Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giao Dịch Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 2421 chữ

Trở về cung điện, Long Vũ gạt bỏ mọi suy nghĩ, tập trung vào việc luyện chế đan dược cho Băng Linh. Hắn hiểu rằng, nàng đột phá quá nhanh cũng không phải là chuyện tốt. Cơ thể và tinh thần nàng cần có thời gian để thích ứng với sức mạnh mới.

Với kinh nghiệm và kiến thức tích lũy qua ngàn năm, việc luyện chế đan dược Linh Luân cảnh đối với hắn chẳng khác gì trò trẻ con. Hắn nhanh chóng chọn ra một số dược liệu phù hợp, sau đó bắt đầu luyện chế.

Lò luyện đan mới mua tỏa ra ánh sáng ấm áp, hỗ trợ hắn điều khiển lửa và tinh chỉnh dược lực một cách chính xác. Dưới bàn tay điêu luyện của Long Vũ, những viên đan dược hoàn mỹ lần lượt ra đời.

Tối Tâm Đan: Giúp củng cố thần hồn, tăng cường ý chí, rất phù hợp cho tu sĩ mới đột phá Linh Luân cảnh.

Nhị Luân Hồn Đan: Hỗ trợ ổn định linh luân, tăng cường khả năng kiểm soát linh lực, đặc biệt hữu ích cho tu sĩ Linh Luân cảnh.

Thiên Thể Đan: Rèn luyện thể chất, tăng cường sức mạnh và khả năng phòng ngự, phù hợp cho mọi cảnh giới.

Ba loại đan dược này đều là những đan dược thời thượng cổ, đến bây giờ đã tuyệt tích, dưới bàn tay của Long Vũ, chúng trở nên hoàn hảo đến mức không tì vết. Mỗi viên đan dược đều tỏa ra ánh sáng lung linh, dược hương nồng đậm, khiến cho người ta chỉ cần ngửi thấy cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Sau khi luyện chế xong, Long Vũ đem đan dược đến cho Băng Linh.

"Đây là đan dược cho con." Hắn nói,” sử dụng chúng, nó sẽ giúp con ổn định cảnh giới, ." hắn ôn tồn giải thích công dụng của từng loại đan dược này cho nàng

Băng Linh nhìn những viên đan dược tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng. Nàng biết rằng sư phụ của nàng là một cao nhân, nhưng nàng không ngờ hắn lại có thể luyện chế ra những đan dược thần kỳ như vậy.

"Cảm ơn sư phụ!" Nàng nhận lấy đan dược, hạnh phúc ôm chầm lấy Long Vũ.

Long Vũ cứng người. Cảm giác mềm mại từ cơ thể Băng Linh truyền đến khiến hắn hơi lúng túng. Hắn nhẹ nhàng đẩy nàng ra, nói: "Được rồi, con mau đi tu luyện đi."

Băng Linh buông tay, gương mặt hơi đỏ lên. Nàng cũng nhận ra hành động vừa rồi của mình có chút quá khích.

"Dạ, con đi ngay." Nói xong, nàng vội vàng quay người rời đi.

Long Vũ nhìn theo bóng lưng nàng, khẽ lắc đầu cười. Cô bé này... thật là đáng yêu.

Sau khi Băng Linh rời đi, Long Vũ lại tiếp tục suy nghĩ về chuyện Hỗn Độn Hỏa Sơn. Hắn cần phải tìm hiểu thêm về An Bình Hỏa Đô, nhưng Băng Linh cũng không biết gì về nơi này. Vậy hắn phải làm sao?

"Phượng Thiên Hội..." Long Vũ lẩm bẩm.

Hắn nhớ đến thế lực làm ăn lớn nhất Bình An Địa Vực và củu thiên thập địa này. Họ sở hữu thông tin rộng rãi, có lẽ họ biết rõ về An Bình Hỏa Đô. Nhưng làm sao để họ chia sẻ thông tin với hắn?

"Có rồi!"

Long Vũ vỗ tay, ánh mắt sáng lên. Hắn quyết định sử dụng cách đơn giản nhất - làm ăn với họ!

Hắn lấy ra một số dược liệu, bắt tay vào luyện chế một loạt đan dược cấp thấp. Hắn muốn dùng những viên đan dược này để tạo mối quan hệ với Phượng Thiên Hội.

Phục Âm Đan: Chữa trị thương tổn cho tu sĩ, đặc biệt hữu dụng cho những người bị nội thương.

Bổ Khí Đan: Bổ sung chân khí cho tu sĩ, giúp họ nhanh chóng hồi phục sức lực.

Tẩy Tủy Đan: Hỗ trợ đào thải tạp chất, tăng cường thể chất và tiềm lực tu luyện.

Cả ba loại đan dược này đều dành cho tu sĩ từ Linh Luân cảnh trở xuống, trong đó Tẩy tủy đan là đang dược vô cùng hiếm có

Sau khi luyện chế xong, Long Vũ dùng một bí pháp đơn giản để thay đổi diện mạo, sau đó mang đan dược đến Phượng Thiên Hội.

"Ta muốn bán những viên đan dược này."

Người bán hàng là một nam nhân trung niên, thấy Long Vũ ăn mặc bình thường, ánh mắt hơi coi thường. Nhưng khi ông ta nhìn thấy những viên đan dược, ánh mắt lập tức thay đổi.

"Đây là..." Ông ta kinh hãi thốt lên, "Đây là đan dược hoàn mỹ!"

Mỗi viên đan dược đều tròn trịa, mịn màng, tỏa ra ánh sáng lung linh, dược hương nồng đậm, chứng tỏ người luyện chế ra chúng có trình độ rất cao.

"Tiên Sinh thực sự muốn bán những đan dược này ?" Ông ta hỏi Long Vũ, giọng nói run rẩy.

" Long Vũ nói, "Ngươi muốn mua chúng không?"

"Mua! Tất nhiên là mua!" Ông ta vội vàng nói. "Những viên đan dược này rất quý giá, ta sẽ trả cho ngươi giá cao nhất!"

Ông ta lập tức gọi chấp sự đến. Chấp sự là một lão giả tóc bạc phơ, khi ông ta nhìn thấy đan dược, cũng kinh hãi không thôi.

"Đây là đan dược do một vị Luyện Đan Sư cao cấp luyện chế!, đã vậy còn có tẩy tủy đan, đan dược mà chỉ có chí tôn gia tộc mới có đan phương" Ông ta nói, "Chúng ta phải mua lại bằng mọi giá!"

Cuối cùng, chấp sự quyết định mua lại toàn bộ đan dược của Long Vũ với giá 100 linh thạch thượng phẩm cho 9 viên dược bình thường và 50 linh thạch cực phẩm cho viên tẩy tủy đan. Đây là một mức giá rất cao, gấp đôi giá thị trường.

Hơn nữa, chấp sự còn tặng cho Long Vũ một tấm thẻ bằng vàng, nói: "Đây là thẻ khách quý của Phượng Thiên Hội, với tấm thẻ này, ngươi có thể hưởng rất nhiều ưu đãi khi giao dịch tại Phượng Thiên Hội. Ngoài ra, chúng ta sẽ tổ chức một đại hội đấu giá vào một tháng sau, rất mong ngươi đến tham dự."

Long Vũ cầm tấm thẻ khách quý màu vàng, ánh mắt lóe lên tia hứng thú. Đại hội đấu giá của Phượng Thiên Hội, nghe có vẻ hấp dẫn.

"Chấp sự đại nhân, không biết đại hội đấu giá lần này có những bảo vật gì?" Hắn hỏi.

"Tiên sinh, đây là danh sách các vật phẩm sẽ được đấu giá." Chấp sự lão giả trân trọng đưa cho Long Vũ một cuốn sách nhỏ bằng lụa.

Long Vũ mở cuốn sách ra, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ. Đúng như lời chấp sự nói, đây là buổi đấu giá cấp độ Dung Thiên cảnh, với rất nhiều bảo vật quý hiếm. Hắn nhận ra ngay cả một bộ công pháp tiệm cận Chí Tôn cũng xuất hiện trong danh sách, khiến hắn không khỏi cảm thán thực lực của Phượng Thiên Hội.

Đột nhiên, ánh mắt hắn dừng lại ở một món đồ: một lệnh bài cổ xưa, trên mặt có khắc một chữ "An" và hình ngọn lửa bốc cháy. Hắn cảm thấy lệnh bài này có vẻ sẽ liên quan đến Anh Bình Hỏa Đô

"Chấp sự đại nhân, lệnh bài này... có thể cho ta biết thêm thông tin không?" Long Vũ hỏi.

Chấp sự nhìn lệnh bài, nói: "Lệnh bài này được tìm thấy trong một di tích cổ xưa, chúng ta cũng không biết rõ công dụng của nó. Nhưng theo nhận định của các vị trưởng lão, nó có thể là chìa khóa để mở ra một bí cảnh nào đó."

Long Vũ gật đầu. Hắn càng tin chắc rằng lệnh bài này có liên quan đến An Bình Hỏa Đô. Nếu có thể có được nó, hắn sẽ có thêm manh mối để tìm kiếm Hỗn Độn Hỏa Sơn.

"Chấp sự đại nhân, ta muốn gửi một món đồ để đấu giá trong đại hội." Long Vũ nói, hắn phải kiếm thêm linh thạch để tham gia đấu giá lần này.

"Ồ? Không biết là bảo vật gì vậy?" Chấp sự hỏi, ánh mắt toát lên vẻ kỳ vọng. Hắn ta biết rằng người có thể lấy ra đan dược hoàn mỹ như vậy, chắc chắn còn cất giấu nhiều bảo vật khác.

Long Vũ mỉm cười bí ẩn: "Một viên đan dược."

"Đan dược?" Chấp sự hơi thất vọng, tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra vui vẻ. Tuy đan dược cũng là bảo vật, nhưng so với pháp bảo hay công pháp thì kém hấp dẫn hơn nhiều.

"Đan dược này có tên là... Âm Dương Huyền Mạch Đan." Long Vũ nói chậm rãi, từng chữ rõ ràng.

Chấp sự sững sờ. Âm Dương Huyền Mạch Đan? Loại đan dược thần thoại bị thất truyền từ thời thượng cổ, có thể cải biến huyết mạch, trọng tố thể chất, biến phế vật thành thiên tài?

"Ngươi... ngươi nói thật?" Hắn ta lắp bắp hỏi, không dám tin vào tai mình.

"Ta không có lý do gì để lừa gạt ngươi." Long Vũ nói.

Chấp sự hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại. Hắn ta hiểu rằng đây là một cơ hội lớn cho Phượng Thiên Hội. Nếu có thể bán được Âm Dương Huyền Mạch Đan, danh tiếng và uy tín của họ sẽ tăng lên rất nhiều.

"Tiên sinh, ta cần phải báo cáo với tổng bộ." Nói xong, hắn bàn giao thêm với Long Vũ về thời điểm giao đan dược, sau đó ròi đi.

Tin tức về việc Âm Dương Huyền Mạch Đan sẽ xuất hiện trong đại hội đấu giá của Phượng Thiên Hội nhanh chóng lan truyền khắp Bình An Địa Vực. Các thế lực lớn đều chấn động, rục rịch chuẩn bị xuất động. Loại đan dược thần kỳ này, ai mà chẳng muốn có được?

Long Vũ trở về hoàng cung, quyết định ghé qua thăm Băng Linh. Hắn muốn kiểm tra xem nàng tu luyện thế nào.

"Cốc cốc..."

"Sư phụ, là người sao?" Giọng nói ngọt ngào của Băng Linh vang lên từ bên trong.

"Ừ, là ta." Long Vũ nói.

Bước vào cung điện của Băng Linh, nàng ngồi thẫn thờ bên chiếc bàn nhỏ, ánh mắt xa xăm nhìn lên bầu trời đầy sao, khoác trên mình bộ y phục lụa mỏng, tóc tai buông xõa.

"Linh nhi, con sao vậy?" Long Vũ nhẹ nhàng hỏi, ánh mắt lo lắng.

Băng Linh quay đầu lại, nhìn thấy Long Vũ, nàng bỗng òa khóc.

"Sư phụ..."

Nàng lao vào lòng Long Vũ, nước mắt ấm nóng rơi trên vai hắn.

Long Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, ôn tồn hỏi: "Con có chuyện gì kể sư phụ nghe."

Băng Linh nức nở kể lại những gì nàng đang suy nghĩ. Nàng nhớ mẫu thân. Từ nhỏ, nàng đã nghe mọi người kể lại, vì thể chất đặc biệt của nàng nên mẫu thân đã qua đời khi hạ sinh nàng. Phụ hoàng từ đó cũng không còn quan tâm nàng nhiều nữa, ngay cả khi nàng bị hàn độc hành hạ, cũng chỉ cho người chữa trị, chưa bao giờ thật lòng quan tâm đến cảm nhận của nàng. Ngay cả lần này, nàng hết bệnh, lại đột phá gây ra dị tượng, ông cũng không xuất hiện.

Nghe Băng Linh kể, Long Vũ cảm thấy xót xa cho nàng. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ, khao khát tình thương của cha mẹ, nhưng lại bị số phận trêu đùa.

Tuy nhiên, qua thần thức nhạy bén của mình, hắn lại cảm nhận được một sự thật khác. Hoàng thượng... không phải là không quan tâm đến Băng Linh. Ngược lại, hắn cảm nhận được một tình yêu thương sâu nặng ẩn giấu bên dưới vẻ xa cách của ông. Có lẽ, có lý do nào đó khiến ông phải làm như vậy.

"Linh nhi, con đừng buồn." Long Vũ ôn tồn nói, "Ta tin rằng phụ hoàng rất yêu thương con, chỉ là ông ấy không biết cách thể hiện mà thôi."

Hắn nhẹ nhàng ôm Băng Linh vào lòng, xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của nàng. Hành động này của hắn mang đến cho nàng một cảm giác ấm áp, an toàn mà nàng chưa từng có được.

Bỗng nhiên, Băng Linh ngẩng đầu lên, nhìn Long Vũ với ánh mắt long lanh.

"Sư phụ, tối nay người ôm con ngủ được không?" Nàng nói, giọng nói nũng nịu.

Long Vũ sững sờ. Hắn không ngờ Băng Linh lại đưa ra yêu cầu này. Hắn là nam nhân, nàng là nữ nhân, làm sao có thể...

"Nhưng mà..." Hắn ngập ngừng.

"Không nhưng nhưng gì cả!" Băng Linh cắt ngang lời hắn, "Con sợ lắm, con muốn ngủ cùng sư phụ."

Nàng nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ trong sáng, khiến cho hắn không nỡ từ chối.

"Được rồi." Long Vũ thở dài, đồng ý.

Đêm khuya thanh vắng.

Trong căn phòng ngủ ấm áp, Long Vũ ôm Băng Linh vào lòng. Nàng cuộn tròn trong vòng tay hắn, như một chú mèo con đang tìm kiếm sự ấm áp. Hơi thở nhẹ nhàng của nàng phả vào ngực hắn, mang theo mùi hương thoang thoảng của hoa bưởi.

Long Vũ nhìn Băng Linh đang say ngủ, trong lòng dâng lên một nỗi bồi hồi khó tả. Hắn đã sống ngàn năm, hiện tại lại gánh trên vai trọng trách lớn lao, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy bình yên đến như vậy.

Băng Linh trong vòng tay hắn, như một thiên thần nhỏ bé, mang đến cho hắn một cảm giác ấm áp, dịu êm mà hắn chưa từng cảm nhận được từ bất kỳ ai.

Đêm hôm đó, là đêm ngon giấc nhất của Băng Linh. Nàng như tìm lại được hơi ấm gia đình mà nàng đã mong ước từ lâu.

Còn Long Vũ... hắn cũng tìm thấy một chút bình yên giữa cuộc đời bão táp của mình.

Bạn đang đọc Long Huyền Hoàng sáng tác bởi duylee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duylee
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.