Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi

1521 chữ

Lý Phỉ Phỉ cắn môi quật cường nói: “ ba ta hắn còn chưa chết.”

Phu tá giả bộ buồn thảm tiến lên trước vỗ vỗ bả vai Lý Phỉ Phỉ: “ Ta là bác sĩ, biết rất rõ bệnh tình phụ thân ngươi, hắn đã đến hồi nguy kịch, không thể qua hết đêm nay.”

“ Hắn là ai?” Diêm Ninh chỉ vào vị Quách trung niên kia hỏi.

Phụ tá sửng sốt, lúc này mới chú ý đến Diêm Ninh, sắc mặt liền trầm xuống: “ ngươi tại sao còn ở đây? mau chóng cút đi, không ta liền gọi bảo an.”

Diêm Ninh không để ý đến tên phụ tá, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vị Quách trung niên: “Trả lời ta, hắn là ai?”

“hắn là cộng sự của ba ta, Quách Văn Xương” Lý Phỉ Phỉ trả lời.

Lão Quách khinh thường nói: “ tên nhóc mọi rợ đang làm gì ở đây, mau mau cút đi?”

Diêm Ninh lạnh giọng: “ ta là tên nhóc mọi rợ, còn ngươi là tên giết người.”

“ Ngươi.. Ngươi có ý tứ gì?” Quách Văn Xương sắc mặt đại biến

Diêm Ninh nói: “ người câu hồn Lý thúc thúc chính là ngươi.”

Quách Văn Xương trừng mắt nhìn Diêm Ninh : “ Ta không biết ngươi nói cái gì, thiên địa nhị hồn của lão Lý không phải ta câu.”

Vừa dứt lời, Quách Văn Xương cảm giác chính mình vừa lỡ miệng, Lý Phỉ Phỉ sắc mặt cũng trở nên mất tự nhiên.

Diêm Ninh cười nói: “ Ta còn chưa nói gì hết, sao ngươi biết Lý thúc thúc mất thiên địa nhị hồn?”

Chuyện đến nước này. Quách Văn Xương không có lời nào để nói, hắn tưởng sự việc Lý Lập Quốc chắc chắn sẽ chết tự nhiên lại chui ra một tên tiểu tử giết chết nó.

Kế hoạch của hắn triệt để bị Diêm Ninh phá hoại.

“Quách thúc thúc, ba ta đối với ngươi không tệ, tại sao ngươi lại làm vậy?”

Lý Phỉ Phỉ không thể tin được mà nhìn Quách Văn Xương, Quách Văn Xương đột nhiên ngẩng đầu nhào về hướng Diêm Ninh.

“ Tiểu tử. làm hư chuyện lớn của ta, ngươi đừng trách ta ra tay độc ác.”

Quách Văn Xương vốn dĩ là một người trung niên không thể so sánh với Diêm Ninh, nhưng hôm nay Diêm Ninh lại cảm giác được Quách Văn Xương có một lực lượng quỷ dị vô cùng lớn, chỉ một quyền đánh bay Diêm Ninh, hung hăng đập lên tường.

Diêm Ninh trong lòng kinh hãi, Quách Văn Xương cùng lão nhân kia lực lượng có chút giống nhau một quyền gần như có thể lấy mạng hắn, bọn chúng có lai lịch như thế nào?

Quách Văn Xương cũng không cho Diêm Ninh thời gian để đặt câu hỏi, một lần nữa vọt tới Diêm Ninh, tay nắm lại hung hăng nện về phía đầu hắn.

Diêm Ninh trong lòng căng thẳng, vội vàng đạp một cái tránh thoát nắm tay Quách Văn Xương, chỉ thấy chỗ lúc trước là đầu hắn hiện tại sàn gạch đã bị chấn vỡ vụn.

“ cũng rất là nhanh nhẹn, bất quá lần này ngươi đừng mong trốn thoát.” Quách Văn Xương cười lạnh, vặn vẹo thân hình mập mạp, hướng tới Diêm Ninh.

“ Này lão quỷ tại sao đáng sợ như vậy?”

Diêm Ninh chật vật tránh né, trong lòng thầm nghĩ cứ như vậy không phải là cách, thừa dịp sơ hở liền chộp lấy bình hoa nện mạnh lên đầu Quách Văn Xương

Bình hoa vỡ vụn theo đó đầu của Quách Văn Xương cũng giàn giụa máu, thậm chí trên đầu còn có một vết rách làm người ta sợ hãi.

Bị một cái đánh này của Diêm Ninh, Quách Văn Xương có chút không chịu nổi, hắn thống khổ ôm đầu lăn trên mặt đất mà kêu thảm.

Diêm Ninh tiến lên lục soát một lần trên người Quách Văn Xương tìm được một cái bình dán hoàng phù, lại thấy tên phụ tá cầm con dao gọt hoa quả, đang kề trên người Lý Phỉ Phỉ.

“ súc sinh, mau buông nàng ra.” Diêm Ninh cả giận nói

Lý Phỉ Phỉ tái mặt, không dám nhúc nhích, tên phụ tá ánh mắt lạnh nhạt nói: “ mau giao cái chai ra đây.”

Diêm Ninh không nghĩ tới tên phụ tá lại là đồng bọn của Quách Văn Xương, lúc này lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Nếu giao ra cái chai, Lý Phỉ Phỉ sẽ không sao nhưng Lý Lập Quốc sẽ phải chết. Nhưng nếu không giao ra Lý Phỉ Phỉ liền không thể đảm bảo an toàn.

Đang do dự, Diêm Ninh bỗng cảm nhận được hơi thở của nguy hiểm ở phía sau, lông tóc dựng ngược lên, căn bản không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, máu tươi liền chảy xuống,

“Tiểu tử làm hư đại sự của ta, ta muốn ngươi sống không bằng chết” Quách Văn Xương lặng lẽ đứng lên, trong tay cầm bình hoa vỡ vụn ban nãy.

Miệng vết thương trên đầu hắn tự nhiên chậm rãi hồi phục như cũ, vết thương dần dần khép lại.

“ Ngươi là người hay quỷ…” Diêm Ninh ngã nhào trên mặt đất thống khổ nói.

“Ta? Ta không thuộc tam giới, cũng không thuộc ngũ hành.” Quách Văn Xương cười lớn một tiếng, khóe miệng lộ ra hai cái răng nanh đen, khuôn mặt nhanh chóng thối rửa, một luồng tanh tưởi tràn ngập khắp phòng.

Không thuộc tam giới, không thuộc ngũ hành, chẵng lẽ Quách Văn Xương là thi?

Thi có rất nhiều loại: cương thi, hủ thi, thi sát, yểm…Diêm Ninh cũng không rõ Quách Văn Xương thuộc dạng gì, nhưng điều đó không quan trọng, bởi vì lúc này Quách Văn Xương đã há mồm hướng đến cổ Diêm Ninh mà cắn.

“Lão tử ta hôm nay thật sự muốn chết tại chỗ này?” Diêm Ninh không cam lòng mà trừng mắt nhìn hàm răng nanh càng ngày càng gần, trong lòng không khỏi có một trận buồn bã.

Thế giới này thực không công bằng đó là điều Diêm Ninh khi vừa sinh ra đã cảm nhận được. Mẫu thân rời khỏi nhân gian, gia đình nghèo khó, phụ thân thậm chí còn không cho mình gọi hắn một câu ba ba, thăng trầm đến năm mười tám tuổi, vô tình hắn lại có được Ngô Môn sách cổ, Diêm Ninh cũng đã từng ảo tưởng qua dựa vào quyển sách này hắn có thể có một tương lai tốt đẹp. nhưng hiện giờ lại phải chết trẻ ngay tại đây.

Diêm Ninh không cam lòng, hắn thực sự không cam lòng!

“ Ngươi cút.” Diêm Ninh gầm lên một tiếng, từ trong túi móc ra ba viên Toán Châu, nhét thẳng vào miệng Quách Văn Xương.

Quách Văn Xương sắc mặt đột biến, một cổ khói đặc trong miệng hắn không ngừng tuôn ra, qua mấy giây nửa cái đầu của hắn hóa thành một làn khói nhẹ, vô lực ngã trên mặt đất.

Phụ tá cũng thay đổi sắc mặt: “ Ngươi đang làm gì vậy?”

Lý Phỉ Phỉ vừa thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn ngược mà ngất xỉu.

“ máu của ông nội ngươi đâu phải muốn hút là hút.” Diêm Ninh bò lên, lấy chân đạp vào thân thể Quách Văn Xương, còn không quên phun vào người hắn một bãi nước miếng.

Diêm Ninh lại quay về phía tên phụ tá: “ Buông Phỉ Phỉ ra.”

Phụ tá cười lạnh: “Tiểu tử ngươi quả thật có bản lĩnh, nhưng ngươi thật sự lại khờ dại cho rằng bằng mấy viên hạt châu trong tay ngươi, lại có thể giết được Quách hộ pháp?”

Diêm Ninh vừa cảm thấy không ổn, hít một hơi sâu, quay đàu nhìn lại thi thế Quách Văn Xương, lúc này phát hiện thi thể hắn không còn đó, một cơn gió lạnh thổi qua, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì hắn cảm thấy bụng truyền đến một cảm giác đau đớn.

Chỉ thấy Quách Văn Xương không biết khi nào đã đứng dậy đầu đã hoàn toàn hồi phục, chẳng qua bộ dáng hiện giờ hơi có chút dọa người, móng tay hắn dài ra tầm hơn mười centimet, người phủ một lớp lông xanh tỏa hàn quang, tay hắn lúc này đang cắm xuyên người Diêm Ninh, máu tươi tức khắc trào ra.

“ Ngươi bắt ta phải nghiêm túc thì thật là chỉ còn con đường chết.” Quách Văn Xương cười lạnh nói.

Lúc này chết chắc rồi, khóe miệng Diêm Ninh chậm rãi trào ra máu tươi, ý thức dần trở nên mơ hồ, trong mắt hắn hiện giờ chỉ thấy nụ cười tàn nhẫn âm hàn của Quách Văn Xương.

“Dám đụng đến đồ đệ ta, ngươi đã được ta cho phép chưa?”

Bạn đang đọc Mao Sơn chi âm dương quỷ y của Quỷ Khốc Lão Hủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Uminhlinhmieu
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.