Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Yêu quái

Phiên bản Dịch · 2507 chữ

Dịch giả: Lam Kim Ảnh.

Gió tuyết thổi loạn, cái lạnh như cứa vào linh hồn buông xuống nhân gian.

Phố xá vốn náo nhiệt nhanh chóng bị trận tuyết lớn đầu mùa đông quét sạch nhanh chóng, trên đường trống vắng chỉ ngẫu nhiên trông thấy vài người vội vàng bước mau.

Lề đường là mấy quán hàng rong dáng vẻ phờ phạc co đầu rụt cổ, hai tay rúc vào trong túi áo sưởi ấm.

Sinh ý tại mấy tửu phường và trà quán ngược lại nhờ trận tuyết này mà khá khẩm hơn nhiều, đứng từ xa đã loáng thoáng nghe thấy tiếng vỗ tay khen hay không ngừng.

Lộc cộc lộc cộc...

Một cỗ xe ngựa sơn son từ từ đi qua.

Bên trong đốt lấy một bếp lửa nhỏ tỏa ra nhiệt lượng ấm áp khiến khoang xe chẳng khác gì ngày xuân ấm áp cả.

Thẩm Luyện ngáp một cái liền trông thấy một bọn mấy đứa nhỏ đang nhào nặn chơi ném cầu tuyết, tiếng vui cười không dứt khiến y cũng thoải mái hơn chút.

"Haizz, xem ra mình không thể trở về được rồi."

Thẩm Luyện nghĩ ngợi gì đó, thở dài đánh thượt một hơi.

Một tuần trước, y vốn là một nhân viên chăm chỉ của một xí nghiệp tư nhân, muốn tương lai tươi sáng hơn tý mà cùng sếp nhậu một trận bí tỷ kéo gần quan hệ, ai ngờ say quá ngã ngất đi, tỉnh lại vậy mà tới thế giới này luôn rồi.

Nơi đây có phần giống với Trung Quốc thời phong kiến, nhưng lại không phải bất kỳ triều đại hay khu vực nào ở Trái Đất, khí hậu và môi trường cũng khá khác lạ, đông và hè cực kỳ dài, trái lại xuân thu thì rất ngắn, nên càng đừng nói tới phong tục tập quán còn mới mẻ hơn.

Xe ngựa từ từ dừng lại.

Thẩm Luyện bước xuống, ngẩng lên nhìn tòa miếu cổ trước mặt.

Bảng hiệu hình chữ nhật đặt ngang đỉnh đầu, 3 chữ lớn nét như rồng bay phượng múa đề rõ, Hàn Nguyệt tự.

- Thẩm đại công tử tới rồi! Mời vào mời vào, mấy người Vương công tử đã đợi ngài lâu đấy.

Một tên sai vặt tươi cười chạy ra đón.

Thẩm Luyện gật đầu đi vào, khí phái mười phần phú quý, tương kim đái ngọc, khoác áo khoác lông nhung, phe phẩy quạt giấy vẽ tay, bên trên họa lấy non xanh nước biếc trập trùng còn có đề từ của đại thi hào trứ danh.

Y quen thuộc đi sau gã sai vặt vào trong miếu.

Nơi này vốn bị bỏ mặc nhiều năm, Vương Phú Quý tự bỏ tiền túi ra mua lại rồi tu sửa ngay ngắn chỉnh tề thành nơi giao du của y, ba ngày một hội thơ, dùng văn tài kết giao bằng hữu.

Đại sảnh đang đốt trầm hương, mùi hương dịu nhẹ xen lẫn cảm giác ấm áp khiến người ta vô cùng thoải mái dễ chịu, mấy ai còn nhớ được ngoài kia đang là trời đông giá rét.

Ở chính giữa là một mỹ nữ trẻ tuổi vận xiêm y màu ngọc bích uyển chuyển gảy đàn, tiếng đàn từng đợt vang xa trong không gian tĩnh mịch thấm vào tâm hồn thính g

Hai bên đối diện bày lấy tám chiếc bán, mỗi tên ngồi đó đều là văn nhân công tử quần là áo lượt chăm chú nghe khúc, nhưng ánh mắt nhìn người con gái đánh đàn lại biểu lộ khác nhau, lòng mang ái mộ chiếm đa số mà tâm hàm dục vọng cũng chẳng phải ít.

Thẩm Luyện bước vào, bắt gặp vẻ đẹp kia liền kinh diễm sững sờ phút chốc, kế đó lại đưa mắt nhìn xung quanh.

Tên mập Vương Phú Quý đang cười hèn mọn thấy y thì đưa tay vẫy lại.

Thẩm Luyện đi tới ngồi bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Vị mỹ nữ kia là...?"

Vương Phú Quý ha ha cười, nói:

- Tân hoa khôi Túy Hoa lâu đấy, Lý Thừa Thừa, ta tốn ngàn lượng mới mời được nàng đến.

Thẩm Luyện gật gù không đáp, trong lòng lại cảm khái vạn phần.

Mấy người ngồi ở đây đều là công tử gia của mấy nhà giàu có nhất Tuyết Lĩnh thành này, đặc biệt Thẩm gia của Thẩm Luyện và Vương gia của Vương Phú Quý càng là hào môn hàng đầu, gia tài bạc triệu không ngoa.

Vì quá giàu nên mấy tên công tử thiếu gia này vung tiến như rác cỡ nào cũng chưa từng cảm giác xót xa lấy nửa giây.

"Cẩm y ngọc thực, thân phận cao quý, vui chơi chè chén mời hoa khôi trợ hứng cũng chỉ là một lần vung tiền, cuộc sống như này... chà chà."

Thẩm Luyện có cảm giác như mình vẫn chưa tỉnh cơn say một tuần trước, đây chẳng phải là thứ xa xỉ mà y trước kia vẫn điên cuồng theo đuổi đó sao?

Một khúc đàn hết, Lý Thừa Thừa lập tức nhận được một tràng vỗ tay rầm rộ.

Thẩm Luyện cũng khen hay, lúc này y bỗng chú ý tới một người từ đầu vẫn chỉ yên tĩnh uống rượu như thể tất cả xung quanh đều không liên quan tý gì tới bản thân cả vậy.

- Này, ngồi cạnh Chu Ngọc là ai thế?

Thẩm Luyện thúc Vương Phú Quý, hỏi.

Vương Phú Quý nhìn rồi thần thần bí bí trả lời:

- Người này không đơn giản, không cùng một loại người với chúng ta.

- Không đơn giản như nào?

- Ngươi còn nhớ vụ thảm án hai tháng trước không? Lần đó Chu gia suýt thì phá sản ấy.

Thẩm Luyện nghĩ lại một hồi cũng tìm ra.

Chu gia là làm tiêu cục, hai tháng trước họ nhận áp tiêu một chuyến hàng cực kỳ giá trị, đích thân cha của Chu Ngọc ra trận cùng cơ số cao thủ trong cục, vậy mà trên đường vẫn đụng phải một tên cướp mạnh kinh khủng, không chỉ cướp tài vật mà còn hung tàn hiếu sát, lần đó tiêu cục tử thương thảm trọng lại phải bồi thường nặng cho người thuê.

Không nói điêu, quả thực lần đó Chu gia gần như đứng bên bờ vực nghèo rớt mùng tơi rồi.

- Ta nhớ rồi, nhưng thế thì sao?

Thẩm Luyện nghi ngờ nhìn Vương Phú Quý.

- Ngươi chỉ biết một mà không biết hai...

Vương Phú Quý đột nhiên nghiêm giọng:

- Kỳ thực tên cướp lần đó không phải người mà là... yêu quái!

Thẩm Luyện giật mình, mặt biến sắc.

Kể từ khi xuyên không tới đây, y vẫn thường nghe được phong thanh mấy thứ thần thần quái quái không rõ hư thực, lần này có vẻ gặp chuyện thật rồi đây.

"Chẳng lẽ thế giới này đúng là có yêu quái?!"

Thẩm Luyện vẫn bán tín bán nghi.

- Thật đấy, con yêu quái kia cao hơn trượng, mặt xanh nanh vàng, hung tàn hiếu sát, ăn tươi nuốt sống là bình thường, đáng sợ lắm.

Vương Phú Quý khẳng định nói.

Thẩm Luyện cố tình cười nhạo y:

- Bịp, ngươi cứ tiếp tục bịp đi, ta tin ngươi!

- Chậc, tên đểu này.

Vương Phú Quý như bị oan, kích động chỉ người vừa nãy:

- Vậy ngươi nói xem Chu gia sao vẫn chưa đổ? Họ sau khi có chuyện liền mời y tới giết chết yêu quái kia, tìm hàng về lại lúc này mới êm xuôi được. Đây là chính miệng Chu Ngọc nói cho ta đấy.

Thẩm Luyện nghe vậy thì tò mò hỏi:

- Người kia là thần thánh phương nào lại giết chết được yêu quái vậy?

- Chịu, Chu Ngọc không nói, nhưng ta nghĩ chính y cũng chẳng biết là ai, nhưng tên thì là Lâm Tu Bình.

Vương Phú Quý cũng hiếu kỳ trả lời.

Lúc này trên tiệc có người đề nghị mọi người thay phiên làm thơ, mỗi người một bài, không làm được thì phạt rượu.

Vương Phú Quý chủ nhà, đương nhiên là đầu tiên, y sảng khoái tự phạt ba chén, sau khi lượn một vòng cũng có không ít người xuất khẩu thành thi, đều không tệ lắm, phá lệ có mấy bài khá hay, cuối cùng đến lượt Thẩm Luyện.

Y suy nghĩ một chút rồi cất cao giọng:

"Lục nghĩ tân phôi tửu,

Hồng nê tiểu hoả lô.

Vãn lai thiên dục tuyết,

Năng ẩm nhất bôi vô?"

(Dịch giả: Đây là bài "Vấn Lưu thập cửu" của Bạch Cư Dị, các tác giả bên Trung toàn chơi trò mượn đồ thôi, bản dịch thì nó như này: Cất xong vò Lục Nghị, Đất đỏ trát lò nung, Chiều về trời mưa tuyết, Mời một ly uống chăng?)

Bài này rất hợp bầu không khí bấy giờ, cả bọn lập tức yên tĩnh lại rồi không khỏi tán thưởng, thơ hay thơ hay...

Ngay cả tên Lâm Tu Bình kia cũng vỗ tay nhìn Thẩm Luyện một chút.

Kế tiếp là vòng thứ hai.

Ngoại trừ một số người có thực học thì về cơ bản chủ yếu là uống rượu là chính, phóng túng vui chơi, ngược lại mấy tên này cũng tự biết mình biết người, cũng không ghen tức gì, không khí hòa hợp vui vẻ.

- Mẹ kiếp, thời tiết như này vẫn có muỗi là sao?

Thẩm Luyện chợt nghe Vương Phú Quý phàn nàn một câu mới quay lại nhìn, trên tay y là một chấm đỏ đen lẫn lộn, thì ra là con muỗi bị đập chết.

Mùa đông tuyết rơi dày đến vậy thì muỗi này ở đâu ra vậy? Thẩm Luyện cũng thấy hơi bực mình.

Đột nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Tên sai vặt khi nãy hoảng hốt chạy vào trong đại sảnh, quỷ dị hơn là y bị một đám mây đen sì bao phủ.

Vù vù vù...

Trong mây đen truyền ra âm thanh vo ve mãnh liệt hòa trộn thành âm vù vù đáng sợ.

Sở Tiểu Phi định thần lại, mới hoảng sợ gần như hét lên.

Đám mây kia tất cả đều là muỗi!

Hàng ngàn hàng vạn con muỗi tụ lại thành đám điên cuồng châm đốt và hút máu người.

Tên đáng thương ngã quỵ trên đất lăn lộn kêu gào không ngừng, lại không ai ra cứu y cả.

Chỉ phút chốc y dừng lại, đám mây cũng tản ra, ở đó chỉ còn dư một cái xác da bọc xương khô đét!

Đám người rùng mình sợ hãi.

Hoa khôi Lý Thừa Thừa càng là ngất xỉu ngã ra đất.

Thẩm Luyện cũng hoảng hốt, chưa từng thấy muỗi hoạt động theo bầy trực tiếp hút chết con người...

- Không xong rồi! Chu gia có chuyện!

Lâm Tu Bình đột ngột quát lớn rồi kéo tay Chu Ngọc vội vàng chạy ra ngoài.

Mấy người còn lại không biết ở lại có bị nguy hiểm hay không, liền vội vã đi theo Lâm Tu Bình cũng bổ ra ngoài.

Chỉ thấy y chạy tới cửa ra vào Hàn Nguyệt tự thì dừng lại ngẩng đầu nhìn về phương hướng nào đó.

Thẩm Luyện nheo mắt nhìn theo, trên bầu trời phía cao bị một đám mây đen khổng lồ che lấp vọng lại từng tiếng vù vù như gió rít.

- Trời ạ, kia... trên kia không phải tất cả đều là muỗi đâu nhỉ?

Vương Phú Quý sợ hãi hô lớn.

- Quá tà môn rồi!

- Các ngươi xem, hướng đó... có phải là Chu gia không?

- Có khi nào liên quan tới vụ 2 tháng trước?

- Này, có ai thấy Chu Ngọc đâu không?

Thì ra lúc cả đám đang rướn cổ lên nhìn hắc vân che trời, Lâm Tu Bình và Chu Ngọc đã chạy thẳng tới phương hướng Chu gia.

- Hay ta cũng đi qua xem tý đi?

Có người đề ngị.

- Đi, cùng đi xem thử xem có gì đi.

Nhiều người hơn gan cũng lớn, thế là lên đường đi theo hai người kia.

Nhưng mà lúc Thẩm Luyện đi tới đại môn nhà họ Chu mới biết quan quân phủ nha đã đến từ bao giờ rồi.

Ngay cả huyện lệnh, gia chủ tứ đại gia tộc đều có mặt, ai nấy đều nghiêm trọng nhìn lên đám mây muỗi kia không nói nên lời.

Thẩm Luyện liếc nhìn cha mình, Thẩm Vạn Toàn.

Kế đó là một màn kinh dị hãi hùng, quan quân từ Chu phủ lần lượt khiêng ra từng cái từng cái xác đặt trước bãi đất trống cạnh cửa.

Dù đều bị trùm lên vải trắng nhưng Thẩm Luyện vẫn nhìn ra được tử trạng của họ đều là bị hút sạch máu chỉ còn da bọc xương chẳng khác gì tên sai vặt khi nãy.

Chu phủ ngoại trừ tộc nhân Chu gia còn có rất nhiều tiêu sư, gia bộc, tạp dịch ở lại, chừng hơn trăm người, vậy mà bất biết nam nữ già trẻ, đều chết!

Một cái Chu gia lớn như vậy thế mà chỉ còn lại một mình Chu Ngọc sống sót.

Không khí hoàn toàn yên tĩnh, nỗi sợ hãi không cách nào thốt ra như dằm găm trong tim mỗi người ở hiện trường.

Thẩm Luyện đi đến trước mặt phụ thân.

- Cha...

- Đi, về trước đã, lát nói.

Thẩm Vạn Toàn phất tay, nặng nề thở dài.

Thẩm Luyện ngẩng đầu nhìn mây đen đang tản đi, mưa tuyết ngày càng nặng hạt, chẳng biết có phải hoa mắt hay không mà y nhìn thấy bông tuyết trong suốt bây giờ lại pha lẫn chút sắc đỏ máu đầy tà dị...

"Yêu quái, yêu quái..."

Y lẩm bẩm mấy lời, đột nhiên nhận ra thế giới này cũng không có an toàn như mình vẫn tưởng, ngược lại còn cực kỳ nguy hiểm, thậm chí tới rất đột nhiên, một gia tộc nói mất liền mất.

Chu gia không phải hạng xoàng, có đông đảo tiêu sư võ nghệ cao cường bảo vệ, vậy mà vẫn bị xóa xổ ngay tắp lự.

Thẩm Luyện hít một hơi, cuối cùng lên xe ngựa về phủ.

Mãi lúc tối trời Thẩm Vạn Toàn mới về, khuôn mặt tràn đầy mỏi mệt.

Vừa vào thấy con trai vẫn chờ mình, y chần chừ giây lát rồi trầm giọng nói:

- Chu phủ xảy ra dịch bệnh ác tính, cả nhà đều chết, đã có huyện lệnh lão gia xử lý chuyện này, con đừng có nhiều chuyện đấy, hiểu không?

Thẩm Luyện khó hiểu hỏi lại:

- Dịch bệnh ác tính...? Cha à...

Y còn chưa nói xong đã bị Thẩm Vạn Toàn ngắt lời:

- Luyện nhi, năm nay con 17 rồi đúng không? Cả ngày rong chơi mãi cũng chán, hay là tới nhà cậu đọc sách học văn, con thấy sao?

Bạn đang đọc Luyện Cổ của Nhất Hào Ngoạn Gia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chitienhoang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.