Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1123 chữ

Ném cái nồi sang một bên, lau miệng, kéo kín quần áo rồi cứ thế dựa vào cột mà ngủ.

Sáng hôm sau Trần Thanh lại lên đường, dùng Vi Đà Côn quấn đồ đạc vác lên vai, đi về hướng Đan Hà thành.

Đến Đan Hà thành đã không còn bao xa, hắn cũng đã biết đại khái phương hướng, cứ đi theo hướng đó là được.

Một ngày sau, Trần Thanh cuối cùng cũng gặp một trạm dịch.

Có trạm dịch nghĩa là đã cách Đan Hà thành không xa rồi, bão tuyết đột ngột cũng ngăn cản nhịp độ tiến công của bộ lạc Mạc Bắc Thiên Lang.

Nhưng gần như có thể khẳng định, một khi bão tuyết tạnh thì Lang binh sẽ tấn công ồ ạt, đến lúc đó trạm dịch, thôn trấn gì cũng sẽ biến thành phế tích.

Đan Hà thành còn tương đối an toàn, dù sao cũng có quân đồn trú đóng giữ, Trần Thanh dự định đến đó lập nghiệp trước rồi sau đó sẽ quan sát thêm.

Ở trạm dịch ăn một bữa no nê, tắm rửa, thay quần áo, sau đó rất hào phóng bỏ ra ba mươi lượng bạc thuê một chiếc xe ngựa lớn bốn bánh đi đến Đan Hà thành.

Chủ xe là một nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Phùng Trung Ngọc, còn có ba thanh niên phụ giúp, lần lượt là Phùng Mặc Hiên, Phùng Sơ Hiên, Phùng Thư Hiên.

Đây là một gia đình.

Ở vùng Bắc Vực, rất nhiều gia đình đều như vậy, đóng một chiếc xe ngựa, ký gửi ở trạm dịch rồi dựa vào chạy vận chuyển để kiếm sống.

Xe ngựa vốn phải đủ mười hai người mới xuất phát, chỉ là thời tiết tuyết lớn như này, vốn không có buôn bán, cộng thêm Trần Thanh ra giá cao, trực tiếp bao xe, cho nên bọn họ liền nhận đơn hàng của Trần Thanh.

Hơn nữa Trần Thanh còn hứa hẹn, mọi chi phí trên đường đều do hắn chi trả, cho nên bọn họ chuyến này kiếm được ba mươi lượng, một chuyến bằng ba tháng thu nhập.

Mặc dù tuyết rơi rất lớn, nhưng đáng để mạo hiểm.

Xe ngựa rất lớn, vô cùng rộng rãi, trong xe cũng rất ấm áp, Trần Thanh cũng không cần phải đội tuyết đi đường nữa, ngủ một giấc chắc là sẽ đến trạm dịch tiếp theo.

Trong xe rất ấm, nhưng ngoài xe lại rất lạnh, ba huynh đệ Phùng gia chỉ có thể thay phiên nhau đánh xe.

Phùng Trung Ngọc vẫn luôn ở trong xe áp tải.

Trần Thanh rất ít khi giao lưu với bọn họ, sau khi lên xe ngoại trừ thỉnh thoảng ăn uống thì vẫn luôn tu luyện Thiền Định Công.

Mấy người thấy Trần Thanh là hòa thượng, còn vác theo một cây côn sắt rất nặng thì biết hắn là người tu hành, cũng không dám quấy rầy.

Một ngày sau, Trần Thanh mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia bất đắc dĩ, tự mình tu luyện quả thực chậm hơn rất nhiều, nội lực tăng trưởng như ốc sên bò, không bằng tiêu hao Phật Duyên để tăng nhanh.

Có điều hiện tại dù sao cũng không có việc gì làm, Trần Thanh cũng tiếp tục tu luyện, có còn hơn không, tích tiểu thành đại.

"Ầm!"

Xe ngựa dường như đụng phải thứ gì đó, rung lắc dữ dội một cái rồi sau đó dừng lại, ngay cả Trần Thanh đang tu luyện cũng mở mắt ra.

Một lát sau, bên ngoài xe ngựa liền xảy ra cãi vã.

Phùng Trung Ngọc sợ Trần Thanh không vui nên vội vàng ra ngoài xử lý.

"Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"

"Sương mù quá lớn, không để ý phía trước có một chiếc xe ngựa của thợ săn, bọn họ tự mình điều khiển không tốt nên lật xe, lại muốn chúng ta bồi thường cho bọn họ năm lượng bạc, rõ ràng là tống tiền!"

Người đánh xe là Phùng Sơ Hiên, lão nhị Phùng gia, hắn rất tức giận giải thích.

Phùng Trung Ngọc nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa đã bị lật của đối phương, là một ít đồ trên núi và da lông thú.

Đối phương có sáu người, đúng là thợ săn gần đó, ai nấy đều cầm xẻng sắt, thần sắc hung dữ.

"Gặp phải ăn vạ rồi!"

Phùng Trung Ngọc ngay lập tức hiểu ra, trong cơn bão tuyết này làm gì có ai lại chọn lúc này vào núi săn bắn chứ.

"Đền cho bọn họ, lên đường quan trọng!"

Phùng Trung Ngọc ra lệnh, chỉ năm lạng bạc thôi, dù biết đối phương đang tống tiền nhưng hắn vẫn chọn thỏa hiệp.

Vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.

Hắn không muốn lãng phí thời gian ở đây, bão tuyết không có dấu hiệu ngừng, bọn họ phải đến trạm dịch tiếp theo trước khi trời tối.

Đối phương là thợ săn, là loại người ngốc nghếch lại liều mạng, có thể không gây xung đột thì tốt nhất nên tránh.

Làm ăn mà, ra ngoài đều là cầu hòa, hòa khí sinh tài.

"Nhưng rõ ràng là do họ tự thao tác sai mới dẫn đến lật xe, tại sao phải đưa tiền cho họ!"

Phùng Sơ Hiên hiển nhiên là không muốn đưa tiền, đối phương rõ ràng là đang lừa đảo.

"Đưa cho bọn họ!" Nam nhân trung niên nói.

Phùng Sơ Hiên bất lực, chỉ có thể lấy ra năm lạng bạc ném qua.

"Tiền đưa cho các người, mau tránh đường!"

Một nam nhân trung niên ở phía đối diện đưa tay chộp lấy bạc, chuẩn bị ra lệnh cho người ta nâng xe ngựa lên để nhường đường, động tác rất thuần thục, rõ ràng không phải lần đầu tiên làm việc này.

Lúc này, một thanh niên bên cạnh lóe trong mắt lóe sáng, nói nhỏ với nam nhân trung niên: "Nhị bá, hình như chúng ta đòi ít quá, bọn hắn có vẻ rất vội vàng, bão tuyết này không có dấu hiệu ngừng, chắc là đang vội vàng đến trạm dịch tiếp theo trước khi trời tối. Hơn nữa cũng không giống là thiếu tiền, chúng ta có thể đòi thêm một chút."

"Đúng vậy, nhị bá, chúng ta có thể đòi thêm một chút mà." Một thanh niên bên cạnh cũng phụ họa theo.

"Chúng ta không vội, có nhiều thời gian, nhưng bọn hắn lại không thể chờ được, chỉ có thể đưa tiền thỏa hiệp."

Bạn đang đọc Làm Ma Tăng Rồi Còn Nói Đạo Lý Cái Gì Nữa? (Dịch) của Đệ Nhất Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cinnie
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.