Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 986 chữ

Sau khi chụp xong hàng tá kiểu ảnh, tôi tức tốc phi như bay về ký túc xá. Vừa vào phòng, tôi đã tóm ngay tên đầu sỏ, gào lên:

-Bạch Bách Nhã, cậu nói rõ ràng cho mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn tôi thở hộc hộc, mặt mũi đỏ gay, bày bộ mặt như tướng cướp lao vào đòi nợ. Tiểu Bạch cười như được mùa, cười đến độ không thẳng lưng được.

-Cậu còn cười được? Nói mình nghe tử tế xem nào… Bạch Bách Nhã, cậu còn cười nữa, mình sẽ bẻ gãy răng cậu!

-Rồi… rồi… mình kể, mình kể…

Thì ra lão là giáo viên mới dạy môn thương mại quốc tế. Nếu biết trước như vậy, học kì này tôi không nên chọn môn chết tiệt ấy, để rồi đụng phải một tên thầy giáo biến thái!

Nếu bị trừ điểm chuyên cần, tôi sẽ không đủ điểm để qua môn, đến lúc đó sẽ phải học lại, sẽ không tốt nghiệp sớm được như dự định.

-AAAAAAAAAAA……!!!

Tiểu Bạch nhìn tôi thống khổ ôm mặt, ngồi bó gối một chỗ thì nhẹ giọng khuyên nhủ:

-Tiểu tổ tông à! Cậu cũng đừng bi quan quá! May cho cậu, thầy Bạc là người siêu cấp đẹp trai, siêu cấp nam tính, siêu cấp quyến rũ, siêu cấp…

Phải đến cái “ siêu cấp” lần thứ n, Tiểu Bạch mới chịu nói hết câu:

-Nói chung là, yên tâm đi, không sao đâu. Mình lấy danh dự nhà họ Bạch ra đảm bảo.

Tôi khinh bỉ nhìn cô ấy, người nhìn thấy trai đẹp là mất hết liêm sỉ như vậy, làm gì có danh dự nữa mà mang ra đảm bảo.

-Chết tiệt! Tất cả cũng đều tại đồ con lợn nhà cậu.

Sáng hôm sau, tôi cố tình dậy sớm, kéo Tiểu Bạch chạy như bay đi học, nhất định phải thế hiện thật tốt. Nhất định không thể bị trừ điểm chuyên cần. Em xin thề, chỉ cần thầy không trừ điểm của em, em nhất định sẽ học tiết của thầy không sót buổi nào.

Tiểu Bạch bị tôi dựng dậy từ sáng sớm, làu bàu như bà già cả đoạn đường:

-Lúc thi thì không học, để điểm tổng kết môn vừa vặn điểm qua môn. Đến bây giờ thì hộc tốc chạy như điên đi học để cứu điểm chuyên cần. Đấy là việc của cậu mà, tại sao lại lôi mình theo cơ chứ! Bảy rưỡi mới vào học cơ! Mới sáu rưỡi cậu đến làm gì!!!

Tôi ngoan ngoãn ngồi đợi ở giảng đường, ngoan ngoãn bày ngay ngắn sách vở ra trước mặt, còn đặc biệt chọn hàng ghế đầu để nghe giảng. Nhưng đến khi tôi nhìn thấy mặt tên thầy giáo biến thái ấy, cả người tôi như hóa đá. Khuôn mặt, sống mũi, đôi mắt… tất cả sao lại quen thuộc tới như vậy?

Người đàn ông trên bục giảng nhìn tôi, khuôn mặt để lộ ý cười:

-Hạ An Nhiên, là em đúng chứ? Tôi rất vui vì hôm nay em đã tự giác đi học.

-Vì hôm qua em không tới lớp. Hôm nay tôi sẽ đặc cách giới thiệu lại lần nữa. Tôi là Bạc Thần, người sẽ dạy em môn thương mại quốc tế năm nay.

Bạc Thần… đầu tôi như nổ bùm một tiếng. Tôi không trả lời, cứ thế đờ đẫn ngồi suốt cả tiết. Cho đến khi :

-Tiết học hôm nay chúng ta tạm dừng tại đây. Các em có thể ra về. Hạ An Nhiên, em ở lại.

Mọi người, ai nấy đều lẳng lặng rời phòng thật nhanh và còn không quên tặng tôi những ánh nhìn đầy thương xót.

Tôi ngước mắt lên nhìn anh, mặt không biểu cảm. Đợi tất cả mọi người về hết, tôi mới chậm rãi cất tiếng:

-Thầy Bạc, thầy làm vậy là có ý gì?

Bạc Thần bất lực nhìn tôi, anh tiến gần về phía tôi, nói:

-Nhiên Nhiên, thực ra…

Không đợi anh nói hết câu, tôi đã đứng thẳng dậy, đi nhanh ra cửa. Bỗng, tôi nghe thấy giọng Bạc Thần gầm nhẹ:

-Hạ An Nhiên, em đứng lại.

Tôi thực sự đã đứng lại, hai tay cuộn tròn thành nắm đấm khiến các khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Tôi cắn chặt môi, không hiểu sao lúc ấy, tôi lại như đang run rẩy. Chỉ vì anh gọi tôi một tiếng Nhiên Nhiên ? Hay là do thời gian quá lâu rồi, gặp lại được người mình không thể nào quên? Có thể lắm chứ! Tôi đã mơ biết bao nhiêu lần, trong giấc mơ của tôi hình ảnh của anh năm ấy xuất hiện biết bao nhiêu lần. Tôi đã tưởng tượng dáng vẻ của anh khi trưởng thành biết bao nhiêu lần. Để rồi, gặp lại nhau trong tình cảnh này ư?

Bạc Thần thấy tôi chịu đứng lại, giọng cũng dịu đi phần nào:

-Hạ An Nhiên, hiện tại tôi là giáo viên, em là học sinh của tôi, không có lí do nào mà tôi không có tư cách ngồi xuống nói chuyện cùng em.

Tôi từ từ quay người lại, nhẹ nhàng đáp:

-Được, vậy thầy nói đi.

Anh ngập ngừng một lúc, cuối cùng cũng nói được một câu:

-Em thay đồi rất nhiều!

Tôi nhếch mép cười khẩy, lạnh giọng nói:

-Con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Huống hồ, số chín không phải là một con số nhỏ, vì vậy chín năm cũng không phải là một thời gian ngắn. Thầy Bạc ạ!

Nói rồi, tôi quả quyết quay người đi thẳng. Bạc Thần cũng không có ý định giữ tôi lại. Chúng tôi sẽ lại như vậy, một người đi, một người ở lại, khoảng cách giữa cả hai sẽ ngày một xa.

Bạn đang đọc Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời sáng tác bởi PhiBạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhiBạch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.