Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Kịch

Tiểu thuyết gốc · 822 chữ

Tôi tôi nhớ như in hình ảnh anh chạy lên xe và không thèm quay đầu nhìn tôi lấy một cái, mặc cho tôi gào khóc thảm thiết. Chiếc xe phóng thẳng đi một cách vô tình, cuốn theo tuổi thơ của tôi, cuốn cả theo tình cảm thuần khiết, đơn thuần của tôi khi ấy.

Không thể nào. Bạc Thần không thể nào bỏ lại tôi, Bạc Thần không thể nào bỏ đi mà không nói với tôi một tiếng, không thể nào bỏ đi mà ngay cả câu tạm biệt cũng không có.

Tôi không nhớ, mình đã khóc nhiều như thế nào. Tôi cũng không nhớ bà đã dỗ tôi vào nhà thế nào. Tôi chỉ nhớ ngày nào cũng đứng ngây ngốc trước cửa nhà anh, mỗi lần như vậy đều khóc không ra tiếng, khóc tới mức cơm không ăn, khóc tới mức trong vòng một tháng, tôi gầy đi trông thấy. Thậm chí lúc bấy giờ có thể nói là mình hạc xương mai, các bạn cũng không ai trêu chọc tôi nữa, các bạn nam thì bắt đầu gửi thư tình cho tôi, đối xử tốt với tôi. Nhưng tôi không cần… Mỗi lần nhận thư của họ, chỉ càng làm tôi nhớ đến anh.

Bạc Thần của tôi vô cùng đẹp trai, đẹp trai tới mức nữ sinh trường anh ngày nào cũng gửi tới anh vài ba lá thư.. Vào những lần như vậy, tôi đều phụng phịu không vui. Còn anh thì tình bơ né tránh họ, không nhận bất cứ một thứ gì, kể cả thư tình, hay quà sinh nhật, lễ giáng sinh, lễ tình nhân. Anh nói, nếu đã không thích họ thì không nên nhận quà từ họ, vì như vậy sẽ khiến họ hiểu lầm là anh đang cho họ cơ hội. Lúc ấy, tôi còn nói,nếu là quà do tôi tặng thì sao? Tôi vẫn nhớ như in nụ cười và giọng nói ấy:

-Quà của Nhiên Nhiên, anh đương nhiên sẽ nhận rồi. Quà của em gái tặng làm sao có thể không nhận chứ!

Đồ lừa đảo, đồ đáng chết, đồ vô lương tâm. Sau này, gặp lại em nhất định sẽ không tha thứ cho anh.

Tôi bắt đầu nghĩ thoáng hơn, sinh hoạt, ăn ngủ đều đặn, bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Sống hạnh phúc bên bà như hồi nhỏ, như thể Bạc Thần chưa từng xuất hiện vậy.

Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm như vậy cho đến năm tôi mười lăm tuổi, bà tôi bất ngờ ngất đi và không còn sau đó nữa…

Mọi chuyện như cái tát, tát thẳng vào mặt tôi. Tôi đờ đẫn đứng ngoài phòng bệnh nghe bác sĩ đọc thời gian tử vong, lòng như lạnh ngắt lại. Tại sao? Tại sao? Hôm qua, bà vẫn ở nhà chờ tôi đi học về, nấu cơm cho tôi ăn, hỏi tôi học có mệt không?, có vất vả không? Trên lớp có chuyện gì vui không?... làm sao có thể…

Ngay cả khi mọi việc cho bà đã xong xuôi, tôi vẫn như vậy, vẫn ngồi yên một bên ôm lấy ảnh bà, một câu cũng không nói, nước mắt đóng thành từng mảng trên mặt.

Giờ đây sẽ còn ai chỉ vì tôi nổi hứng thích ăn khoai nướng vào buổi tối mà không ngại gió rét, tối muộn, đạp xe đi mua khoai cho tôi.

Giờ đây sẽ còn ai giặt sạch sẽ cho tôi từng bộ quần áo, nấu những bữa cơm cùng tôi ngồi ăn nữa.

Giờ đây sẽ còn…

Từng việc, từng việc, từng kỉ niệm như ùa về, như siết chặt lấy trái tim tôi, đau lắm, đau như sắp chết tới nơi vậy.

-Tiểu Nhiên, nếu về sau bà già rồi, không nấu cơm cho cháu ăn được nữa thì sao đây?

-Cháu sẽ nấu cho bà ăn. Bà phải sống lâu trăm tuổi để ăn từng món, từng món cháu gái bà làm cho bà đấy!

-Được rồi! Được rồi! Bà nhất định, bà phải sống lâu để tận mắt nhìn thấy đứa cháu gái xinh đẹp của bà được gả đi chứ!

Bà nói dối! Bà hứa với cháu sẽ sống lâu đến khi cháu lấy chồng cơ mà! Bà hứa với cháu phải sống lâu để ăn từng món cháu nấu cơ mà!

Cháu còn chưa nấu cho bà ăn được ngày nào, chưa chăm bà được ngày nào, bà đã bỏ cháu mà đi rồi.

Cháu nhất định sẽ học cách tự chăm sóc bản thân, học cách nấu ăn, học cách giặt quần áo. Đến lúc ấy, cháu sẽ tự hào nói với bà:

-Cháu cuối cùng cũng biết tự chăm sóc bản thân rồi. Bà không cần lo lắng cho cháu nữa. Cháu bây giờ ổn lắm, bà ở đó cũng phải sống thật hạnh phúc nhé!

Bạn đang đọc Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời sáng tác bởi PhiBạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhiBạch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.