Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thế giới của em

Tiểu thuyết gốc · 897 chữ

Sau cái ngày Bạc Thần gọi tôi ở lại sau giờ học, giữa chúng tôi chẳng phát sinh thêm điều gì nữa, trừ mối quan hệ thầy trò trong sáng.

Tôi biết, sẽ rất nhiều người nói tôi ngu ngốc. Rõ ràng nhớ người ta nhiều tới như vậy, đến khi anh xuất hiện, ngay trong tầm tay thì lại nhẫn tâm cự tuyệt, đẩy ra xa.

Chín năm, trong chín năm không hề có tin tức, trong chín năm đến một bức thư cũng không có. Bây giờ, lại đột nhiên xuất hiện, giả như chưa có chuyện gì xảy ra ? Làm sao có thể ?

Nếu năm xưa đã không từ mà biệt, thì bây giờ không nhất thiết phải dính líu tới nhau. Giữa tôi và Bạc Thần, chỉ mình tôi là tự mình đa tình, chỉ mình tôi thích anh, nhớ anh chừng ấy năm. Còn tình cảm anh đối với tôi, chẳng qua là tình cảm của anh trai dành cho em gái, thứ tình cảm gần như là thương xót cô bé nghèo, xấu xí, tội nghiệp.

Tôi biết chứ, điều này từ năm chín tuổi tôi đã nhận ra rồi. Bạc Thần đối xử với tôi rất tốt, rất rất tốt nhưng ngoài chăm sóc, chiều chuộng ra thì không còn thứ tình cảm nào chệch ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó cả. Anh đâu có mù! Làm sao có thể thích một con bé kém mình tận tám tuổi, vắt mũi chưa sạch? Còn chưa kể đến, ngoại hình xấu xí, thừa cân của tôi năm ấy.

Vì biết rõ như vậy, nên tôi càng không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh, bao gồm cả tình cảm anh em trong sáng như ngày xưa.

-Nha đầu, cả ngày cứ đờ đờ đẫn đẫn, sao vậy?

Chị Đàm đi tới dúi đầu tôi, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn. Tôi lắc nhẹ đầu, tỏ ý mình không sao. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, nói:

-Lịch trình dạo này dày quá, mệt rồi sao? Nếu không chịu được, chị sẽ liên lạc với công ty, cắt giảm vài hợp đồng quảng cáo cho em. Dù gì thì bây giờ vẫn đang đi học, đừng để công việc quá ảnh hưởng tới trường lớp.

-Em không sao, không cần phiền chị thế đâu.

-Thế em ngồi nghỉ đi, lát nữa còn phải chụp ngoại cảnh.

Chị thở dài, xoa đầu nhìn tôi, rồi đứng dậy đi làm nốt việc của mình. Tôi nhìn những bộ quần áo sặc sỡ, dài có, ngắn có… treo trên giá để đồ, thầm nghĩ rốt cuộc mình đã đi theo con đường này như thế nào?

Trong hoàn cảnh thiếu thốn nhất, trong hoàn cảnh đau khổ nhất, chính chị Đàm là người đã xuất hiện cứu rỗi lấy tôi, một linh hồn mục nát đến mức tuyệt vọng.

Bố tôi “nuôi” tôi ba năm, trong ba năm ấy, cuộc sống của tôi chẳng khác nào địa ngục. Ông ta mang tôi về nhà chỉ để bòn rút tiền mà bà để lại cho tôi, bắt tôi kí vào giấy chuyển nhượng, nhưng tôi không làm. Sau nhiều lần khuyên nhủ, dỗ dành, tôi vẫn không cho ông ta động tới số tiền đó, ông ta và vợ bắt đầu hành hạ tôi. Họ rất thông minh, luôn đánh vào những chỗ mà chắc chắn sẽ có quần áo che lại.

Sống ở nơi đó, họ căn bản coi tôi là không khí, là gánh nặng, là đồ thừa. Tôi cũng là con của ông ấy cơ mà. Kể từ khi bắt đầu có ý thức cho đến khi bà mất, tôi gặp ông ta được mấy lần, tôi gặp mẹ tôi được mấy lần. Hai người họ ném tôi cho bà ngoại nuôi, sinh hoạt phí cũng không thèm gửi về lấy một xu. Mỗi người đều có gia đình mới của mình, nếu đã không muốn nuôi tôi, sao còn đẻ tôi ra làm gì? Sao lúc bà mất, không tống tôi vào cô nhi viện?

Tiền học phí của tôi là tiền được trợ cấp, tiền ăn, tiền sinh hoạt đều do tôi lén đi làm thêm mà có. Tôi nhất quyết không động đến một hạt cơm nhà họ. Nếu không phải vì chưa đủ tuổi, thì có đánh chết tôi cũng không muốn ở lại nơi ấy dù chỉ một ngày.

Ngày thi đại học, cũng chính là ngày tôi xách vali rời đi. Đến tìm, họ cũng không buồn tìm tôi, vì họ chẳng việc gì phải lo lắng đến sự sống chết của một người thừa.

Nói trắng ra, trong ba năm, họ không nuôi tôi được ngày nào, ngoài việc cho tôi một chỗ để ngủ.

Đến bây giờ, số tiền bà để lại cho tôi, vẫn còn nguyên vẹn, không thiếu dù chỉ một đồng. Tôi tự hứa với chính mình, dù sau này có chết đói đi chăng nữa thì nhất định không được động vào số tiền đó. Nó chính là minh chứng cho tình yêu mà bà đã dành cho tôi, nó chính là tâm huyết cả đời của bà. Nó cũng ngày ngày nhắc nhở tôi, tôi đã được hưởng thụ một tình yêu cao cả từ bà như thế nào.

Bạn đang đọc Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời sáng tác bởi PhiBạch

Truyện Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhiBạch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.