Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hí Mệnh

Phiên bản Dịch · 2468 chữ

Dịch giả: Nhậm Nghi.

Làm như nào, ta sao mà biết?

Thẩm Luyện thật ra cũng hoài nghi trong bụng... có khi nào mình là thiên tài chăng?

Chỉ đành vỗ vỗ sách đứng dậy.

- Chờ ta về tìm hiểu rõ ràng lại nói với ngươi sau vậy.

Vương Phú Quý nhìn Thiết Bì cổ trong tay, trong mắt lóe sáng, đột nhiên hỏi:

- Luyện ca, ngươi nói xem nếu thiết hóa toàn thân, vậy chỗ đó chắc cũng sẽ càng thêm hùng tráng uy vũ, xúc cảm tăng vọt không?

Nói xong lại dùng ánh mắt gian xảo liếc nhìn đũng quần của chính mình.

- Thật sự luôn đấy!

Thẩm Luyện trợn mắt nhìn y, đánh một phát vào cái bụng tròn vo của đối phương, cười mắng:

- Biến đi tên dâm tiện này, cứ bỏ được một thân toàn mỡ này đã lại nói.

Hai người cáo biệt nhau, ai về nhà nấy.

Thẩm Luyện trực tiếp hồi phủ.

"Phụ thân học nhiều hiểu rộng, có lẽ biết về cổ sư..."

Y đi tìm Thẩm Vạn Toàn, chẳng may Thẩm Vạn Toàn lại đang phải đi dự yến của Huyện lệnh.

Thế là lại về phòng, nhưng nửa đường Thẩm Luyện đột nhiên dừng bước, nhìn sang một tòa lầu nhỏ hai tầng.

Đó là Đại Thư phòng, thư viện của Thẩm gia.

Họ Thẩm kể từ lúc phú quý tới nay đã năm đời, bên trong cất trữ vô số loại sách khác nhau.

Thẩm Luyện quay người đi tới.

Thư phòng yên tĩnh, chỉ có một mụ hầu mập mạp đang lau chùi và sắp xếp lại các kệ sách.

Không khí thoang thoảng mùi gỗ hòa cùng mùi mực tạo một cảm giác khá lạ lùng.

Để tránh sách vở bị hỏng, cửa sổ quanh năm đóng lại nên có hơi tối tăm một chút.

- Đem nến lên đây, ta muốn đọc sách.

Thẩm Luyện bảo với nữ hầu mập khi nãy.

- A, Luyện thiếu, được, ta đi châm nến cho ngài.

Người phụ nữ kinh ngạc giây lát, thông thường mấy vị thiếu gia tiểu thư này hiếm khi tới đây, làm nàng có chút không kịp trở tay.

Ba ngọn nến lập lòe cháy chiếu sáng thư án.

Thẩm Luyện phất tay:

- Ổn rồi, ngươi đi nghỉ trước đi.

- Vâng.

Nữ hầu mập đáp lời, bước nhẹ ra ngoài và khép cửa lại.

Thẩm Luyện cầm một ngọn lên, bắt đầu đi từng kệ sách tìm kiếm.

Một tiếng sau, y thở dài, cái gì cũng không có.

Nói đi cũng phải nói lại, Thẩm Luyện ngẫu nhiên tìm ra mấy cuốn ghi chép lịch sử đất này, có chút hứng thú liền lật ra xem thử.

Không ngờ, càng xem càng cuốn, y một mực đọc và đọc.

"Cổ U năm 61, mười tám ngày mưa to liên tục, sông lớn ngoại thành xuất hiện cự quy, cao lớn như núi, nuốt mây nhả khói, ba ngày sau lại biến mất không dấu vết."

"Cổ U năm 75, ba thôn trang ngoại vi Tuyết Lĩnh thành có mấy trăm thôn dân và gia súc, tất cả đều chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân không xác định."

"Cổ U năm 83, khu thương mại Tuyết Lĩnh thành đột nhiên xuất hiện sương mù dày đặc, có người nhìn thấy bóng cự xà ẩn hiện, cao hơn mười trượng, hai mắt đỏ lòm, hồi lâu sau sương mù tản đi, năm mươi sáu người mất tích."

(Dịch: 10 trượng = 4m.)

"Cổ U năm 99, đệ nhất cao thủ Tuyết Lĩnh thành Xích Tu đạo nhân giao chiến với người lạ trên thành lâu, đối thủ đột nhiên hóa thành một con Nộ Đồng Ban Văn hổ, tiếng gầm vang trời, xé toạc Xích Tu đạo nhân thành hai mảnh rồi bỏ đi."

"Cổ U năm 101, tại một ngôi miếu hoang ở ngoại thành xuất hiện một nữ tử, dung mạo như hoa như ngọc lại dâm tiện phóng đãng, đêm ngày giao cấu với nam tử, thậm chí hành sự với nhiều người một lúc, sau đó lại đột nhiên biến mất không rõ tung tích. Bên trong miếu hoang tìm thấy hơn ba mươi xác nam, tử trạng đều là gầy như que củi, tinh tẫn thân vong."

...

Nhìn từng sự kiện lớn nhỏ được ghi chép giản lược, chỉ đôi câu vài lời như vậy nhưng ẩn chứa nguy hiểm khiến người ta phải sợ hãi.

Thẩm Luyện cảm thấy không ổn lắm.

"Thì ra đây là một thế giới như này."

Họa hại trùng trùng, thái bình chẳng có, lúc nào cũng có thể tử vong bất khả kháng.

Ánh nền vàng soi tỏa gương mặt lạnh lùng âm tình bất định của Thẩm Luyện lên.

Y thở dài một hơi, hạ quyết tâm nhất định phải trở nên mạnh mẽ.

"Cổ, chính là hy vọng để ta trở nên cường đại!"

Thẩm Luyện nhìn xuống lòng bàn tay, trầm ngâm.

"Sách Lâm Tu Bình kia cho ghi là lần đầu luyện cổ thành công, cổ sẽ ở bên trong người túc chủ mở ra không khiếu dùng để tích trữ nguyên khí."

"Trên lý thuyết ta đã luyện hóa Hí Mệnh cổ, sao không khiếu vẫn chưa có?"

"Sau khi ta thuyết phục Vương Phú Quý thu được 1 Mê Hoặc trị>"

"Như thế có thể nói, Hí Mệnh cổ lấy mê hoặc sinh vật thành thức ăn, cách dùng là mê hoặc người, nếu thành sẽ thu được một mức Mê Hoặc trị nhất định."

"Cơ mà, Mê Hoặc trị này có tác dụng gì mới được?"

Cái này trong sách không có đáp án, chỉ có thể tự mình tìm ra đáp án.

Thẩm Vạn Toàn đêm khuya mới về nhà.

- Cha, con có việc muốn hỏi.

Thẩm Luyện nhiệt tình bưng một bát trà sâm tới bày tỏ lòng hiếu thảo.

- A, Luyện nhi, sao thế?

Thẩm Vạn Toàn cười cầm lấy, y có sáu nhi tử, Thẩm Luyện là con cả, dáng dấp giống cha nhất lại tài trí hơn người, tương lai gần như chắc chắn kế thừa gia nghiệp, dĩ nhiên là đứa y yêu quý hơn cả.

- Phụ thân biết gì về cổ sư không?

Thẩm Vạn Toàn nghe vậy sắc mặt hơi đổi, im lặng một chút lại nói:

- Cổ sư... họ là những cường giả xuất quỷ nhập thần có sức mạnh đến từ việc dưỡng, dụng, luyện cổ, không phải phàm nhân chúng ta có thể trêu chọc được.

Thẩm Luyện kinh ngạc hỏi:

- Cha, người trước cũng từng muốn thành cổ sư à?

Thẩm Vạn Toàn thở dài, vẻ mặt hồi ức:

- Lúc trẻ tuổi ta từng gặp được cổ sư, cũng ngưỡng mộ khả năng của họ nên rủ mấy tên bằng hữu mua cổ, nhưng chẳng ai luyện hóa thành công cả.

- Sau ta có gặp một cổ sư, y có Quan Tướng cổ, xem bói có chút bản lĩnh thực. Y nói nếu ta kế thừa tổ nghiệp lại nghiêm túc làm ăn nhất định sẽ thành đại phú đại quý nhưng nếu thành cổ sư, tương lai hẳn chết không chỗ chôn lại liên lụy toàn bộ Thẩm gia.

- Nghe vậy ta đành từ bỏ suy nghĩ trở thành cổ sư, thành thật kế nghiệp ông cha, đến nay quả thực lời khi ấy ứng nghiệm, giàu sang phú quý, con cháu đề huề.

Thẩm Luyện nghe vậy thì im lặng, nếu trên đời thật có Quan Tướng cổ, vậy vị kia có lẽ không phải nói gạt, ngược lại còn chỉ ra minh lộ cho lão ba.

- Luyện nhi, tự dưng hỏi cái này làm gì?

- Ừm... con nghe Vương Phú Quý nói Chu gia mời tới Lâm Tu Bình là một cổ sư nên mới tò mò chút thôi.

Thẩm Luyện chần chừ giây lát lại vẫn không nói thật, hãy cứ tu luyện tới được thành tựu nhất định lại nói sau a.

Thẩm Vạn Toàn nghe thế thì lớn tiếng nhắc nhở:

- Luyện nhi, tuyệt đối không thể dính líu tới họ Lâm kia, Chu gia diệt môn chính là vì y!

- Vì y?

- Đúng, hai tháng trước tiêu cục Chu gia từng nhận một đơn hàng lớn, khi áp tiêu gặp phải đạo tặc, sau họ mời Lâm Tu Bình tới đối phó hung thủ thế là y đã giết chết đối phương khiến Chu gia gặp phải... đạo tặc mạnh hơn trả thù nên mới diệt môn.

Thẩm Vạn Toàn dường như không dám nói ra hai chữ "yêu quái", từ đầu đến cuối giữ kín như bưng.

Ra là vậy! Thẩm Luyện như hiểu ra gì đó.

Tự dưng Lâm Tu Bình muốn bán cổ, quá nửa là tên này muốn trốn, cực kỳ cần tiền.

"Không được vội vàng."

Thẩm Luyện tự trấn an bản thân, cố gắng bình tĩnh lại.

"Nói cho cùng, yêu quái là vì trả thù mà tới, mục tiêu là Chu gia và Lâm Tu Bình, vậy Lâm Tu Bình bỏ trốn dẫn đi yếu quái, vậy chẳng phải Tuyết Lĩnh thành an toàn rồi?"

Nghĩ như thế, Thẩm Luyện hận không thể tự chân đá cho họ Lâm kia cút khỏi Tuyết Lĩnh thành càng sớm càng hay, tên này bản lĩnh không đủ, quá hại người.

Quả nhiên, mấy ngày trôi qua thảm án Chu gia dần lắng xuống và cũng chẳng có sự kiện mới phát sinh, Tuyết Lĩnh thành dần dần khôi phục không khí trầm lặng ngày xưa.

Thẩm Luyện còn đang tìm kiếm cách dùng Hí Mệnh cổ thì Vương Phú Quý lại vội vàng chạy tới tìm y.

- Luyện ca, cứu mạng a!

Vương Phú Quý khập khiễn đi đến, hai tay xoa mông miệng la như lợn, nhìn như mới chịu năm mươi roi, thảm thật.

- Chân ngươi nhức à?

Thẩm Luyện vờ như không biết, nín cười hỏi.

Y biết chỉ cần tên mập này phạm một sai lầm chắc chắn sẽ bị phụ thân đánh cho một trận nhớ đời, xem chừng ở đâu và khi nào thì cũng đều thịnh hành mười tám giáo dục bắt buộc miễn phí tại gia này cả thôi.

- Nhức chân cái gì! Ta bị đánh!

Vương Phú Quý hét lên quỷ khóc sói gào, vừa đặt mông xuống ghế đã bị đau đến nhăn mặt lại phải đứng lên xuýt xoa không ngừng.

Thẩm Luyện cười lớn:

- Thương cho roi cho vọt. Cha ngươi xem chừng thật sự rất yêu quý đứa con này đấy chứ.

Vương Phú Quý không so đo nữa, lại bảo:

- Lần này phiền phức lớn, Luyện ca nhất định phải cứu ta.

- Chuyện gì? Thử nói xem nào?

- Chà, phụ thân ta huynh cũng biết đấy, keo kiệt hà tiện, vắt cổ chảy ra nước, biết ta dùng năm vạn lượng mua Thiết Bì cổ liền cáu tới mức đánh ta một trận thừa sống thiếu chết, cái mông đau tới muốn nứt, còn muốn đuổi ta khỏi nhà nữa.

- Ồ? Thật chia buồn a, nên là...?

Vương Phú Quý giơ tay ra, bên trên lòng bàn tay là Thiết Bì cổ yên vị tại đó.

- Cái thứ này căn bản không luyện hóa được, mỗi ngày còn muốn ăn một cân tinh thiết, nuôi một tháng tốn hơn ba bốn nghìn lượng, quá mức đắt, nhà ta không chấp nhận, huynh...

Nghe vậy Thẩm luyện hiểu rồi, tên này muốn bán Thiết Bì cổ cho mình.

- Là vậy à...; Thẩm Luyện bày ra bộ dáng khó xử; - Ngươi cũng biết hai ta tình cảnh giống nhau, tiêu nhiều tiền chắc chắn bị mắng, cũng không thể gây họa cho ta như thế chứ...

- Bốn vạn lượng, ta còn thiếu huynh một vạn, vậy huynh đưa ta ba vạn thôi!

Vương Phú Quý đại hạ giá, bán tháo mà, không cần hồi vốn.

Thẩm Luyện có thể tùy ý lãnh ba vạn lượng, y biết thế và đã tính toán tốt rồi nên mới tới đây.

- Cài này... Không ổn lắm đâu.

Thẩm Luyện trong lòng đã chốt cái giá này nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ do dự, miễn cưỡng đáp ứng.

Vương Phú Quý vui mừng, lập tức nhét Thiết Bì cổ vào tay y như chỉ sợ đối phương đổi ý, còn nói thêm:

- Ta còn dư hơn mười cân tinh thiết, lúc nữa về lại bảo gia nhân chuyển qua cho huynh.

(Dịch: 1 cân Tàu = 0,5 kg.)

- A, vậy liền cảm tạ ngươi.

Thẩm Luyện nhìn Thiết Bì cổ một chút rồi đứng dậy đi phòng thu chi muốn một vạn rưỡi lượng, tăng thêm lần trước còn một vạn rưỡi nữa, tổng cộng ba vạn lượng giao cho Vương Phú Quý.

- Ha ha, Luyện ca thật nghĩa khí, hảo!

Vương Phú Quý cười híp mắt khập khiễng cầm tiền bước đi, giờ nhìn lại mới thấy đi vẫn khá nhanh đấy chứ.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên.

"Mê hoặc Vương Phú Quý thành công, thu được 1 Mê Hoặc trị."

Thẩm Luyện ngạc nhiên một chút.

"Lần trước ta thuyết phục y cắt tay, lần này là... bán tháo Thiết Bì cổ."

Nghĩ một chút liền hiểu ra tiền căn hậu quả.

Có vẻ là Hí Mệnh cổ tồn tại là để mê hoặc nhân tâm, càng mê hoặc nhiều thì thu được càng nhiều Mê Hoặc trị.

"Thử luyện hóa Thiết Bì cổ xem nào."

Về phòng, Thẩm Luyện đóng cửa, ra lệnh cho Thúy Lan không để ai tới quấy rầy y rồi mới dùng châm bạc đâm vào đầu ngón tay, nhỏ máu lên Thiết Bì cổ.

Thiết Bì cổ rất nhạy cảm với máu tươi, nhanh chóng hấp thụ hết máu, sau đó... a, không có sau đó.

Tinh thần tương liên một tý xíu cũng không có, tình huống giống hệt như lúc trước Vương Phú Quý thực hiện.

- Luyện cổ quả nhiên gian nan a.

Thẩm Luyện thở dài, lẩm bẩm.

Bất chợt.

Hí Mệnh cổ từ lòng bàn tay chui ra, thần thần bí bí bò tới trước Thiết Bì cổ, cái sau chấn kinh không ít, bị dọa đến nhấc chân bỏ chạy.

Cơ mà chuyện thú vị xảy ra.

Hí Mệnh cổ đại phát thần uy, Thiết Bì cổ mới nhích được không xa bỗng ngưng lại, quay đầu đi về.

Hí Mệnh cổ vỗ vỗ Thiết Bì cổ như thể đang tâm sự cái gì đó.

Chốc lát sau, Thiết Bì cổ nhẹ nhàng cọ cọ Hí Mệnh cổ, bộ dáng đại hỉ, thoạt tiên khá giống một con cún con đáng yêu dính người.

Rồi chuyện gì tới cũng phải tới.

Một đạo ý niệm kỳ diệu xuất hiện trong tâm trí Thẩm Luyện...

Bạn đang đọc Luyện Cổ của Nhất Hào Ngoạn Gia

Truyện Luyện Cổ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi chitienhoang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.