Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1019 chữ

"A. . . Ha ha ha. . ." Thạch Phi Triết liên tục phát ra những tiếng cười quái dị, hắn cũng không sợ phải đối mặt với tử thi, hai tháng nay ở trên đường phố của Di Dương Thành đã gặp quá nhiều, y quán cũng thấy nhiều lắm.

Hắn nhìn tử thi cũng chỉ coi giống như là xác heo chó.

Đầu tiên là đem Lưu Tam ném qua một bên, đem nhặt lên quyển « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết », nhét lại vào trong ngực. Hắn sau đó lại đi phòng bếp rửa mặt, uống chút nước, làm chút cơm.

Từ bữa trưa hôm qua ở y quán đến bây giờ còn chưa bỏ thứ gì vào bụng, hắn đã đói đến mức sắp tự tiêu hoá chính mình rồi.

Bất kể là muốn làm thứ gì, hắn đều cần phải ăn cơm no trước!

Đợi đến sau khi ăn hết cơm trong nồi, hắn mới đi đến bên cạnh thi thể của Lưu Tam, bắt đầu sờ soạng tìm kiếm.

Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là cái tên Lưu Tam này nhìn không có chút gì ra dáng người có của, vậy mà hắn mò được ra tới tận mấy lượng bạc vụn.

Ở thế giới này thì tiền đồng chính là loại tiền tệ phổ thông nhất, mà một lượng bạc lại có thể đổi ra bảy tám trăm văn tiền đồng, đối với Thạch Phi Triết ở hiện tại mà nói thì đây chính là một món tài sản khổng lồ.

Nhưng rất nhanh, hắn đã phát hiện ra trên cánh tay của Lưu Tam còn có một cái hình xăm có hoa văn tứ phương.

Thạch Phi Triết nhận ra cái hoa văn này, đây chính là biểu tượng của một bang phái bản địa ở Di Dương Thành, Tứ Phương Bang.

Di Dương Thành có ba đại bang phái, Tứ Phương Bang, Công Sát Bang cùng với Huyết Lang Bang.

Sau khi Hoàng Thiên chiếm được Di Dương Thành, ba cái bang phái này gần đây giao chiến tương đối nhiều, mà khu vực Thạch Phi Triết đang sống thuộc về địa bàn của Tứ Phương Bang.

Hắn đã giết người của Tứ Phương Bang, việc ở y quán liền không thể tiếp tục làm.

Mặc dù người trong bang phái tôn trọng y quán quán chủ, nhưng đối với nhân viên y quán thì một đao có thể giết năm người, không hề nhân nhượng!

Chẳng lẽ liền đi khu vực khác của Di Dương Thành? Di Dương Thành có hình chữ nhật, Đông-Tây dài mười lăm cây số, Nam-Bắc dài mười cây số, là một thành phố lớn kết nối Nam Bắc của Dực Châu.

Chỉ cần hắn trốn đến nội thành hoặc khu vực khác, Tứ Phương Bang dĩ nhiên là không thể tìm thấy hắn.

Không được! Nếu luôn mang tâm lý nơm nớp lo sợ như vậy, còn đâu ý chí để mà luyện võ công đây?

Bây giờ hợp lý nhất theo ý hắn chính là bản thân tạm thời rời khỏi Di Dương Thành, sau đó luyện « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » đến cảnh giới Tiểu Thành. Đến lúc đó quay trở lại, một kiếm giết sạch, tàn sát Tứ Phương Bang, lúc đó mới đủ hả giận a!

Nghĩ tới đây, hắn liền đem hai bộ quần áo cuốn vào trong chiếc túi nhỏ, ăn cơm no nê, sau đó liền tiến về hướng cửa Nam.

Nhà hắn thật ra thì cách cửa Bắc gần hơn, nhưng nếu muốn tới bắc môn thì phải đi ngang qua y quán. Hắn sợ bị người trong y quán nhìn thấy, sau đó lại chỉ đường cho người của Tứ Phương Bang đuổi theo, bởi vậy hắn mới hướng tới cửa Nam mà đi.

Lúc này đã qua giờ thìn buổi sáng (hơn 11 giờ), mặt trời đã hoàn toàn dâng lên cao, Hoàng Thiên phía trên phủ thành chủ đã tạm thời biến mất, bầu trời lại biến thành một mảnh màu lam nhạt.

Những cửa hàng xung quanh cửa Nam cũng lần lượt mở cửa, tiếng rao hàng, âm thanh mời khách bắt đầu từ bốn phía vang vọng, cả tòa Di Dương Thành giống như bỗng chốc sống lại, náo nhiệt hắn lên.

Thạch Phi Triết nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc thường ngày, lại nhớ tới đêm qua suýt nữa hắn đã phải chết, cảm thấy dường như chuyên ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.

Càng lo nghĩ càng phiền lòng, chẳng bằng đi chuẩn bị kỹ càng thêm một chút.

Thế là hắn đi trong tiệm cầm đồ, mua một cái ô che mưa cũ. Lại đi đến bên trong tiệm lương thực mua một chút lương khô để mang theo trên người. Tiện thể mua thêm một cái hồ lô dùng đựng nước.

Sắp xếp gọn những đồ đạc này, hắn luồn lách theo dòng người, ra khỏi cửa lớn của Di Dương Thành, hướng về ngọn đồi Dương Thành phía nam xuất phát.

Ban ngày thì hắn đi đường, ban đêm tìm nơi để tá túc. Đợi cho tới ngày thứ ba, Thạch Phi Triết mới cảm thấy thân thể đã khôi phục không ít, do vậy hắn mới vội vàng tăng tốc độ đi đường, kết quả là đi qua cả khu nghỉ chân, đành phải ngủ ngoài trời dã ngoại hoang vu.

Đây cũng là do Thạch Phi Triết có quá ít kinh nghiệm, hắn không biết người đi đường ở thời đại này mỗi ngày chỉ có thể đi được một quãng đường rất ngắn. Nhất là còn phải kéo theo rất nhiều hành thương khác, rồi còn trâu ngựa kéo hàng, căn bản tốc độ đi rất chậm.

Bởi vậy trên đường lớn, cách mỗi mấy chục dặm đều sẽ có các loại chỗ nghỉ chân và khách sạn, chuyên môn cung cấp chỗ ở tạm cho người đi đường.

Bỏ lỡ khu nghỉ chân cái này, muốn đến cái tiếp theo cần phải đi thêm tận mấy chục dặm.

Bạn đang đọc Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ (Bản Dịch) của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanKiet2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.