chế thành thuốc viên, lão ấy còn nói….còn nói đây là phương thuốc Hồi hồn đan.”

Diêm Ninh trố mắt nhìn: “ hắn cũng biết đến Hồi hồn đan?”

Hồi hồn đan chính là phương thuốc được ghi lại trên sách cổ Ngô Môn, mà lão trung y kia cũng nhận thức được phương thuốc này không khỏi làm Diêm Ninh có chút kinh ngạc.

“Này đúng là hồi hồn đan à?”

“ Vị kia trung y tên gọi là gì?”

Lý Phỉ Phỉ đáp: “ Hình như họ Ông, ta nhờ người tìm đến cũng không rõ lắm.”

“việc này lát nói lại sau, việc quan trọng trước tiên là giúp phụ thân ngươi hồi hồn, đem ngân châm ra cho ta.”

Lý Phỉ Phỉ đã chuẩn bị một bộ ngân châm tốt nhất. Diêm Ninh cầm trên tay vừa lòng gật đầu, ngân châm Lý Phỉ Phỉ chuẩn bị làm từ bạc nguyên chất, đầu châm vô cùng bén nhọn, thân châm dài thẳng tắp, đuôi châm còn có chỗ thuận tiện cầm để dễ vê chuyển vân tay.

Xem ra bộ châm này giá trị rất là đắt, Lý Phỉ Phỉ vì cứu phụ thân cũng nguyện ý đưa ra cả gia sản. Diêm Ninh nghĩ nghĩ.

Hiện giờ các y quán đều dùng châm inox, bởi vì ngân châm quá mềm, dễ dàng đứt gãy. Nhưng thật ra thuật châm cứu đâu đơn giản chỉ có thẳng tiến một đường như vậy. trong sách cổ , có một số phương pháp châm cứu yêu cầu phải có ngân châm mới có thể sử dụng được.

Dưới sự trợ giúp của Lý Phỉ Phỉ, Diêm Ninh cởi áo Lý Lập Quốc, đem ngân châm đã sớm ngâm trong máu chó đen rồi đem hơ trên ngọn đèn cồn cho nóng lên mới cẩn thận châm vào huyệt vị của Lý Lập Quốc.

Lần đầu tiên Diêm Ninh nghiêm túc sử dụng Ngô Môn châm thuật nên có chút khẩn trương, mỗi một châm đều vô cùng cẩn thận, nếu xuất hiện một chút sai sót có thể khiến Lý Lập Quốc rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục.

Đuôi châm ở trong không khí run rẩy qua lại, Diêm Ninh mỗi lần hạ xuống một châm liền muốn tuôn một lần mồ hôi lạnh, Lý Phỉ Phỉ xem đến hãi hùng khiếp vía, nhịn không được muốn giúp Diêm Ninh lau mồ hôi.

Gần 36 kim châm, Diêm Ninh mất khoảng ba giờ mới đem toàn bộ cắm trên người Lý Lập Quốc. lúc này nhìn Lý Lập Quốc như một con nhím, thoạt nhìn có chút đáng sợ

“Phanh….Phanh..Phanh----“

Diêm Ninh còn chưa kịp xong, phòng bệnh bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa mạnh mẽ. Diêm Ninh sắc mặt biến đổi: “ ai vậy?”

Chẳng lẽ là ngươi Phương gia hoặc là người của Nghĩa Hổ?

Lý Phỉ Phỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, nhìn qua kính mắt mèo trên cửa thì thấy tên phụ tá đang đứng ngoài cửa.

“ là phụ tá.” Lý Phỉ Phỉ nói

“ Hắn tới làm cái gì?” Diêm Ninh thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi lại nhíu mày.

36 kim châm đã vào cơ thể, đem ba mươi sáu âm huyệt trong cơ thể Lý Lập Quốc phong kín lại, đạo nhân hồn còn sót kia sẽ không bị tiêu tán trong một khoảng thời gian nữa, việc khó nhất đã xong, nhưng cũng không thể để người khác quấy rầy được.

“Mở cửa! Ta muốn xem xét tình huống người bệnh” tên phụ tá hô lên

Lý Phỉ Phỉ nhìn qua Diêm Ninh, hắn lắc đầu: “ Mặc kệ hắn.”

Lý Phỉ Phỉ gật đầu lén lút đem một chiếc ghế dựa chèn sau cửa. nàng nhìn Diêm Ninh đang tập trung nghiêm túc, không biết sao tự nhiên sinh ra một chút cảm giác an toàn, phảng phất chỉ cần trước mắt có người nam nhân này ở đây phụ thân sẽ nhất định sống lại.

Diêm Ninh nhấc dược hộp lên, nhẹ nhàng mở ra, một làn hương thanh nhã chậm rãi lan ra. Trong hộp có một gốc cây màu xanh đặt trên miếng vải lụa kim sắc, trên gốc cây đó thậm chí còn đọng lại một chút sương sớm như vừa được ngắt trong vườn vào lúc bình minh, nhìn thật tươi mới ướt át.

Lý Phỉ Phỉ mở to hai mắt nhìn, nàng không biết đây là cây gì nhưng nghe hương thơm của nó, nàng cảm thấy cơ thể rất thư thái, phảng phất mọi giác quan càng thêm tinh tường. Như vậy đủ chứng minh dược liệu trong tay Diêm Ninh có bao nhiêu trân quý.

Diêm Ninh nhìn Đứt quãng một cái thở dài, duỗi tay lấy nó ra nhẹ nhàng bỏ vào miệng Lý Lập Quốc. Đứt quãng vừa vào miệng là tan, chớp mắt liền biến mất, sau đó Lý Lập Quốc đột nhiên đau đớn há miệng phun ra một luồng hắc khí, dược hương phiêu phiêu lúc nãy được thay thế bằng một mùi tanh tưởi buồn nôn khiến người khác rợn người.

“ Này…” Lý Phỉ Phỉ biến sắc.

Diêm Ninh nhanh chóng chạy đến mở cửa sổ cho mùi hôi nhanh chóng bay đi: “Đây là uế khí trong người phụ thân ngươi, tốt rồi giờ đã được tống ra sạch sẽ.”

Quả thực Lý Lập Quốc đã liền ngậm miệng lại, lúc này sắc mặc đã có một chút sinh cơ, trở nên hồng nhuận rất nhiều.

“Nhanh mở cửa mau! Nếu không ta sẽ phá cửa đó!” Phụ tá vẫn như cũ ở ngoài kêu to làm Lý Phỉ Phỉ nhíu chặt mắt lại: “Hắn quả là không biết tốt xấu”

“chúng ta cần tranh thủ nhanh hơn.” Dứt lời, Diêm Ninh liền đỡ Lý Lập Quốc ngồi dậy, nhắm chặt mắt lại trong miệng lầm rầm niệm chú:

“Thiên sư nhập Ngô Môn, ngàn tà hiện vạn quỷ. Vừa đoạn thiên đường tà đạo, nhị đoạn ma tà tinh, tam đoạn người tông cấp! đệ tử Ngô Môn Diêm Ninh cáo thỉnh Tam thanh, mau mau giúp Lý Lập Quốc tìm thiên hồn địa hồn để hoàn hồn. Sắc.”

Giọng nói vừa dứt, Lý Phỉ Phỉ cảm nhận một trận gió lạnh lướt qua, sau lưng lạnh toát, quay đầu nhìn lại thì không thấy gì. Diêm Ninh mở to mắt, chau mày, Hắn đâu có làm gì sai sót khi đọc Hoàn hồn chú đâu, tại sao hai hồn của Lý Lập Quốc vẫn không có xuất hiện.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bật mở, phụ tá mang theo một trung niên nam tử bước vào.

Vị trung niên này thân thể mập mạp, mặc một cái áo sơ mi trắng, mang một cái mắt kính, tóc để kiểu Địa Trung Hải vừa vào cửa liền la toáng lên: “ Các ngươi đang làm gì vậy?”

“Quách thúc thúc, sao người lại tới đây?” Lý Phỉ Phỉ kinh ngạc hỏi.

Diêm Ninh khẽ chau mày, cảm giác một chút hơi thở quen thuộc trên cơ thể vị Quách thúc thúc này.

“ Ai nha nha!” phụ tá kêu to lên, “các ngươi làm gì với người bệnh vậy? Phỉ Phỉ, Lý thúc thúc liền phải qua đời, ngươi đừng nghĩ tìm được người cứu khỏi, đừng lại hành hạ lão nhân gia, hãy để cho hắn an tâm mà đi.”

Lý Phỉ Phỉ nghe tên phụ tá nói vậy mặt lập tức đỏ bừng, phẫn nộ nói: “ Phụ tá, ngươi tự ý xông vào phòng bệnh đến tột cùng là có ý gì?”

Quách trung niên nam tử mở miệng nói: “ Phỉ Phỉ, phụ thân ngươi không thể qua khỏi đâu, vẫn là nên giúp hắn sớm kết thúc thống khổ thì hơn.”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.