Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1084 chữ

Nam nhân trung niên nghe xong, suy nghĩ một chút, lại đánh giá mấy người đối phương, trong lòng đã có quyết định.

"Hai mươi lạng, ta nói là hai mươi lạng, một xe hàng của chúng ta đều bị hư hỏng, ít nhất phải bồi thường hai mươi lạng."

Phùng Sơ Hiên lập tức nổi giận, "Sao ngươi không đi cướp luôn đi, một xe da lông rách nát của ngươi sao có thể hư hỏng được."

Phùng Trung Ngọc cũng cau mày nói: "Các ngươi quá tham lam rồi!"

"Vậy thì chúng ta cứ chờ xem, xem ai chờ được ai!"

Mấy thanh niên đối diện cầm xiên thép, trực tiếp đứng giữa đường, có vẻ như không đưa tiền thì sẽ không cho đi.

Phùng Trung Ngọc tức giận đến mức mặt mày tái mét, nhưng vẫn nghiến răng nói: "Đưa cho họ!"

"Cha!"

"Đưa cho họ, coi như chuyến này chúng ta đi không công."

Bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây, nếu thực sự xảy ra xung đột thì cuối cùng người chịu thiệt vẫn là bọn họ.

Phùng Sơ Hiên cực kỳ không tình nguyện chuẩn bị lấy bạc.

Nhưng ngay lúc này, thanh niên đối diện lại nói nhỏ bên tai nam nhân trung niên: "Nhị bá, ta cảm thấy ngài vẫn đòi ít quá."

"Ngàu xem bọn họ lấy tiền dễ dàng như vậy, chứng tỏ thực sự rất vội, cũng không thiếu tiền, chúng ta có thể đòi thêm một chút nữa."

Nam nhân trung niên nghe xong, gật đầu.

"Hai mươi lạng này là tiền bồi thường thiệt hại hàng hóa, chi phí thiệt hại xe của chúng ta là năm mươi lạng, chi phí bị dọa tổn thương tinh thần là ba mươi lạng, cộng lại tổng cộng là một trăm lạng."

"Đúng vậy, một trăm lạng, ngươi phải bồi thường một trăm lạng, nếu không thì đừng hòng đi."

Nghe xong, phổi của Phùng Sơ Hiên như muốn nổ tung.

Hai người huynh đệ kia cũng vô cùng tức giận, định lấy binh khí trên xe để liều mạng.

Ai ngờ đối phương lại không hề sợ hãi, một trong những thanh niên còn thản nhiên nói: "Ta khuyên các ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ."

"Nếu các ngươi dám động thủ, chúng ta sẽ báo quan, đến lúc đó các ngươi ngay cả bát cơm này cũng không ăn được đâu."

Phùng Trung Ngọc cũng tức đến mức mặt trắng bệch, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn bỏ tiền ra mua bình an.

Làm ăn buôn bán là vậy, có thể không động thủ thì cố gắng đừng động thủ.

Gặp phải loại người này, bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể chọn ngoan ngoãn móc tiền ra mua đường.

"Chậm đã!"

Một giọng nói truyền ra từ trong xe ngựa.

Tiếp đó, rèm cửa vén lên, Trần Thanh cầm theo cây côn sắt bước ra.

"Lòng tham không đáy như rắn nuốt voi, loại người này, cho bao nhiêu tiền cũng không đủ."

"Thiếu hiệp, làm phiền ngài rồi." Phùng Trung Ngọc vội vàng hành lễ, vẻ mặt áy náy.

Trần Thanh gật đầu, "Lúc đạo lý không thể nói thông thì đừng cố gắng nói đạo lý nữa, thử dùng đao chém một lần có lẽ còn hiệu quả hơn đạo lý."

Nói xong, Trần Thanh lắc mình, trong nháy mắt đã đến gần mấy tên thợ săn kia.

Hắn không nói nhiều như Phùng Trung Ngọc, cũng không định nói nhảm với bọn chúng. Cây côn sắt khẽ nhấc, trực tiếp hất văng chiếc xe ngựa chắn đường rơi xuống bãi tuyết phía xa, vỡ tan tành thành từng mảnh, hàng hóa rơi vãi khắp nơi.

'Tu hành giả?'

Sắc mặt mấy tên thợ săn lập tức trắng bệch, bị sức mạnh của Trần Thanh làm cho sợ hãi.

Bọn chúng không ngờ là trong xe ngựa đối diện lại có một tu hành giả.

"Thiếu hiệp, dù ngươi là tu hành giả thì cũng phải nói đạo lý chứ, rõ ràng là các ngươi đâm hỏng xe ngựa của chúng ta, không bồi thường thì thôi, ngươi còn phá hủy xe ngựa của chúng ta, đừng tưởng ngươi là tu hành giả thì có thể ỷ vào tu vi mà bắt nạt kẻ yếu."

Tên thanh niên lúc nãy ra ý tưởng xấu xa tuy bị dọa sợ nhưng thấy Trần Thanh là người xuất gia, đoán chừng là người biết nói lý lẽ, lập tức lại có thêm tự tin, định tiếp tục cãi lại.

Trần Thanh bị chọc cười, rừng thiêng nước độc ra điêu dân, hắn coi như đã được mở mang tầm mắt, người càng ngu dốt càng không biết thế giới đáng sợ đến mức nào.

Con mẹ nó ngươi đã biết ta là tu hành giả rồi mà còn dám cãi lại, thật coi đây là thôn của các ngươi, cứ vờ bị đụng rồi ăn vạ là có thể moi được tiền à.

Hôm nay Phật gia sẽ cho các ngươi biết thế nào là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hắn túm lấy tên thanh niên kia, trực tiếp nhấc lên, hung tợn nói: "Biết Phật gia ta là tu hành giả còn dám vờ ăn vạ, gan cũng lớn lắm."

"Hôm nay Phật gia sẽ cho ngươi biết, thế nào là đạo lý, lúc ngươi gặp Phật gia thì Phật gia chính là đạo lý."

"Phật gia ta đã là tu hành giả rồi còn nói đạo lý cái con khỉ với ngươi, vậy Phật gia ta tu hành làm gì!"

"Chết đi cho ta!"

Nói xong, Trần Thanh liền xoay hắn lên, ném ra xa như rác rưởi.

Tên thanh niên phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng, bay ra mấy chục mét, ầm một tiếng đập vào rừng tuyết.

"Dừng tay!"

Một tiếng hừ lạnh lùng đột nhiên vang lên từ xa.

Giữa màn tuyết mù mịt, hai con ngựa nhanh chóng phi tới, trên lưng ngựa là hai nữ tử đeo mạng che mặt, tay cầm trường kiếm.

Mái tóc dài bay phất phới như khói mây nhẹ nhàng nhảy múa, dường như không phải người hồng trần, không dính khói lửa trần gian.

Theo làn gió nhẹ thổi qua, mạng che mặt được vén lên, để lộ một phần dung nhan tinh xảo, vô cùng động lòng người.

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.