Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phượng Thiên Hội

Tiểu thuyết gốc · 2246 chữ

Liệt Vô Song trừng mắt nhìn Long Vũ, ánh mắt đầy nghi ngờ và cảnh giác. Ông ta không thể tin tưởng một kẻ lạ mặt như Long Vũ lại có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái mình, hơn nữa còn muốn nhận nàng làm đồ đệ.

"Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?" Liệt Vô Song hỏi, giọng nói lạnh lùng.

Long Vũ thản nhiên đáp: "Ta đã nói rồi, ta chỉ muốn giúp đỡ nàng ta. Còn việc nhận đồ đệ, chỉ là ý muốn của nàng ta, ta không ép buộc."

"Thật sao?" Liệt Vô Song vẫn không tin.

Băng Linh thấy ông nội không tin tưởng Long Vũ, vội vàng nói: "Ông nội, Long Vũ tiên sinh nói đúng. Là con muốn bái người làm sư phụ." Nàng quay sang Long Vũ, hành lễ đúng phép: "Sư phụ, xin người thu nhận con!"

Nàng vận chuyển công pháp mà Long Vũ truyền thụ, một luồng hàn khí tinh khiết tỏa ra từ cơ thể, hình thành một bông tuyết lấp lánh trên tay nàng.

Chí tôn công pháp, Liệt Vô Song kinh hãi thốt lên. Đây là một công pháp còn cao cấp hơn cả trấn quốc công pháp của Liệt không hoàng triều. Ông có thể chắc chắng như vậy vì khí tức của luồn hàn khí toản ra, tuy mới linh luẩn cảnh nhưng uy áp vượt qua công pháp mà ông đang tu luyện, nếu trong cùng cấp

"Ông nội, đây là công pháp mà sư phụ truyền thụ cho con - Hàn Không Chí Tâm Quyết,." Băng Linh giải thích.

Liệt Vô Song nhìn Long Vũ với ánh mắt khác hẳn lúc trước. Hắn có thể truyền thụ Hàn Không Chí Tâm Quyết, chí tôn công pháp mà không chớp mắt, chứng tỏ thân phận của hắn cao quý đến mức không thể tưởng tượng nổi.

"Được rồi, ta cho phép ngươi dạy dỗ Linh nhi." Liệt Vô Song nói, nhưng vẫn còn chút lưỡng lự. "Nhưng ngươi phải hứa với ta, không được làm hại đến con bé."

"Yên tâm, ta sẽ chăm sóc nàng ta thật tốt." Long Vũ nói.

Liệt Vô Song gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi mật thất.

“Từ nay về sau, Long Vũ là khách quý của Liệt Không hoàng triều, tận lực tiếp đón, không được phép vô lễ” Lời của Liệt Vô Song vong vọng khắp cả hoàng cung, chấn động cả hoàng thượng.

Sau khi Liệt Vô Song rời đi, Băng Linh nhìn Long Vũ, ánh mắt tràn đầy háo hức: "Sư phụ, người sẽ dạy con những gì?"

Long Vũ mỉm cười: "Đừng vội, chúng ta còn nhiều thời gian."

Long Vũ quay trở lại cung điện của mình, ngồi xuống giường, nhắm mắt lại, gọi hệ thống ra.

"Hệ thống, cho ta biết thêm thông tin về Hỗn Độn Thực Thể kia."

"Ting! Hỗn Độn Thực Thể được phát hiện có tên là Hỗn Độn Hỏa Sơn, là một ngọn núi lửa hình thành từ thời kỳ Hỗn Độn nguyên thủy, chứa đựng một lượng lớn Hỗn Độn Thần Lực."

"Hỗn Độn Hỏa Sơn hiện đang nằm trong một hiểm địa có tên là An Bình Hỏa Đô, nằm ở phía Nam của Bình An Địa Vực."

"Nhiệm vụ của kí chủ là tiến đến An Bình Hỏa Đô, tìm kiếm Hỗn Độn Hỏa Sơn, và dung hợp nó."

Long Vũ gật gù. Hỗn Độn Hỏa Sơn là một bảo vật trời sinh, nếu hắn có thể dung hợp nó, sức mạnh của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

"An Bình hỏa đô, tên nghe xa lạ, trước tiên ta phải điều tra thêm về nơi này, có thể là nơi trú ẩn của hỗn độn thực thể thì không phải đơn giản."

Ánh nắng ban mai dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, đánh thức Long Vũ khỏi giấc ngủ. Vươn vai một cái, hắn cảm nhận được sự tràn đầy năng lượng trong cơ thể.

Bỗng nhiên, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

"Sư phụ, người đã dậy chưa ạ?" Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như chim sơn ca của Băng Linh vang lên từ bên ngoài.

Long Vũ mỉm cười, nói: "Vào đi."

Cánh cửa mở ra, Băng Linh bước vào, khác hẳn với vẻ yếu đuối, nhợt nhạt hôm qua, hôm nay nàng rạng rỡ, tràn đầy sức sống. Bộ váy dài màu xanh nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn như tuyết, đôi mắt đen láy long lanh như viên ngọc đen.

"Sư phụ, hôm nay trời đẹp lắm, người có muốn cùng con xuất cung dạo phố không ạ?" Băng Linh hỏi, ánh mắt đầy háo hức.

Long Vũ suy tư một lát, rồi gật đầu, hắn cũng muốn đi ra ngoài nhìn ngắm một chút.

"Dạ!" Băng Linh vui mừng khôn xiết, nụ cười rạng rỡ như đóa hoa mới nở. "Vậy con đi chuẩn bị xe ngựa, sư phụ chờ con một chút nhé!"

Nói xong, nàng nhanh nhẹn quay người, tung tăng chạy ra ngoài, để lại một mùi hương thoang thoảng như hoa lan trong phòng. Long Vũ nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt hiện lên tia ấm áp.

"Thế giới này... cũng không tệ lắm." Hắn thầm nghĩ.

Trong lòng Long Vũ bỗng dâng lên một nỗi nhớ nhung da diết. Đã ngàn năm trôi qua kể từ khi hắn bị cuốn vào dòng chảy hỗn độn, rời xa Long Giới. Ngàn năm, một khoảng thời gian dài đằng đẵng, đủ để thay đổi biết bao nhiêu điều.

Phụ hoàng, mẫu hậu, muội muội... liệu họ có khỏe không? Liệu họ có còn nhớ đến hắn, đứa con trai, đứa huynh trưởng bị xem là phế vật, là tai họa của Long Tộc?

Hắn nhớ đến ánh mắt lo lắng, đầy yêu thương của mẫu hậu, nhớ đến vẻ uy nghiêm nhưng ấm áp của phụ hoàng, và nụ cười trong trẻo, ngây thơ của Long Nguyệt.

Liệu Long Tộc có bình yên vô sự?

Liệt Không Hoàng Đô, là kinh đô của Liệt Không Hoàng Triều, cũng là một trong những thành trì phồn hoa nhất Bình An Địa Vực. Trên đường phố rộng lớn, người qua lại tấp nập, các loại cửa hàng san sát nhau, buôn bán đủ loại trân bảo, dược liệu, vũ khí...

Long Vũ và Băng Linh đi dạo trên đường phố, vừa ngắm cảnh, vừa trò chuyện.

"Sư phụ, người đã từng đi nhiều nơi chưa?" Băng Linh hỏi.

"Cũng tạm." Long Vũ nói. Hắn không muốn tiết lộ quá nhiều về thân phận của mình.

"Vậy người có biết An Bình Hỏa Đô không?" Long Vũ hỏi.

Băng Linh lắc đầu: "Con chưa từng nghe qua địa danh này."

Long Vũ nhíu mày. Xem ra, An Bình Hỏa Đô là một nơi bí ẩn, ít người biết đến.

Đúng lúc này, một giọng nói ngạo mạn vang lên từ phía sau:

"Băng Linh, nàng đang làm gì ở đây vậy?"

Long Vũ và Băng Linh quay đầu lại. Một thanh niên mặc áo choàng màu đỏ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại mang theo vẻ kiêu ngạo, đang đứng trước mặt họ. Hắn ta đi cùng với vài tên đệ tử khác, mỗi người đều toát ra khí thế không yếu.

"Liệt Lang!" Băng Linh nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt.

Thanh niên kia chính là Liệt Lang, con trai của Liệt Phong vương gia, cũng là một thiên tài của Liệt Không Hoàng Triều, sở hữu tu vi Linh Luân cảnh đỉnh phong. Hắn ta luôn theo đuổi Băng Linh, nhưng luôn bị nàng phớt lờ.

Liệt Lang nhìn Long Vũ, ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét. Hắn ta không biết Long Vũ là ai, nhưng thấy hắn ta đi cùng Băng Linh, liền cảm thấy khó chịu.

"Ngươi là ai?" Hắn ta hỏi Long Vũ, giọng nói không giấu vẻ khinh thường.

"Hắn là sư phụ của ta." Băng Linh nhanh chóng lên tến

"Sư phụ?" Liệt Lang cười lạnh, "Ngươi cũng xứng sao? Ngươi có biết ta là ai không?"

"Ta không quan tâm." Long Vũ nói.

"Ngươi..." Liệt Lang tức giận, muốn ra tay dạy dỗ Long Vũ một trận. Nhưng nhớ tới lời cảnh cáo của cha mình, hắn ta cố nén giận, chỉ lạnh lùng nói: "Băng Linh, ta khuyên ngươi nên tránh xa kẻ này ra. Hắn ta không phải người tốt lành gì đâu."

Băng Linh nhìn Liệt Lang với ánh mắt chán ghét: "Liệt Lang, ngươi bớt nhiều chuyện đi! Sư phụ của ta là người tốt, không như ngươi nghĩ đâu."

Nói xong, nàng cầm tay Long Vũ, bước vào một tòa lâu đài lộng lẫy bên đường.

"Phượng Thiên Hội!" Liệt Lang đọc tên tòa lâu đài, ánh mắt lóe lên tia ngạc nhiên.

Phượng Thiên Hội, là một thế lực làm ăn trải rộng khắp Cửu Thiên Thập Địa, sở hữu tài lực hùng hậu, thông tin linh thông. Ngay cả Liệt Không Hoàng Triều cũng phải nể mặt Phượng Thiên Hội vài phần.

"Xem ra, ta phải điều tra kỹ hơn về tên này mới được, có vẻ như nó có liên quan đến phượng hoàng tộc." Liệt Lang thầm nghĩ.

Bước vào Phượng Thiên Hội, Long Vũ như lạc vào một thế giới khác. Không còn là khung cảnh ồn ào, náo nhiệt của đường phố, nơi đây tràn ngập vẻ xa hoa, lộng lẫy. Ánh đèn pha lê lấp lánh, hương thơm thoang thoảng của các loại trầm hương quý hiếm lan tỏa khắp không gian.

Từng dãy kệ bằng gỗ trắc quý giá trưng bày hàng loạt bảo vật hấp dẫn: đan dược tỏa ra ánh sáng huyền ảo, pháp bảo lấp lánh linh quang, dược liệu quý hiếm tỏa ra mùi hương đặc biệt, thậm chí còn có cả những cuốn bí kíp công pháp từ Linh Lực cảnh đến Linh Luân cảnh. Những thứ cao cấp hơn, chỉ dành cho khách quý hoặc những người có thân phận đặc biệt.

Long Vũ dạo qua một vòng, ánh mắt lướt qua từng món đồ. Tuy hàng hóa ở đây không tệ, nhưng vẫn chưa đủ để lọt vào mắt hắn. Với trình độ luyện đan, luyện khí của hắn, những thứ này chỉ là đồ vặt vãnh.

"Sư phụ, người cần gì ạ?" Băng Linh hỏi, ánh mắt tò mò nhìn theo Long Vũ. Nàng chưa từng thấy ai bình tĩnh như hắn khi bước vào Phượng Thiên Hội. Phần lớn mọi người đều bị choáng ngợp bởi sự xa hoa nơi đây.

Long Vũ chỉ tay vào một cái lò luyện đan cỡ nhỏ, được làm từ một loại đá đặc biệt, có khả năng tụ tập linh khí, tăng cường hiệu quả luyện đan, có lò luyện đan sẽ dễ dàng cho việc luyện đan dược cấp thấp hơn, vì Linh Luân lô gây ra động tĩnh quá lơn.

"Ta cần cái lò này, và một ít dược liệu." Hắn nói.

Mặc dù Băng Linh đã đột phá Linh Luân cảnh, nhưng vì tăng cấp quá nhanh, nàng cần phải củng cố tu vi, làm quen với sức mạnh mới, đánh vững chắc căn cơ trước khi bắt đầu tu luyện những thứ cao cấp hơn. Hắn định dùng lò luyện đan này để chế tạo một số đan dược phù hợp cho nàng.

Tuy nhiên, hắn lại quên mất một điều... hắn không có tiền!

"Sư phụ, để con trả cho." Băng Linh nhận ra sự lúng túng của Long Vũ, vội vàng lấy ra một tấm thẻ bằng ngọc bích, đưa cho người bán hàng.

Hành động này của nàng khiến cho những người xung quanh nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ. Một vị tiên sinh trẻ tuổi lại để cho đồ đệ trả tiền? Chẳng lẽ... hắn ta là kẻ lừa đảo?

Nhưng hắn cũng không nói gì, với 1000 năm tu luyện tâm cảnh, thì hắn đã không còn bị tác động bởi những lời nói của người ngoài nữa rồi, chỉ lẳng lặng nhận lấy lò luyện đan và dược liệu.

Băng Linh cảm nhận được sự thay đổi trong tâm trạng của Long Vũ, nàng cũng không vui vẻ như lúc trước. Những ánh mắt dò xét, bàn tán xung quanh khiến nàng cảm thấy khó chịu.

"Sư phụ, chúng ta về thôi." Nàng nói, giọng nói có chút buồn bã.

Họ rời khỏi Phượng Thiên Hội, trở về hoàng cung. Suốt quãng đường đi, Băng Linh không nói một lời nào, khuôn mặt trầm ngâm suy nghĩ.

"Sư phụ," cuối cùng nàng cũng lên tiếng, "Người đừng để ý đến những lời nói của bọn họ. Con biết người không phải người như vậy.". Hắn có thể cho nàng một cuốn công pháp chí tôn, chưa bệnh cho nàng, đối với nàng hắn là trời.

Long Vũ mỉm cười: "Ta không quan tâm đến những chuyện đó."

"Nhưng con quan tâm." Băng Linh nói, "Con không muốn người bị người khác hiểu lầm."

Long Vũ nhìn Băng Linh, ánh mắt hiện lên chút cảm động. Nàng là một cô gái tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác.

"Yên tâm, ta biết rồi." Hắn nói.

Trở về hoàng cung, Long Vũ bắt tay vào luyện chế đan dược cho Băng Linh..

Còn chuyện Hỗn Độn Hỏa Sơn... hắn sẽ tìm hiểu thêm tin tức

Bạn đang đọc Long Huyền Hoàng sáng tác bởi duylee
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duylee
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.