Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1062 chữ

Thạch Phi Triết vội vàng lấy hai cánh tay giao nhau chặn ở trước ngực, tuy nhiên Lưu Tam là một võ sư vô cùng cường tráng, hắn làm sao có thể đơn giản chống đỡ như thế được?

Hắn cảm giác chính mình giống như đang bị một con trâu húc phải, thân thể không tự chủ bị đẩy bay về hướng đằng sau. Hai cái cánh tay đều trở nên mất cảm giác.

Sau đó đầu của hắn lại bị Lưu Tam hung hăng đập thêm một cái, Thạch Phi Triết chỉ cảm thấy đầu mình trở nên ong ong, tầm nhìn tối sầm lại, tiếp theo đó là trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, không phân biệt nổi phương hướng. Thậm chí miệng và mũi đều tuôn ra máu mà bản thân hắn còn không biết.

"Ừm? Tiểu tử này chịu đánh cũng giỏi a!" Lưu Gia nhấc cổ của Thạch Phi Triết lên, cảm nhận được mạch đập trên cổ Thạch Phi Triết, liền biết rằng tiểu tử này còn chưa có chết.

Hai lần bị Lưu Tam đánh trực diện vào trên thân, kể cả là một tên tráng hán cũng đều phải chết. Không ngờ tên tiểu tử này lại có thể chịu đựng được.

"Vì... vì cái gì..." Thạch Phi Triết ý thức mơ hồ nói.

Hắn không biết vì cái gì mà bỗng nhiên lại có người chạy tới giết hắn! Dạo gần đây hắn cũng không có đắc tội nặng đến như vậy a!

"Ngươi băng bó không nhẹ nhàng, đã khiến đại ca của chúng ta khó chịu, đương nhiên là ngươi đáng chết!" Lưu Gia cười lạnh nói.

Nếu là lúc bình thường, đại ca của hắn cũng sẽ không để những chuyện nhỏ như này vào mắt.

Tuy nhiên gần nhất bọn hắn phải chống đỡ hai bang phái khác liên hợp cùng tấn công, chỗ dựa phía sau cũng đã mất, khiến áp lực của bang phái hắn vô cùng lớn. Hơn nữa đại ca hắn gần đây còn bị thương cho nên tâm tình đang rất bực bội.

Đại ca hắn mặc dù chưa nói gì, nhưng Lưu Tam đã hiểu ý của đại ca. Vậy nên hắn mới muốn tới giết chết tên nhân viên y quán Thạch Phi Triết này để giúp cho đại ca hắn thư thái một chút.

Thạch Phi Triết vẫn muốn hỏi đại ca hắn là ai, nhưng bây giờ hắn cảm thấy việc này đã không có ý nghĩa gì nữa.

Hắn giờ phút này chỉ cảm thấy sự phẫn nộ tột cùng, chỉ là một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đã có người tới để giết hắn!

Cái thế đạo chó má gì thế này!

Nhưng hắn cũng biết hai tháng gần đây trong thành làm sát liên tục, không phải ngươi giết ta thì chính là ta giết ngươi. Việc hắn chỉ gây khó chịu cho một người mà dẫn tới bị giết cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng hắn còn chưa muốn chết, hắn đã chết qua một lần rồi!

Hắn không muốn chết a! ! !

"Tiểu tử! Chết đi!" Lưu Tam tay phải nắm chặt yết hầu Thạch Phi Triết, đang dùng sức bóp chặt thì liền thấy Thạch Phi Triết run rẩy giơ bàn tay phải lên.

"Ừm?" Lưu Tam không hiểu tên tiểu tử này đang muốn làm cái gì?

Thạch Phi Triết liều mạng cắn đầu lưỡi để sự đau đớn giữ cho bản thân tỉnh táo, nhắm ngón áp út của bàn tay phải về phía giữa yết hầu Lưu Tam.

Cánh tay của hắn đương nhiên không dài bằng cánh tay của Lưu Tam, khoảng cách tới yết hầu Lưu Tam còn hơn nửa thước!

Sau đó, tia chân khí nhỏ bé kia từ đan điền bên trong cơ thể hắn xuất phát, đi qua mạch "Thành Tương", sau đó đi vào cánh tay phải "Vai Liêu", len lỏi đến ngón áp út "Quan Xung" !

Cái này gọi là "Thủ thiếu dương tam tiêu" !

Cũng chính là con đường vận chuyển để tạo ra "Chân khí hóa kiếm"!

Một đạo kiếm khí vô hình yếu ớt từ ngón tay Thạch Phi Triết bắn ra ngoài, sau đó hắn liền ngay lập tức lâm vào hôn mê.

Kết quả như thế nào liền thuận theo ý trời!

Lưu Tam không thể nhìn thấy được dòng kiếm khí bay ra từ ngón áp út của Thạch Phi Triết.

Dòng chân khí đó bay thẳng tắp như một mũi tên, xuyên qua cổ họng của hắn.

Bị huyết áp trong cơ thể đè nén khiến động mạch ở cổ họng của Lưu Tam ngay lập tức phun trào ra một dòng máu lớn, rơi vào trên người Thạch Phi Triết.

Lưu Tam đã không còn quan tâm đến Thạch Phi Triết, hắn bây giờ chỉ muốn dùng hai tay để ôm lấy yết hầu của mình, cảm giác hô hấp vô cùng khó khăn vì huyết dịch đã tràn vào phổi.

Sức lực từng chút một dần cạn kiệt, Lưu Tam chưa bao giờ nghĩ tới chính mình vậy mà lại phải chết ở trong tình huống như này. Rõ ràng là chỉ là một tên thiếu niên gầy yếu, vì cái gì mà hắn lại có thể có một tia kiếm khí?

Chẳng lẽ là bởi vì tên đó tu luyện thành công « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết »?

Không có khả năng a! Tiểu tử kia gầy yếu như vậy, làm sao có thể luyện ra được chân khí?

Hắn không nghĩ ra tại sao.

Cho nên, hắn do đó mà chết chết.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mãi cho đến khi bầu trời phía đông hơi ửng sáng, Thạch Phi Triết lúc này mới lắc đầu ung dung tỉnh lại.

Lúc này hắn mới biết được, chính mình thế mà lại vẫn còn có thể sống tiếp.

Hắn lung lay đứng lên, chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới đều vô cùng đau đớn. Đầu đau, cánh tay đau, kinh mạch trong cơ thể cũng đau!

Trong miệng và mũi đều là những tảng máu đông, hắn phải nôn mấy ngụm mới khiến cho yết hầu tốt lên một chút.

Ở cách hắn không xa chính là thi thể của Lưu Tam.

Bạn đang đọc Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ (Bản Dịch) của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanKiet2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.