Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cổ sư

Phiên bản Dịch · 2461 chữ

Dịch giả: Lam Kim Ảnh.

Nhà đại cữu của y ở Hắc Nham thành, cách nơi này hơn trăm dặm có lẻ, Thẩm Vạn Toàn đột nhiên lúc này lại đề nghị thế này, dường như là có ý muốn để y tạm thời lánh nạn.

Một hồi im lặng.

- Cha, ta đi thì người phải làm sao? Mấy chục người khác trong nhà phải làm sao?

Thẩm Luyện ánh mắt lóe lên tia sáng, trong lòng không hiểu sao thấy hơi cáu.

Chu gia căn cơ cũng hùng mạnh không kém Thẩm gia, vậy mà nói diệt liền diệt, thử hỏi có nhà nào ở đây còn dám nói hai chữ an toàn nữa chăng?

- Mấy việc đó không phải thứ con cần lo, tự chăm sóc tốt bản thân mình là được.

Thẩm Vạn Toàn phất tay mỉm cười, trong mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và lo lắng.

- Thôi, sắp tới cứ ở trong nhà đã, đừng có ra ngoài linh tinh đấy.

Thẩm Luyện vâng một tiếng rồi trở về phòng rửa mặt đi ngủ, chỉ là trằn trọc hồi lâu mắt vẫn mở thao láo.

"Thế giới này nếu quả thực có thứ gọi là yêu quái, vậy loài người ắt sẽ có tồn tại đối kháng lại được bọn chúng, có khi là tiên nhân hoặc dị năng giả các thứ chưa biết chừng..."

"Mong vậy." Thẩm Luyện thầm nghĩ, trong lòng đầy mong đợi, mục tiêu bây giờ của y là có thể tìm ra cách tự vệ nhanh nhất.

Chìm vào giấc ngủ tới sáng hôm sau, khi trời mới tảng sáng.

Đùng đùng đùng!

Tiếng gõ cửa liên hồi vang lên.

Thẩm Luyện mở bừng mắt xuống giường, nhìn ra ngoài cửa.

- Ai vậy?

- Công tử, Vương công tử tới tìm ngài, bảo rằng có chuyện gấp!

Thị nữ Thúy Lan từ bên ngoài nói vọng vào.

- Thằng béo chết bầm này hôm nay bị điên à, thế mà còn dậy sớm hơn cả ta.

Thẩm Luyện khó chịu làu bàu một câu rồi vội vàng thay y phục, lúc đi tới phòng tiếp khách, quả thực nhìn thấy Vương Phú Quý bụng phễ chễm chệ ngồi đó.

- Ngươi vội đi đầu thai à, có biết bây giờ là mấy giờ không?

Thẩm Luyện ngáp dài một cái, đêm qua mãi mới ngủ được, giờ vẫn có hơi mệt.

- Luyện ca, huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, cho ta vay 1 vạn lượng đi.

Vương Phú Quý không vòng vo vào thẳng chính đề đưa tay ra, bộ dáng cực kỳ gấp gáp.

- Ngươi gọi ta dậy để vay tiền?

Thẩm Luyện tức giận mắng:

- Tên nhà ngươi có lúc nào thiếu tiền à?

Vương Phú Quý thở dài:

- Chậc, ta muốn mua một báu vật 5 vạn lượng, bây giờ chỉ còn thiếu 1 vạn, ngươi có giúp ta không này?

- Báu vật?

- Còn nhớ tên Lâm Tu Bình kia chứ, y bảo y có bảo bối hàng yêu trừ ma, ta muốn mua chính là thứ ấy.

Thẩm Luyện nghe xong thì giật mình.

- Đợi ta, ta cũng đi xem với ngươi.

Thẩm Luyện nhanh chóng đi tới phòng thu chi lĩnh 3 vạn lượng.

Ha ha, sinh ở phú gia có cái lợi rất lớn, tiêu tiền không sợ hết.

Thế rồi Vương Phú Quý dẫn Thẩm Luyện tới Hàn Nguyệt tự, hai người chờ chốc lát thì Lâm Tu Bình cũng đến.

- Tiền đã chuẩn bị xong chưa?

Lâm Tu Bình nhìn họ, hỏi thẳng vào vấn đề.

Vương Phú Quý kích động gật đầu.

Đối phương ừ một tiếng, móc ra đồ vật gì đó từ trong ngực.

Trên bàn tay y là một con côn trùng vỏ xám màu sắt, nhìn qua tương tự như giống bọ rùa, nhưng cũng chỉ vậy thôi, không có gì đặc biệt.

Thẩm Luyện nhíu mày.

- Đây là báu vật hàng yêu trừ ma mà ngươi nói?

Vương Phú Quý chớp mắt mấy lần, hoài nghi hỏi lại, biểu cảm rõ ràng muốn nói ngươi không phải đang đùa ta đúng không?

- Hừ.

Lâm Tu Bình nhếch miệng cười khẩy chế nhạo sự vô tri của đối phương, kế đó giải thích:

- Đây không phải côn trùng, đây là cổ!

- Ta là một cổ sư, chuyên dưỡng cổ, luyện cổ, dụng cổ.

- Cổ là gì, là tinh hoa thiên địa, căn nguyên chân lý, vạn pháp chi môn a.

- Phàm nhân muốn siêu phàm, vậy nhất thiết chỉ có thể từ nắm giữ một cổ mà đi lên.

Lâm Tu Bình nói một hồi, trên gương mặt đầy vẻ kiêu ngạo:

- Có nói nhiều nữa cũng vậy, trăm nghe không bằng một thấy, các ngươi hãy chứng kiến sức mạnh của cổ sư đi.

Lâm Tu Bình xòe lòng bàn tay trái ra.

- Nhìn kỹ này.

Bỗng nhiên, dưới da lòng bàn tay y chui ra một sinh vật kỳ quái ngoại hình cực giống tay gấu.

- Đây là Hùng Chưởng cổ, có thể khiến tay con người biến đổi thành tay gấu, đồng thời khiến bộ phận bị biến đổi thu được sức mạnh của gấu.

Dứt lời, Hùng Chưởng cổ lần nữa chui xuống dưới da, gần như ngay lập tức, tay trái của y tỏa ra ánh sáng lấp lánh, mọc ra lông đen, móng tay dài ra, cứng cáp sắc bén hơn rõ ràng, kích thước tay cũng to lớn gấp đôi, hoàn toàn là một cánh tay gấu lắp lên cơ thể người!

- Ồ!

Chưa dừng lại, Lâm Tu Bình tiếp tục vung tay lên, đập về phía một cái bàn gần đó, ầm một tiếng, cái bàn vốn làm từ Trinh Nam mộc vừa dày vừa nặng lập tức vỡ vụn thành từng mảnh, dưới sàn lưu lại rõ vết móng vuốt hơn một tấc sâu hoắm.

- Mẹ nó, quá ghê gớm!

Vương Phú Quý ngạc nhiên hô lớn.

Thẩm Luyện hai mắt cũng lóe sáng.

Lâm Tu Bình thở một hơi, cánh tay trái nhanh chóng biến lại bình thường.

- Sao? Mua hay không?

- Mua, mua!

Vương Phú Quý vội vã gật đầu lia lịa.

Lâm Tu Bình cười cười, lần nữa lấy ra thứ giống con bọ rùa màu xám sắt khi nãy, bảo:

- Đây là Thiết Bì cổ, có thể khiến làn da con người thiết hóa, cứng rắn như sắt thép, phòng ngự cực cao, 5 vạn.

Vương Phú Quý không mặc cả, dứt khoát đếm tiền giao ra.

Thẩm Luyện lúc này chắp tay hỏi:

- Dám hỏi Lâm cổ sư, pháp môn dưỡng cổ, luyện cổ, dụng cổ là...?

Vương Phú Quý nghe thế, động tác không khỏi khựng lại, dỏng tai lắng nghe.

Lâm Tu Bình nhìn Thẩm Luyện một cái, ánh mắt không rõ ý gì, lại từ tốn nói:

- Cổ là sinh vật, chúng cũng cần ăn uống ngủ nghỉ, dưỡng cổ chính là thỏa mãn nhu cầu thiết yếu của chúng hàng ngày thôi.

Vương Phú Quý nghe vậy đùa một câu:

- Nghe có khác gì nuôi tình nhân đâu?

Lâm Tu Bình gật đầu cười:

- Quả thực là có điểm giống...

- Nhưng mà dưỡng cổ lại dễ hơn nhiều, ví dụ như Thiết Bì cổ này, thích ăn tinh thiết nồng độ sắt cao, ngươi chỉ cần cung cấp cho nó mỗi ngày lượng tinh thiết đầy đủ là được rồi.

- Này đơn giản!

Vương Phú Quý gật đầu, lại hỏi:

- Vậy còn luyện cổ?

- Luyện cổ có 2 tầng nghĩa, thứ nhất là luyện hóa, chính là luyện hóa một cổ đến mức tâm thần như một, có thể vận dụng được sức mạnh kỳ diệu của bọn chúng, lúc đó mới tính thành công, thứ hai là tiến hóa, tức là luyện hóa theo các phương pháp nhất định để cổ liên tục trưởng thành, tiến hóa thành loại cổ mới mạnh mẽ hơn, từ đó chúng ta có thể dùng sức mạnh mạnh mẽ hơn.

Lâm Tu Bình nói xong, lại lấy ra một cuốn sách mỏng.

- Trong này ghi chép kỹ càng kiến thức căn bản dưỡng cổ, luyện cổ, dụng cổ, nếu các ngươi mua cổ, vậy cuốn này liền tặng cho hai ngươi cầm về mà nghiên cứu.

Vương Phú Quý nhìn sách, lại nhìn Thẩm Luyện, rõ ràng có ý muốn hỏi ý kiến Thẩm Luyện.

Thẩm Luyện trầm ngâm một chút:

- Trên tay ngươi còn có loại cổ khác không? Ta cũng muốn mua một con.

Lâm Tu Bình chần chừ, lại nói:

- Có thì có, nhưng mà... chậc, cổ này là ta ngẫu nhiên nhận được, nhiều lần luyện hóa đều bất thành, ta nghĩ có khi nào... chết rồi không?

- À, chết à.

Vương Phú Quý trừng mắt, ý nói chết rồi bán cái gì à?

Lâm Tu Bình không để ý, tiếp:

- Sở dĩ không chắc chắn là bởi vì đôi khi ta cảm nhận được sự sống ở nó.

Thẩm Luyện không muốn bỏ cuộc, ôm lấy một tia hy vọng:

- Có thể lấy ra cho ta xem chút không?

Lâm Tu Bình lật bàn tay, lấy ra một con cổ dáng hao hao con người, tựa như một chú hề kích thước siêu nhỏ khuôn mặt lúc nào cũng có biểu cảm gây cười vậy.

- Cổ này không biết lai lịch, đã trên tay ta hơn ba năm nhưng vẫn cứ là chẳng có manh mối gì hết, theo ta quan sát thì nó hẳn là không chết mà chỉ đang ngủ đông, nó ăn gì, có sức mạnh gì đều chịu.

Thẩm Luyện đưa tay ra chạm nhẹ vào con cổ kia.

Ngay khi y muốn nhặt nó lên, lòng bàn tay như bị thứ gì đập vào.

Thẩm Luyện nhíu mày, rút tay lại mới biết cổ đó đã bám lên lòng bàn tay y.

"Chuyện này..."

Lâm Tu Bình và Vương Phú Quý cũng không để ý kỹ, chỉ cho rằng đó là Thẩm Luyện vừa nãy nhặt nó lên.

Thẩm Luyện hít một hơi, nói:

- Ta muốn mua, bao nhiêu tiền?

Lâm Tu Bình vui mừng thốt lên:

- 4... 3 vạn lượng!

Vương Phú Quý liên tục lắc đầu:

- Không, Luyện ca, đừng lãng phí!

Thẩm Luyện trầm ngâm, thấy y có vẻ dao động, Lâm Tu Bình hơi gấp, cổ này bất minh, trên tay y chẳng khác gì cục thịt thừa, chẳng bằng đổi ít bạc thực dụng hơn nhiều.

- Ầy, ta chỉ mang theo 5 ngàn lượng thôi.

Thực ra là 2 vạn lượng, vốn dĩ là 3 vạn nhưng đã cho Vương Phú Quý vay 1 vạn rồi.

Lâm Tu Bình cắn môi, gật đầu:

- Cũng được, 5 ngàn thì 5 ngàn, thành giao!

Một tay giao tiền một tay giao cổ, a, cả sách nữa.

Lâm Tu Bình nhận đủ tiền liền lập tức cáo từ rời đi.

- Luyện ca, mau nhìn xem sách viết gì thế?

Vương Phú Quý đem sách đưa y, tên này lười biếng ham chơi, nhìn thấy chữ liền đau đầu choáng váng, nói chung là mù chữ.

Thẩm Luyện nghiêm túc đọc, một lúc sau ngẩng đầu nói:

- Theo như này thì dưỡng cổ, luyện cổ là đồng thời tiến hành, lúc dưỡng cổ ngoài việc cung cấp thức ăn còn cần nhỏ máu nuôi lớn.

- Làm như thế để bồi dưỡng mối quan hệ giữa người và cổ, dần dần khi đạt đến mực tâm thần như nhất thì là luyện hóa thành công.

- Hả? Còn phải nhỏ máu à?

Vương Phú Quý run rẩy, là một tên công tử bột, y sợ đau a.

- Để ta thử coi sao.

Nói đoạn Thẩm Luyện gọi người lấy dao, lại dùng dao cắt nhẹ lên ngón trỏ, lập tức máu đỏ tươi chảy ra.

- Chậc, xem như ngươi giỏi.

Vương Phú Quý méo miệng, nhìn thôi y cũng thấy đau rồi.

Thẩm Luyện tập trung cao độ không để ý tới, lúc này di ngón trỏ lại phía trên cổ sống chết không rõ kia, lập tức từng giọt máu như mưa nhỏ xuống.

Máu tại lòng bàn tay dần đầy, gần như muốn nuốt mất sinh vật bé nhỏ này.

Gần như lập tức, nó đột nhiên di chuyển, bơi bơi trong vũng máu nhỏ, bộ dáng sinh long hoạt hổ thoải mái vô cùng.

- Động! Động rồi kìa!

Vương Phú Quý kinh ngạc hét lớn.

Thẩm Luyện cũng hưng phấn tột cùng, đột nhiên ý thức của y như liên kết tới nơi nào đó, một cảm giác kỳ diệu nổi lên trong lòng, đồng thời, một giao diện nửa trong suốt xuất hiện trước mặt y.

Thẩm Luyện nháy mắt ngơ người.

Giao diện cũng đơn giản, bên trên chỉ có mấy dòng:

Thẩm Luyện: Cổ sư Bạch cấp.

Mê Hoặc trị: 0.

Hí Mệnh cổ, thì ra tên nhóc này kêu Hí Mệnh, sau khi uống sạch huyết dịch thì lười biếng vươn người một cái rồi chui vào da y biến mất không còn tăm hơi.

Thẩm Luyện không để ý, lại nhìn giao diện mấy lần, xác nhận nó không có tan đi, ngược lại còn rõ ràng hơn vài phần.

- Uầy, thế là thành công rồi à?

Vương Phú Quý trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Thẩm Luyện, biểu lộ tựa như sắp rớt cả hàm ra ngoài.

Thẩm Luyện chỉ vào giao diện trước mắt mình, hỏi:

- Này, ngươi thấy cái gì đây không?

Vương Phú Quý nheo mắt mấy lần, hỏi lại:

- Thấy cái gì là thấy cái gì?

Quả nhiên Vương Phú Quý không thấy.

Thẩm Luyện mừng thầm, lắc đầu:

- Không, kệ đi... ừm, có vẻ như ta đã trở thành... cổ sư nhỉ?

Vương Phú Quý kích động, cầm dao lên ép vào đầu ngón tay, nhắm hai mắt lại, tựa như quyết tâm mà cắt xuống.

Mở ra nhìn lại... không đứt.

Thẩm Luyện liền khinh bỉ nói:

- Chậc chậc, quả là quyết đoán a.

Vương Phú Quý cáu.

Lần này làm thật, máu đã chảy ra.

Đúng lúc này...

"Mê hoặc Vương Phú Quý thành công, nhận được 1 Mê Hoặc trị!"

Âm thanh kỳ quái vang lên trong đầu Thẩm Luyện khiến y không khỏi sững người mất giây lát.

- Luyện ca, máu của ta có vẻ không được a.

Vương Phú Quý buồn bực ngẩng lên, y dùng máu nhỏ lên Thiết Bì cổ, rõ ràng đã thấm vào rồi nhưng nó lại không chui vào da y, cũng không có cái liên kết gì xuất hiện.

Thẩm Luyện nghĩ ngợi, lại nói:

- Sách viết là... dưỡng cổ, luyện cổ cần kiên trì a, không phải chỉ ngày một ngày hai là được, cố lên.

Vương Phú Quý bó tay rồi, vậy khi nãy ngươi làm như nào?

Bạn đang đọc Luyện Cổ của Nhất Hào Ngoạn Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chitienhoang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.