Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1131 chữ

Hoa Tịch Nguyệt thông minh lanh lợi, bị nhốt trong cốc mười tám năm, được lão cốc chủ Bách Hoa Cốc đích thân dạy dỗ, mười tám tuổi đã luyện thành tuyệt kỹ Hoa gia đến mức lô hỏa thuần thanh, thực lực bản thân là nhất phẩm đỉnh phong. Nếu không có Tông Sư xuất hiện thì thiên hạ rộng lớn này nàng muốn đi đâu cũng được!

Tiết Minh vừa định ra tay thì liền nghe thấy tiếng gió rít nhỏ, trong lòng giật mình, dù ít khi giao đấu nhưng kinh nghiệm giang hồ của hắn vẫn có.

Nghe động tĩnh này, đối phương không phải hạng tầm thường!

Tiết Minh vung hai tay, vài làn sương mù xanh từ tay hắn bay ra. Nhưng chưa kịp đến gần Hoa Tịch Nguyệt thì Tiết Minh đã kêu lên thảm thiết, mấy huyệt đạo trên người hắn đều bị lá cỏ đánh trúng. Lá cỏ chứa nội lực, đánh vào huyệt đạo lập tức phong bế toàn bộ võ công của Tiết Minh .

Tiểu Phúc đứng trên đất, đôi mắt to đen láy đảo liên tục, nước mắt trong hốc mắt ngừng lại.

Tiểu cô nương ngước nhìn Hoa Tịch Nguyệt, ánh mắt đầy sùng bái.

Tiểu tỷ tỷ này thật lợi hại nha!

Hoa Tịch Nguyệt khẽ hừ một tiếng, vung tay phải, nội lực cuốn lên một trận gió, thồi đi toàn bộ sương độc của Tiết Minh .

"Độc Vương? Chỉ có vậy thôi à!"

Hoa Tịch Nguyệt lạnh lùng nhận xét.

Dù Tiết Minh dùng độc cao siêu, nhưng bản thân thực lực quá kém, chỉ có tam phẩm, đối đầu với cao thủ nhất phẩm đương nhiên không phải đối thủ. Huống chi là quái vật nhất phẩm đỉnh phong như Hoa Tịch Nguyệt, nàng bước đến bên Tiểu Phúc, quan sát một chút, trên mặt liền lộ ra nụ cười dịu dàng.

"Tiểu muội muội đừng sợ, tỷ tỷ sẽ đưa muội về nhà.” Hoa Tịch Nguyệt điểm nhẹ lên người Tiểu Phúc mấy cái, giải huyệt đạo bị Tiết Minh điểm.

Tiểu Phúc nước mắt lưng tròng ôm lấy chân Hoa Tịch Nguyệt, nức nở, vừa rồi thật sự đã dọa Tiểu Phúc sợ hãi mà.

Hoa Tịch Nguyệt xoa đầu Tiểu Phúc, mỉm cười ôn hòa.

”Ngươi là ai? Lão phu là người của Thần Y cốc, sư huynh của ta là diệu y thánh thủ!" Độc Vương Tiết Minh vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn không ngờ tiểu cô nương này lại có thực lực mạnh mẽ như vậy.

”Thần Y Cốc rất ghê gớm sao? Diệu Y Thánh Thủ thì hay lắm à?" Hoa Tịch Nguyệt bình thản nói.

Nếu so về bối cảnh, Hoa Tịch Nguyệt có Tông Sư chống lưng, giang hồ Đại Vũ này, ai có thể so được với nàng?

Nghe Hoa Tịch Nguyệt nói, Tiết Minh nhất thời nghẹn lời, sắc mặt âm trầm, lần này vì luyện Cổ Vương mà Tiết Minh đã cho Cổ Vương ăn hết độc trùng, độc thảo, độc dược. Độc tài trên người đã cạn kiệt mà Cổ Vương còn chưa kịp luyện hóa.

Nói không khách khí thì hiện tại là lúc Tiết Minh yếu nhất.

Hoa Tịch Nguyệt khiến Tiết Minh nghẹn họng xong lại cúi người, ôn nhu hỏi Tiểu Phúc:

"Tiểu muội muội, nhà muội ở đâu? Ta đưa muội về.”

Tiểu Phúc nức nở vài tiếng, dùng vạt áo Hoa Tịch Nguyệt lau nước mắt, nhỏ giọng nói:

"Dục. . . Dục Anh Đường. . .” Hoa Tịch Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc, nng thấy Tiểu Phúc mặc quần áo tinh xảo, dung mạo xinh xắn, đôi mắt to đen trắng rất có thần nên cứ ngỡ là tiểu thư nhà nào, không ngờ lại là hài tử ở Dục Anh Đường?

"Ta đưa muội về.” Hoa Tịch Nguyệt dáng người nhỏ nhắn, hai tay nhẹ nhàng dùng sức đã có thể dễ dàng bế Tiểu Phúc lên.

Tiểu Phúc ôm lấy cánh tay Hoa Tịch Nguyệt, trên đôi má đỏ ửng vẫn còn vệt nước mắt.

Đột nhiên, ánh mắt Hoa Tịch Nguyệt ngưng lại, nhún người bay lên một cái rồi đáp xuống cách đó vài trượng, nàng lạnh giọng quát:

"Ai!"

"Đa tạ các hạ ra tay nghĩa hiệp.” Một giọng nam nhàn nhạt truyền ra từ bóng cây bên cạnh.

Trần Diệp mặc bạch y đạp nhẹ một bước, xuất hiện trước mặt hai người.

Thấy Trần Diệp, Tiểu Phúc liền mừng rỡ kêu lên:

"Cha!" Gọi xong tiếng cha, Tiểu Phúc lại mếu môi, oa một tiếng khóc lớn, vừa rồi quả thực đã dọa cô bé sợ chết khiếp rồi.

"Cha?" Hoa Tịch Nguyệt lẩm bẩm một câu, đánh giá Trần Diệp vài lần, đến khi ánh mắt nàng dừng lại trên mặt Trần Diệp, Hoa Tịch Nguyệt liền sững sờ, ánh mắt có chút ngơ ngẩn.

Trong lòng nàng xuất hiện một âm thanh:

Người này. . . hình như có chút đẹp trai nha.

Trần Diệp bình tĩnh đi đến trước mặt Hoa Tịch Nguyệt, hắn đưa tay ra hiệu, Hoa Tịch Nguyệt liền hiểu ý, đưa Tiểu Phúc cho hắn.

Tiểu Phúc ôm lấy vai Trần Diệp liền khóc lớn.

"Cha. . . Cha, cái kia. . . Cái lão gia gia kia, ông ta. . . ông ta đánh chết Tư Độc tỷ tỷ rồi!" Tiểu Phúc nức nở, khóc không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đau buồn.

Trần Diệp vỗ nhẹ vai Tiểu Phúc, nội lực Tiên Thiên trong cơ thể từ từ lưu chuyển, sưởi ấm cơ thể Tiểu Phúc, giúp tiểu cô nương bình tĩnh lại.

"Được rồi, được rồi. . . Không sao rồi.” Khóc vài tiếng xong, Tiểu Phúc mới lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi.

Tiểu cô nương được Trần Diệp ôm vào lòng, nhỏ giọng nức nở, khóc đến đôi mắt đỏ bừng.

Mà Hoa Tịch Nguyệt thì đang lẳng lặng đánh giá Trần Diệp, trong mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, người này đến từ khi nào thế? Vừa nãy nàng đuổi theo Tiết Minh cũng không thấy người này. Hắn đứng dưới bóng cây từ lúc nào chứ?

Hoa Tịch Nguyệt có chút khó hiểu.

Nàng là cao thủ nhất phẩm đỉnh phong, vậy mà không phát hiện ra người này đến từ lúc nào.

Tiết Minh bị điểm huyệt nằm bên cạnh, cảm nhận được ánh mắt của Trần Diệp thì giật mình, lông tơ dựng đứng, cảm giác sinh tử vừa mới tan biến lại quay trở lại.

"Ngươi! Ngươi!" Tiết Minh toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn Trần Diệp tràn đầy sợ hãi, bây giờ ông ta đã hiểu, nếu không có nữ nhân trẻ tuổi đột ngột xuất hiện này thì có lẽ ông ta đã chết rồi.

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.