Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1015 chữ

Đồi Dương Thành cách cửa Nam của Di Dương Thành bốn trăm cây số, một ngày nếu đi được khoảng bốn mươi dặm thì cũng cần phải tận gần hai mươi ngày mới đến được nơi.

Cho dù là cưỡi khoái mã, một ngày một đêm có thể chạy đến hơn bốn trăm cây số, nhưng như vậy cũng phải liên tục không ngừng đổi ngựa mới có thể đạt tới tốc độ như thế.

Trừ khi ngươi là võ đạo cao thủ, có thể một ngày liền có thể tới đi nghìn dặm, trong vòng một ngày đi từ Di Dương Thành đuổi tới đồi Dương Thành.

"Ai, giao thông thời này thật là bất tiện a! Nếu là có đường sắt cao tốc thì tốt rồi. . ." Thạch Phi Triết nhặt một đống củi, tìm một chỗ khuất gió ở bìa rừng để nổi lửa, cảm khái nói.

Đường sắt cao tốc con mẹ nó một hai giờ đã đến nơi rồi!

Ban đêm ở ngoài trời nhiệt độ giảm tương đối mạnh. Ban ngày đi lại nóng đến mức cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, ban đêm thì lại lạnh đến rét run.

Một người ngủ ở ngoài trời là vô cùng nguy hiểm. Chưa nói tới việc gặp kẻ xấu đi ngang qua, chỉ cần đống lửa bị dập tắt, nhiệt độ đột ngột hạ xuống, côn trùng và rắn độc đều là những vấn đề rất phiền phức.

Nếu là hai người thì còn có thể thay phiên nhau gác đêm, một người thì hoàn toàn không cách nào ngủ ngon, Thạch Phi Triết chỉ có thể đứng tấn như cọc gỗ luyện công.

Qua mấy ngày nay nghỉ ngơi, vết thương ở trên cơ thể chưa lành lại hoàn toàn nhưng kinh mạch trong cơ thể đã đã hết đau, có thể tiếp tục thử đứng tấn như cọc gỗ vận khí luyện công.

Hắn làm cũng giống như lần đứng luyện công trước, hai chân đứng nghiêm, hai tay thả lỏng, toàn thân đứng thẳng, một hít một thở thật dài, tự nhiên sẽ có chân khí trong đan điền sinh ra.

"Sung túc thể phách, mới có thể tu luyện thành chân khí", "Vài chục năm nay từ xưa tới nay chưa từng có ai tu luyện thành công « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết »" !

Nhớ lại những lời Lưu Tam nói, Thạch Phi Triết liền không suy nghĩ thêm nữa.

Vẻn vẹn chỉ là một tên chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra, hắn liền có thể bị người tới giết. Ở thế giới này hắn không có chỗ nương tựa, đối với một người không quyền không thế mà nói thì thật sự là quá nguy hiểm.

Hắn đã mất công sống lại một lần nên hứn cũng không muốn tiếp tục sống một đời như là cỏ rác, mơ mơ hồ hồ liền bị chết lúc nào không hay biết!

Sức mạnh là thứ duy nhất hắn có thế bắt lấy để sinh tồn.

Đợi cho đến canh ba, trong cơ thể Thạch Phi Triết đã tiến hành xong mấy mạch tiểu chu thiên, một tia một chân khí đang từ từ lớn mạnh.

Bỗng nhiên hắn chợt nghe thấy có tiếng người nói chuyện.

"Không đoán trước được nơi này vậy mà còn có người!"

Thạch Phi Triết ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một nam tử kỳ quái từ trong bóng tối chậm rãi đi tới.

Hắn mặc cẩm bào màu trắng, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác. Áo khoác phía trên còn có những đường hoa văn tinh xảo. Trên đầu hắn đưo một chiếc khăn màu đen hình chữ vạn. Trên eo khoác một cái đai lưng bạch ngọc nạm vàng, trong tay cầm theo một cái quạt xếp.

Dáng dấp mặt như quan ngọc, mắt như lãng tinh, cực giống tôn long.

Hắn nhìn không có chút nào giống như người đang ở dã ngoại hoang vu, mà giống như đang đi tham gia yến hội!

"Ngươi là?" Thạch Phi Triết đề cao cảnh giác, đêm hôm khuya khoắt đột nhiên xuất hiện một cái soái ca, thật sự là đáng ngờ.

"Tại hạ Hoa Tiểu Muội, bái kiến tiểu huynh đệ!" Người kia chắp tay lễ phép nói.

Cổ quái, một cái nam nhân mà lại tên Hoa Tiểu Muội.

"Ta là Thạch Phi Triết!" Thạch Phi Triết lễ phép đáp.

"Ta dự tiệc trở về, đi ngang qua nơi đây, thấy ở đây có ánh lửa, muốn tới để xem xét." Hoa Tiểu Muội nói ra.

Dự tiệc? Rừng núi hoang vắng này có cái tiệc nào chứ?

"Sau đó thì sao?"

"Cái gì sau đó thì sao?"

"Ngươi Nhìn một cái về xong rồi, sau đó thì sao?" Thạch Phi Triết cảnh giác mà hỏi.

"A ~" Hoa Tiểu Muội vừa cười vừa nói: "Tiểu huynh đệ không cần phải sốt sắng! Ta cũng không có ác ý, chỉ là gặp tiểu huynh đệ vừa rồi đứng tấn có chút ý tứ, cho nên mới hiện thân tiến tới trò chuyện."

"Ồ? Đứng tấn như vậy thì có ý tứ gì?"

"Cái tư thế đứng tấn như cọc gỗ đó hồi nhỏ ta cũng đã từng làm." Hoa Tiểu Muội đang muốn nói ra, bỗng nhiên ngậm miệng lại nhìn về phía một phương hướng khác.

Thạch Phi Triết nhìn theo ánh mắt của hắn, liền thấy cách ở đống lửa không xa đột nhiên lại xuất hiện một cô gái mặc áo trắng.

"Thời tiết rét lạnh, thiếp thân mời hai vị công tử tiến về nhà thiếp để tránh gió!" Nữ tử kia âm thanh lạnh lùng nhưng lại rất dễ nghe. Toàn thân áo trắng bồng bềnh, trên đầu cắm trâm bạc, trên mặt đeo khăn, thấy không rõ hình dạng.

Nhưng là hai con mắt của nàng vô cùng có hồn, thậm chí khi nhìn hai người bọn họ, ánh mắt đều quá mức "có hồn"!

Hoa Tiểu Muội biến sắc, nói ra: "Không đi!"

Bạn đang đọc Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ (Bản Dịch) của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự

Truyện Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanKiet2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.