Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiện tại

Tiểu thuyết gốc · 768 chữ

- Hôm nay, chúng ta sẽ chụp ảnh cho bìa tạp chí Ánh Sáng. Em mau ăn cơm đi, sẽ chụp xuyên từ sáng đến chiều đấy.

Giọng chị Đàm vọng từ đâu tới. Chị Đàm là quản lý của tôi, người đồng hành cùng tôi suốt hai năm qua. Bất kể những việc như ăn, uống, ngủ, nghỉ của tôi đều có sự can thiệp của chị ấy.

Còn tôi, từ cô bé mập ú, có ngoại hình xấu xí nay lại trở thành người mẫu bìa tạp chí. Tôi thực sự không ngờ, không bao giờ nghĩ đến chuyện có thể dùng ngoại hình của mình để kiếm cơm. Nếu bà có thể nhìn thấy tôi của bây giờ thì tốt biết mấy!

Nghĩ tới bà, lòng tôi bỗng chùng xuống. Kể từ sau khi bà mất, tôi không có lấy một ngày vui vẻ, một ngày hạnh phúc. Năm ấy, vì chưa đủ tuổi thành niên, vẫn còn cần có người bảo hộ, nên tôi bị gửi trả lại cho bố mẹ. Bố mẹ tôi khi đó đã li hôn, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Không ai muốn giành cái quyền “ được” nuôi tôi, tôi như món nợ của họ. Trong khi tôi đau khổ vì cái chết của bà, thì họ lại đau đầu trong việc làm thế nào với số tiền mà bà để lại.

Cho đến khi, luật sư nói rằng, toàn bộ số tiền bà để lại, đều thuộc quyền sở hữu của tôi. Lúc ấy, họ mới giành giật quyền nuôi tôi, như thể là họ rất yêu, rất quan tâm tới tôi vậy. Tôi không hiểu, họ là bố mẹ của tôi, là người dứt ruột đẻ ra tôi, tại sao có thể vì đồng tiền mà trở nên dơ bẩn như vậy?

Cuối cùng, tòa án đưa ra quyết định để bố tôi và vợ ông được quyền nuôi tôi. Lúc ấy, cuộc sống như địa ngục mới bắt đầu.

Tôi đương nhiên hiểu, tại sao họ lại tranh giành tôi bạt mạng ? Không phải bời vì khoản tiền tương đối lớn mà bà để lại cho tôi sao? Khoản tiền ấy, bà đã vì nó mà làm việc không ngừng nghỉ, ngày nào cũng đẩy xe hàng đi bán đồ ăn từ tờ mờ sáng. Ngay cả khi nhắm mắt, người bà không yên tâm nhất vẫn là tôi.

Tôi dùng tay day mạnh thái dương, lông mày cau chặt lại, lật từng trang lịch trình kín mít mà công ty sắp xếp. Dày như vậy, việc học trên trường của tôi phải làm sao?

Đúng lúc này, điện thoại của tôi réo vang. Tiểu Bạch? Giờ này không phải đã vào học rồi sao? Sao lại gọi cho tôi? Tôi vừa nhấn nút nghe, thì một giọng cao vút, liến thoắng ập tới:

-An Nhiên, tiểu tổ tông ơi! Cậu đang ở đâu? Mau về ngay đi!

-Có chuyện gì sao? Hôm nay mình có buổi chụp hình.

-Thầy…

-Alo?

Một giọng nam trầm ấm vang đến. Tôi đứng hình. Thấy tôi không có động tĩnh gì, giọng nói ấy lại tiếp lục lặp lại thêm một lần nữa:

-Bạn học Hạ An Nhiên?

Tôi nuốt nước bọt cái “ ực”, rồi lắp bắp trả lời:

-Dạ!

Có vẻ như thấy tôi đã ngoan ngoan đáp lại, đầu dây bên kia rất hài lòng mà nói:

-Em trốn tiết?

-Không, không có.

-Vậy sao bây giờ em không có mặt trong tiết học của tôi?

-Thưa thầy, thực sự hôm nay em có việc đột xuất. Không thể đến được.

-Ồ. Vậy nên em nhờ bạn điểm danh hộ?

Rõ ràng đã biết còn cố hỏi. Không phải đang cố ý chỉnh tôi thì là gì? Rốt cuộc là thần thánh phương nào?

-Ngày mai, tôi có tiết, em bắt buộc phải đến trình bày rõ ràng với tôi. Nếu không đừng trách tôi trừ điểm chuyên cần của em.

Ném cho tôi một câu nói gần như uy hiếp đó. Đối phương nhẹ nhàng tắt máy. Tôi nghe tiếng tút, tút… vang trong điện thoại mà răng nghiến kèn kẹt.

Đúng là tôi không phải sinh viên chăm chỉ gì, thường xuyên cúp tiết. Đến mặt giáo viên từng môn tôi còn không biết, nhưng chưa lần nào như hôm nay cả. Lần nào trốn tiết, đều nhờ Tiểu Bạch điểm danh hộ mà trót lọt. Chẳng lẽ lại xuất hiện một yêu ma vương, đến chuyện sinh viên trốn tiết mà cũng điều tra tường tận đến như vậy?

Bạn đang đọc Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời sáng tác bởi PhiBạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhiBạch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.