Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hạ An Nhiên

Tiểu thuyết gốc · 1123 chữ

Tôi và Thần quen nhau khi tôi vừa tròn sáu tuổi, Thần lớn hơn tôi 8 tuổi, đối với tôi mà nói anh của lúc ấy như một que kẹo đường từ trên trời rơi xuống vậy.

Có trời mới biết, tôi đã ao ước có một người anh trai như thế nào. Nhìn lũ bạn ngày ngày có anh trai đứa đón, anh trai bảo vệ, anh trai chiều chuộng hết mực… tôi thực sự rất ghen tị.

Tôi ngày ấy là một cô bé thừa cân, mũm mĩm, vì thế tôi luôn bị đem ra làm đối tượng trêu chọc, bắt nạt vì thân hình quá khổ của mình. Cả lớp cô lập, không ai thèm chơi với tôi. Cả xóm hắt hủi không ai đếm xỉa tới tôi. Họ luôn mang tôi ra cười nhạo, mang ngoại hình của tôi ra dè bỉu, tôi trở thành trò đùa của họ.

Với một cô bé sáu tuổi ngày ấy, sự đả kích đó thực sự rất lớn. Tôi luôn không hiểu tại sao, các bạn không ai muốn chơi với tôi?. Là vì tôi béo quá đi đứng chèn ép tới họ sao? Hay là vì do tôi béo quá không chơi được bập bênh, xích đu với họ? Hay là… muôn vàn câu hỏi mà chẳng ai chịu trả lời tôi, chẳng ai chịu cho tôi biết để tôi sửa đổi, chẳng một ai tốt với tôi dù chỉ một chút.

Thế rồi, Thần xuất hiện, như một thiên thần đến bên cạnh tôi. Hôm ấy, tôi bị mất cặp sách, tôi tìm loạn cả lớp, loạn cả trường, vừa tìm vừa khóc nhưng chẳng ai chịu giúp tôi, nói cách khác là chẳng ai chịu trả cặp cho tôi. Cho đến khi tôi tìm thấy chiếc cặp màu hồng của mình bị cắt nát bươm, rách nát, bẩn thỉu vứt ở đống rác cạnh trường, cặp của tôi! Tôi ngồi sụp xuống, òa khóc. Sự việc đó thực sự đả kích rất lớn đến tôi. Trước đây, bất kể bọn họ có quá đáng thế nào, tôi cũng nhẫn nhịn mà bỏ qua, một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng…

-Trời tối rồi! Sao không về nhà? Ngồi đây làm gi?

Tôi nức nở nhìn lên. Một anh trai cúi xuống nhìn tôi. Anh rất cao, hơi gầy, vì tối quá nên tôi chẳng thể nhìn rõ mặt anh.

Tôi chỉ vào cái cặp sách đã chẳng còn nguyên hình dạng vốn có của nó đang chỏng trơ trên bãi rác, mếu máo khóc:

-Các bạn giấu cặp của em, rồi phá hỏng mất rồi… cặp bà mới mua cho em…

-Được rồi! Được rồi! Đừng khóc nữa! Trời tối rồi, đứng dậy đi, anh đưa em về nhà!

-Nhưng mà cặp của em…

-Yên tâm đi, anh sẽ có cách. Muộn rồi, giờ này còn ở ngoài đường nguy hiểm lắm. Nào! Đứng dậy đi, nhà em ở đâu, anh đưa em về nhà.

Tôi không ngờ anh lại là hàng xóm mới chuyển đến, ngay sát vách nhà tôi. Còn về cái “ Yên tâm đi” mà anh đã nói, đó chính là mấy hôm sau anh mang sang tặng tôi một chiếc cặp y hệt với chiếc cặp cũ của tôi. Cũng chính từ hôm ấy, ngày nào anh cũng đưa tôi đi học, đón tôi về nhà, đối xử với tôi như em gái ruột, chiều chuộng hết mực. Anh là người đầu tiên trong xóm chịu nói chuyện với tôi, là người đầu tiên không chê bai, khinh thường ngoại hình quá khổ của tôi.

Ngoại trừ bà ra, anh là người thứ hai nói tôi không hề béo, một chút cũng không béo, còn bắt tôi ăn nhiều thêm, không được nhìn đói hại sức khỏe. Hạ An Nhiên năm sáu tuổi chỉ muốn nói với Bạc Thần mười bốn tuổi rằng: Cám ơn anh! Vì đã chịu làm bạn với em.

Những ngày tháng có Bạc Thần bên cạnh, tôi rất hạnh phúc, gần như vô lo vô nghĩ. Tôi ngày một lớn lên và cân nặng cũng theo số tuổi mà tăng lên. Năm tôi mười một tuổi, tôi thực sự đã trở thành một tuyển thủ sumo chính hiệu. So với những bạn gái đã bắt đầu biết điệu, cuộc sống của tôi chỉ gắn liền với ăn, ăn, ăn… dĩ nhiên với cả Bạc Thần nữa.

Tôi không quan tâm tới mọi người nói tôi như thế nào, nói tôi là gì , chê tôi “ béo như lợn” hay chê tôi “ vừa béo vừa xấu”, chỉ cần Bạc Thần không chê tôi thì tôi chẳng quan tâm tới ai hết.

Kể từ khi gặp anh lần đầu tiên, kể từ lúc đầu óc đang ngây thơ đến như vậy, tôi đã nhận định về sau sẽ phải làm vợ của anh.

Có một lần, Bạc Thần hỏi tôi:

-Nhiên Nhiên, tại sao người lớn kết hôn làm gì để rồi lại li hôn?

-Em không biết! Có lẽ họ có nỗi khổ riêng của họ.

-Tại sao không thể vì đứa con mà mình đứt ruột đẻ ra mà tiếp tục sống chung với nhau? Tại sao?

Tôi ngây thơ, quay sang nhìn anh, lấy bàn tay mũm mĩm toàn thịt của mình nắm lấy tay anh. Tôi không hiểu anh nói gì, nhưng tôi biết chắc chắn Bạc Thần đang rất buồn, mà tôi thì không muốn thấy anh buồn chút nào.

-Kết hôn là gì vậy? là như bố mẹ em, bố mẹ anh, ở bên nhau suốt đời như vậy sao? Sau đó có con, cùng nhau chăm sóc lớn, như bà chăm sóc em, bố mẹ anh chăm sóc anh?

-Ừ! Nhưng bố mẹ anh không ở bên nhau suốt đời, còn bố mẹ em thì mặc kệ em không chăm sóc. Họ có nỗi khổ riêng, nhưng nỗi khổ của họ lại đè nặng lên trái tim con cái họ.

-Mặc dù em không hiểu anh Thần đang nói cái gì? Nhưng nếu là như vậy, sau này lớn lên em cũng muốn được gả cho anh.

-Ngốc ạ! Gả cho anh làm gì chứ? Sau này em lớn, Nhiên Nhiên của anh nhất định sẽ tìm được một người tốt hơn anh gấp trăm nghìn lần.

Tôi phụng phịu, giằng tay ra khỏi tay anh, đứng thẳng dậy, hét lớn:

-Không đời nào, không đời nào, về sau em nhất định sẽ kết hôn với anh.

Tôi không ngờ, buổi trò chuyện hôm ấy lại là buổi trò chuyện cuối cùng của hai chúng tôi. Kết thúc sáu năm bên nhau như hình với bóng bằng một dấu chấm hết.

Bạn đang đọc Liệu Chúng Ta Có Thể Đợi Nhau Đến Hết Đời sáng tác bởi PhiBạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhiBạch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.