Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1035 chữ

Ở cái thế giới này hắn chỉ là một thanh niên không cha không mẹ, sa cơ thất thế. Cũng may là ở trong thành còn có một căn phòng nhỏ của bản thân, không đến mức phải lưu lạc ngoài đường, bây giờ hắn chỉ biết nay đây mai đó, giúp người ta làm chút công việc vụn vặt để mưu sinh.

Không thể nói là sống thoải mái, chỉ có thể nói không sợ bị chết đói.

Gia cảnh như vậy thì lấy đâu ra tiền để bái sư vào võ quán đây?

Hắn vì vấn đề này mà suy nghĩ mất tận hai ngày, cảm thấy bản thân có thể đi y quán thử một lần. Y quán mặc dù không có kiến thức võ đạo, nhưng là ít nhất bên trong cũng có dạy một chút tri thức về kinh mạch, huyệt đạo.

Cũng may là từ lúc Hoàng Thiên vào ở trong thành, trong một tháng này, trong thành không có giây phút nào là yên bình, nhân thủ của y quán lúc nào cũng là không đủ.

Càng tốt hơn là nhà hắn cách y quán này không xa, chủ y quán thấy Thạch Phi Triết tuổi còn trẻ mà gia thế trong sạch, vừa đúng lúc y quán đang thiếu người, liền ngay lập tức đồng ý để cho hắn làm giúp. Mỗi tháng trả hai mươi văn tiền.

Hai mươi văn tiền là không nhiều, miễn cưỡng chỉ đủ cho Thạch Phi Triết sống sót.

Tuy nhiên công việc của y quán này quá nhiều, quá tạp nham, vượt xa dự đoán của Thạch Phi Triết.

Hắn được coi người giúp việc, là người phơi thuốc, mài thuốc, nấu thuốc. Trên thực tế hắn còn phải nhấc người xoay người, thay thuốc băng bó, còn cả vận chuyển thi thể!

Ví dụ như có vài tên người bệnh phần trên cơ thể bị người khác chặt vài đao, vết đao sâu khoảng chừng hơn một tấc, toàn thân đều cần băng bó, để phòng vết thương mất máu quá nhiều.

Mỗi người bệnh như vậy, mỗi một ngày đều cần thay thuốc một lần, phòng ngừa việc vết thương thối rữa. Có vết thương ở phía trước, đương nhiên còn có vết thương ở sau lưng. Cái này liền cần người giúp người bệnh xoay người.

Loại người ở trong võ đạo kia, cánh tay của bọn hắn còn to hơn đùi của Thạch Phi Triết, bắp thịt cả người dày đặc, cường tráng như như một con trâu mộng.

Lấy cái thân thể gầy yếu này của Thạch Phi Triết, phải xoay người cho mấy tên như vậy thật sự là một việc vô cùng tốn thể lực.

Còn đang sợ hơn nữa là những người bệnh như vậy không chỉ có một hai tên, có đôi khi cùng một lúc đưa tới y quán tận mười mấy hai mươi tên. Những người này phần lớn đều là những người trong các bang phái ở trong thành, lúc nào đến cũng toàn thân đổ máu, la lối om sòm.

Trừ cái đó ra, còn có những tên bệnh nhân máu me khắp người thoi thóp, không có cách nào có thể vượt qua được, lúc này cũng cần Thạch Phi Triết giúp khuân ra ngoài. Tự có người vì bọn họ nhặt xác.

Trải qua một ngày ở y quán khiến Thạch Phi Triết vô cùng kiệt sức. Có đôi khi hắn tự hỏi, có lẽ việc rời gạch cũng sẽ nhẹ nhõm rất nhiều hơn so với công việc này.

Khổ cực như vậy, tuy nhiên hắn cũng có được không ít thu hoạch.

Đầu tiên, trong y quán xác thực có dạy cho hắn một chút kiến thức về vị trí kinh mạch và huyệt đạo trong cơ thể con người. Lại thêm lúc hắn băng bó vết thương hay cùng những người bệnh trò chuyện vài ba câu, giúp cho Thạch Phi Triết nhận biết thêm vị và tác dụng của những huyệt đạo bên trong bí tịch võ đạo.

Thêm nữa, làm việc ở y quán giúp Thạch Phi Triết biết rất nhiều chữ mới.

Việc này cũng không có gì kỳ lạ, trong y quán rất nhiều chữ viết túi thuốc mà hắn nhìn không hiểu, phải đi hỏi thì mới biết được.

Thạch Phi Triết đã từng nhìn lầm hai câu chữ trước của y quán.

Hắn thấy "Diệu thủ hồi xuân" lại hiểu thành "Nấm hương cào tỏi" .

Một tấm đáng lẽ ra nên đọc từ phải sang trái "Thành tín là kim" thì hắn lại nhìn từ trái sang phải thành "Toàn bộ là tin nhảm" .

Sau khi biết rõ những chữ này, thời điểm hắn nhìn lại quyển bí tịch kia mới phát hiện lúc ấy đã nhận lầm không ít chữ! Quả thực việc mày khiến cho Thạch Phi Triết mồ hôi lạnh sống lưng, cảm giác nghĩ mà sợ!

Mẹ nó, đây là tên khốn nào sao chép vậy, không thể viết nắn nót tinh tế một chút sao?

Nhưng làm gì có người nào quy định võ công bí tịch nhất định phải viết đẹp, không được sai chính tả đâu?

Võ công cao không có nghĩa là vóc người đẹp trai, chữ đẹp mắt a!

Nghĩ đến hơn một tháng vừa rồi phải chịu khổ, hơn nữa vài ngày trước hắn đã mơ mơ hồ hồ cảm giác được khí cảm, Thạch Phi Triết liền cắn răng chịu đựng, bật người dậy từ trên giường cỏ.

Hắn ngắm nhìn ánh trăng hôm nay một chút, nhận thấy nó vô cùng sáng. Thế là liền cầm lấy « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » ra sân để vừa nhìn vừa tập, như vậy hắn sẽ không cần phải đốt đèn.

Không quản lý việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý a, dầu thắp đèn thật sự là rất đắt!

Lật ra nửa bản « Chân Nguyên Kiếm Chỉ Quyết » Thạch Phi Triết từ từ suy nghĩ, rõ ràng trước mấy ngày trước hắn còn loáng thoáng cảm giác được khí cảm, không biết là do hắn tập sai chỗ nào đây.

Bạn đang đọc Luyện Sai Thần Công, Tai Hoạ Giang Hồ (Bản Dịch) của Bất Thị Hữu Ý Thác Tự
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TuanKiet2006
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.