Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Cường bi thương

Phiên bản Dịch · 3461 chữ

Lang Vương hít một hơi lấy chút sức lực rồi khó khăn bay lên. Nó bay đến bên trên Tiểu Bạch chắn trước bất tử quái thú rồi quay mặt lai Tiểu Bạch.

Lang Vương nhe hàm răng lẫn lộn máu cười với Tiểu Bạch :

"Không biết đời này ta còn có phước mà thu ngươi làm đồ đệ không nữa. Nhưng ta sẽ không hối hận về quyết định của ta"

Tiểu Bạch trong lòng khóc gào :

"Sư phụ. Đừng mà.."

Tiểu Bạch lờ mờ đoán ra Lang Vương sắp làm điều gì đó rất kinh khủng. Rất có thể vì nó mà Lang Vương sẽ bất chấp tính mạng của mình.

Lang Vương gầm lên một tiếng :

“Graooooo…”

Thân thể Lang Vương bỗng nổ ra lỗ chỗ vết thương, ngay cả xương cốt cũng lộ ra ngoài. Hắn đã giải phong cỗ lực lượng phong ấn trong cơ thể mình.

Từ sâu trong nội thể của Lang Vương có một cỗ hắc ám lực lượng bỗng chốc sống dậy. Hắc ám lực lượng phun trào ra bên ngoài cơ thể tạo thành một ngọn lửa hắc ám đốt cháy toàn bộ huyết nhục lẫn nội tạng.

Trông qua Lang Vương hiện tại chỉ như một bộ khô cốt trắng xoá được bao phủ một cỗ lực lượng hắn ám đáng sợ. Lực lượng mạnh mẽ từ ngọn lửa hắc ám khiến cả hư không phải run rẩy theo.

Lang Vương vốn dĩ là một thú vương trên hoang vực. Nó sinh ra đã sở hữu trong mình một ngọn lửa hắc ám cực kỳ mạnh mẽ bá đạo. Đây chính là thứ khiến cho Lang Vương trưởng thành trong Hoang Vực, vô địch trong các Vương thú khác trong Hoang vực.

Tu vi càng cao thì Lang Vương càng thấy bất an khi khó có thể khống chế kiểm soát ngọn lửa hắc ám này. Hắn cảm nhận được ngọn lửa hắc ám này mạnh mẽ thậm chí vượt sức mạnh trong phong ấn tinh cầu.

Lo sợ bản thân vào một ngày không thể áp chế nổi lực lượng từ ngọn lửa hắc ám nên Lang Vương đã xin gia nhập vào Chiến Thần Viện. Trận pháp Chiến Thần viện đã đồng ý thu nhận nó còn phong cho làm Hộ Viện Thánh Thú.

Tiểu Bạch kinh hoảng la khóc lòng :

"Đừng mà. Sự phụ đừng mà…"

Lang Vương hiện tại khí tức đã ở nhị phẩm Bán thánh và có xu hướng tăng lên nữa. Tinh cầu này áp chế cực hạn là nhị phẩm Bán thánh nhưng thực sự ít có kẻ đạt tới ngưỡng sức mạnh này. Hạ Vũ và Hạ Tốn phải có sức mạnh của trận pháp của Chiến Thần viện mới có thể đạt tới ngưỡng nhị phẩm Bán thánh.

Còn Thập thiên tướng vốn dĩ trưởng thành không phải ở trong tinh cầu này nên không tính tới việc bọn họ đạt tới nhị phẩm Bán thánh. Ở tại tinh cầu này bọn họ muốn đạt tới ngưỡng sức mạnh này đều rất khó khăn. Ít nhất hiện tại đều không thể bởi bọn họ mới được giải khai phong ấn không lâu.

Điều này cho thấy Lang Vương vô cùng khủng bố. Nếu không có phong ấn từ tinh cầu thì chỉ e chiến lực của Lang Vương không đơn giản chỉ là nhị phẩm Bán thánh đâu.

Hư không run rẩy rồi xuất hiện vô số xiềng xích bao quanh Lang Vương. Những xiềng xích này chính là do trật tự quy tắc của phong ấn tinh cầu hoá thành. Trong tinh cầu này bất kể thứ gì có ngưỡng sức mạnh vượt qua nhị phẩm Bán thánh đều sẽ khiến nó xuất hiện.

Ngọn lửa hắc ám bị xiềng xích trói lại khiến nó bùng lên thêm dữ dội. Chỉ trong nháy mắt những trật tự xiềng xích xung quanh đều bị nó thiêu rụi.

Những xiềng xích khác thấy vậy không ngừng lao vào trói chặt ngọn lửa hắc ám. Nhưng ngọn lửa hắc ám quá mạnh mẽ khiến những sợi xích đứt chảy liên tục.

Những sợi xích trật tự kích thước từ nhỏ nhanh hoá thành những sợi xích lớn hơn đan vào nhau tạo nên lực ép càng mạnh mẽ. Chúng hướng sức mạnh phong tỏa ngọn lửa hắc ám kia lại.

Lang Vương biết nếu tiếp tục thế này hắn sẽ không có cơ hội đối đầu với bất tử quái thú. Hắn gầm lên một tiếng rồi lao băng băng về hướng bất tử quái thú. Bao trật tự xiềng xích nhất thời bị sức mạnh của ngọn lửa hắc ám đốt phá, chúng không thể ngăn trở nổi.

Bất tử quái thú sau khi đánh bại tất cả thì nó đã bắt đầu ngưng tiếp một đám mây tà nguyền. Chợt nó giật mình khi nhìn thấy Lang Vương đang bao phủ một ngọn lửa hắc ám băng băng hướng về nó. Ngọn lửa hắc ám kia khiến cho bất tử quái thú khựng lại như thể suy nghĩ cái gì đó.

Lang Vương đã vun vút lao tới bất tử quái thú với rất nhiều sợi xích trật tự đứt gãy. Bất tử quái thú cũng không kinh hoảng về điều này.

“Graooooo..”

Bất tử quái thú gào một tiếng rồi mở rộng miệng nó ra thật lớn. Chỉ trong khoảnh khắc nó đã nuốt luôn tất cả bao gồm Lang Vương, ngọn lửa hắc ám, trật tự quy tắc vào trong bụng.

Một thời gian trôi qua vẫn không có kỳ tích gì phát sinh cả. Bất tử quái thú vẫn cứ ung dung như chưa từng có gì phát sinh qua vậy. Nó nuốt Lang Vương tựa như nuốt gọn một con vật nhỏ, không khiến nó đổi sắc.

Ngọn lửa hắc ám có thể đốt phá sợi xích trật tự ấy vậy không mảy may gây thương tổn cho bất tử quái thú. Điều này khiến những người còn lại nhìn lên bất tử quái thú đều thêm tuyệt vọng.

Tới nước này thì Hạ Vũ chỉ có thể truyền lệnh tất cả các Trưởng lão từ bỏ việc ngăn cản bất tử quái thú. Ngay cả Lang Vương còn không thể ngăn cản thì đâu có ai làm được điều này.

Trong lòng tất cả các trưởng lão thầm thương tiếc cho Lang Vương. Ngẫm ra một mình Lang Vương thôi cũng có thể quét ngang mấy cái Bán thánh khác cũng nên. Đây chính là một sự tổn thất cực kỳ lớn đối với Chiến Thần viện.

Bất tử quái thú vẫn ung dung tạo ra đám mây tà nguyền. Đám mây tà nguyền từ từ hạ xuống chậm rãi bao phủ lấy cả ba đệ đệ của Thiên Cường trong ánh mắt đau lòng của tất cả mọi người :

“Siêu cấp thiên kiêu một đời chưa kịp toả sáng đã biến mất ư?..”

“Đây là ba cái siêu cấp thiên kiêu chứ không phải một a…”

Thiên Cường đứng ngoài xa đã chứng kiến hết thảy kết quả quá trình cuộc chiến. Hắn gào khóc trong lòng đống thời muốn xông lại đó :

“Dừng lại..”

“Thả đệ đệ ta ra…”

Tuy nhiên linh hồn tảng đá đã khống chế cơ thể Thiên Cương khiến hắn không thể di chuyển lẫn phát ra tiếng kêu được. Hắn hiện tại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn mọi thứ mà thôi.

Đám mây tà nguyền từ từ bao phủ lấy đệ đệ của Thiên Cường. Nước mắt hắn tuôn rơi. Dần dần thứ chảy ra không phải là nước mắt nữa mà là máu.

Thiên Cường đã khóc ra máu. Đôi mắt tràn ngập huyết lệ. Ánh mắt không tin vào sự thật bày ra trước mắt.

Bao hình ảnh huynh đệ cùng sống cùng trải cùng vui đùa cứ thế lướt qua trong đầu Thiên Cường. Bản thân hắn không tiếc hy sinh hết thảy thành toàn những mong ngày kia ba đệ đệ hắn toả sáng, bước lên một phần con đường mong ước.

Thiên Cường tự trách bản thân :

“Nếu ngày đó không cho phép Tiểu Bạch rời khỏi tiểu thiên giới. Thì có lẽ bây giờ Tiểu Bạch đã vui vẻ sống ở Tiểu thiên giới rồi…”

“Nếu như lần đó ta giành chức vô địch chạm tay vào Đốn Ngộ Giới thạch thì Vũ Tử đã không sao..”

“Nếu như lúc nãy ta ngăn cản Trùng Phát thì bây giờ Trùng Phát đã không sao…”

“Nếu như không vì ta thì các trưởng lã cũng như Phó Viện trưởng, Thành Chủ đều sẽ không sao. Lang Vương cũng không vì Tiểu Bạch mà phải chết oan uổng..”

Thiên Cường trách bản thân. Hắn hận bản thân vô dụng ngay cả năng lực thoát khỏi sự khống chế của linh hồn tảng đá để chết cùng với đệ đệ cũng không được.

Chưa bao giờ Thiên Cường cảm giác mình vô dụng chỉ gây những điều tội tệ như vậy cả. Hắn gục xuống, đôi mắt đẫm huyết nhìn về phương xa, nơi đám tà nguyền khí tức đang bao phủ.

Thiên Cường hận ông trời bất công với hắn. Từ trước tới nay ông trời luôn đoạt đi của hắn hết thảy. Cho dù hắn cố gắng nỗ lực thế nào cũng đều luôn nhận lấy kết cục thê thảm.

Thiên Cường cố gắng mở to đôi mắt để nhìn đệ đệ của hắn đang bị tà nguyền khí tức bao phủ. Đôi mắt đẫm huyết lệ đã khiến cho mọi hình ảnh hắn nhìn thấy nhoè nhoẹt đi nhiều.

Thiên Cường mang ý định lật tung Cấm địa sinh mệnh nhưng chợt nhận ra bản thân quá yếu đuối. Hắn sống chết cũng chỉ trong nay mai lấy cái gì mà đòi xông vào Cấm địa sinh mệnh.

Thiên Cường ngẫm nghĩ thấy ba đệ đệ của hắn thật đáng thương :

“ Cả ba đều sinh ra trong lẻ loi ở Cấm địa sinh mệnh không có thân thích phụ mẫu. Nay vừa toả ra chút hào quang lại phải vụt tắt bởi Cấm địa sinh mệnh. Đúng là toạ hoá trêu ngươi, không thoát khỏi số kiếp mà..”

Thiên Cường thấy tà nguyền bao phủ ba đệ đệ hắn. Hắn thấy ba đệ đệ hắn được đám tà nguyền bao bọc rồi nâng lên trôi nổi giữa không trung một cách nâng niu.

Thiên Cường thấy bất tử quái thú bắn ra từ trong nội thể từng tia sáng thánh khiết lên thân thể ba đệ đệ hắn. Những tia sáng kia ngập tràn sinh cơ đem sức sống tới cho ba đệ đệ của hắn.

Thiên Cường thấy cơ thể cả ba đang lành lại bong tróc hết những nơi bị lôi kiếp phá hủy. Có lẽ không lâu nữa cả ba sẽ lần nữa tân sinh khôi phục lại cơ thể.

Thiên Cường thấy một màng năng lượng sinh mệnh bao bọc lại cả ba đệ đệ….

Thiên Cường cúi gầm mặt xuống rồi gục ngã. Có lẽ là vì quá nhớ thương khiến hắn đã tự tưởng tượng ra những khung cảnh lừa dối bản thân.

“Bây giờ ta đã không có năng lực phân biệt đâu là thật đâu là giả nữa”

“Phải chăng ta cũng sắp chết rồi?”

“Phải rồi. Có lẽ ta sắp chết thật”

Thiên Cường bỗng nhiên vui sướng mỉm cười :

" Ba đệ đệ ngốc của ta. Huynh tới với các ngươi đây"

Những hình ảnh những kỷ niệm lại phút chốc ùa về trong đầu Thiên Cường :

“Ngày đó lúc mới gặp Tiểu Bạch, suýt nữa thì ta đã muốn ăn thịt đệ ấy…..”

“Ngày đó ta gặp gỡ Trùng Phát và Vũ Tử. Ta đã giả Ma thần vui đùa hai người…..”

Thiên Cường nhớ lại những lúc ba người một chó đánh nhau, lúc uống rượu say cùng, lúc vui vẻ truyện trò….

Thiên Cường nhớ lại khoảnh khắc cả ba cùng nhau vượt qua Hoang vực với tâm luôn hướng về tương lai tươi sáng…..

Thiên Cường nhớ lại những phút giây cùng nhau luyện dược, cùng nhau cố gắng tu luyện…..

Thiên Cường nhớ quãng thời gian huy hoàng cùng nhau đi tầm bảo đắc tội toàn bộ đế tộc…..

Thiên Cường nhớ lại khoảnh khắc khổ cực trải qua luyện thể cùng nhau...

Thiên Cường nhớ giây phút cùng nhau hết mình chiến đấu, hưởng vinh quang vô địch ở trận chiến giữa lục Thần Viện…..

Thiên Cường nhớ rất nhiều. Bao hình ảnh luôn cùng nhau…. Thế nhưng từ giờ thế gian lại còn mình hắn.

Bản thân Thiên Cường dự đoán không thể bước xa, ắt sẽ ra đi trước. Vậy mà nay hắn lại đau khổ chứng kiến những đệ đệ của mình ra đi trước mình.

Bao niềm tin, bao hy vọng đặt lên đệ đệ phút chốc tan biến. Bao áp lực lại hiện hữu lên trên vai Thiên Cường. Thế nhưng không ai có thể giúp hắn gánh vác. Những áp lực kia vô hình lại đè sâu lên tinh thần hắn khiến hắn thêm bất lực…

Thiên Cường nằm xuống chờ đợi cái chết đến với mình. Đôi mắt hắn trống rỗng nhìn về phương xa..

Thiên Cường nhìn về nơi Tiểu thiên giới, nơi có những người thân mỉm cười với hắn. Nơi đó có tộc trưởng Nhược Văn, có thái thượng trưởng lão Hướng Điền, có Dung Mỹ….

“Có lẽ ta không thể gặp lại mọi người được nữa rồi. Ta xin lỗi vì đã không thể đưa mọi người ra khỏi tiểu thiên giới…”

Thiên Cường lại nhớ tới Quỳnh Liên. Đấy là mối tình đơn phương đầu tiên của hắn.

“Có lẽ mọi thứ sắp kết thúc thật rồi....”

….

Trong đầu Thiên Cường vang lên một giọng nói của linh hồn tảng đá :

"Tên ngốc kia. Ngươi chưa chết bây giờ đâu. Tỉnh dậy mà nhìn về đệ đệ ngươi đi"

Thiên Cường trong vô thức ngước mắt lần nữa nhìn về phương xa. Ở đó ba đệ đệ hắn đang lơ lửng bao bọc bởi một màn sáng. Từng tia năng lượng tinh thuần không ngừng chảy ra từ trong đám mây tà nguyền tẩm bổ lấy màn sáng kia. Bất tử quái thú lúc này vẫn ở đó chủ dẫn cho đám mây đầy tà nguyền.

Thiên Cường lại thở dài :

"Ta đã không còn có thể nhìn thấy được gì nữa rồi. Trong mắt ta bây giờ chỉ ngập tràn ảo cảnh do bản thân ta tưởng tượng ra mà thôi.

Ngươi hãy để ta đi tới chỗ đệ đệ ta nhặt lấy tro cốt của bọn họ đi. Ta muốn đưa họ về tiểu thiên giới"

Linh hồn tảng đá từ nãy giờ đã không khống chế Thiên Cường nữa rồi. Thiên Cường bước đi trong vô thức hướng về nơi ba đệ đệ hắn đang lơ lửng.

Lúc này các bán thánh đang ngồi điều tức trị thương thế. Thiên địa nguyên khí không ngừng đổ về phía họ. Tất cả đang tập trung chữa thương nên không ai để ý tới Thiên Cường.

Thiên Cường tiến tới vị trí nơi mà ba đệ đệ hắn ngã xuống rồi tìm kiếm. Hắn nhìn khắp nơi nhưng không tìm thấy chút tàn xương, chút vết tích lành lặn. Hắn chỉ thấy từng mảng bong tróc do lôi điện phá vỡ thân thể đã được mấy đệ đệ hắn lột ra.

Thiên Cường nhặt lấy từng mảnh âu yếm vuốt ve rồi cho vào trong từng một chiếc hũ. Hắn cứ vô thức nhặt nhặn xung quanh nhưng cảm giác vẫn không vừa đủ thân thân cả ba. Hắn muốn khóc nhưng không ứa lệ nổi.

Linh hồn tảng đá bèn tát vào Thiên Cường. Thiên Cường lúc này chỉ có chút cảm giác đau nhức nhức mà thôi.

Thiên Cường cười nói :

"Sao ta mãi chưa chết nhỉ. Hay là ngươi giết ta luôn đi. Dù gì ta cũng không muốn sống nữa.

À trước khi chết ta phải nhắn nhủ với Phó Viện trưởng đem tro cốt của bốn huynh đệ chúng ta cho thái thượng trưởng lão mới được.

Dù gì ta cũng không thể chào từ biệt tất cả mọi người. Ngươi có thể giúp ta lưu lại ấn ký hình ảnh cho họ không?"

Thiên Cường bị chấn thương tâm lý khá nặng nề. Đến bản thân hắn bị đau đớn đoạ đầy nhưng không gục ngã nổi. Nhưng những người thân thương của hắn lại khiến đau đến tổn thương thế này.

Linh hồn tảng đá không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Hắn gầm lên :

"Khốn khiếp. Đệ đệ ngươi thật sự chưa chết. Những thứ ngươi nhìn đó chính là sự thật chứ không phải tưởng tượng"

Thiên Cường cười cợt :

"Haha. Ngay cả bây giờ ảo cảnh đã khiến tâm linh ta nghe được những lời nói dối của linh hồn chết giẫm kia. Đúng là ta quá yếu đuối.

Kẻ yếu đuối như ta thật sự không nên đáng sống. Có chăng sẽ hại thêm nhiều người nữa ra đi vì ta"

"Ngươi đúng là điên rồi!"

"Đúng ta là điên rồi đây. Ta điên sắp chết rồi đây. Ngươi là tên khốn kiếp. Tại sao ngươi lại ngăn cản ta cùng chết với ba đệ đệ của ta. Ta hận ngươi a. Ta muốn giết ngươi..."

Bốp

Lại một cú tát trời giáng lên linh hồn khiến Thiên Cường choáng váng. Hắn cười lớn trong thức hải :

"Đánh hay lắm. Giết ta luôn đi. Ngươi giết ta luôn đi"

Đến nước này linh hồn tảng đá đánh ngất Thiên Cường. Đây cũng là biện pháp tốt nhất tránh tình trạng Thiên Cường tiếp tục tổn thương bản thân và tinh thần.

Đám tà nguyền khí tức bao phủ lấy ba đệ đệ của Thiên Cường rồi nâng cả ba lên. Bất tử quái thú rút ra tinh hoa của bản thân cũng như của đám mây tà nguyền cải tạo lấy sinh mệnh của cả ba. Nhìn thấy cảnh tượng này thì tất cả trưởng lão tham chiến mới vỡ lẽ ra ngay từ đầu bọn họ đã hiểu nhầm ý định của Cấm địa sinh mệnh.

Nếu Cấm địa sinh mệnh thực sự muốn thì không ai ở đây sống được cả. Ngẫm nghĩ lại bất tử quái thú kia đánh bọn họ chứ không để nguyền rủa khí tức ăn mòn bọn họ đủ thấy bất tử quái thú đã nương tay rồi.

Trận chiến vừa rồi bọn họ đổ máu đúng là vô ích. Bây giờ tất cả chỉ biết cười khổ nhìn nhau. À ít ra điều khiến họ vui là được giao thủ với bất tử quái thú đặc biệt trong Cấm địa sinh mệnh. Chắc chắn ngoài họ ra thì không ai có thể đánh nhau với nó mà còn sống cả. Điều đó cũng là niềm vinh hạnh lớn lao trong cuộc đời tu luyện của mỗi người ở đây.

Nếu Cấm địa sinh mệnh không có ác ý thì Lang Vương chắc không sao cả đâu. Tất cả suy đoán và hy vọng là vậy. Họ sẽ đem suy đoán này nói cho Tiểu Bạch khi nó tỉnh dậy kẻo ảnh hưởng tới nó.

Khi Vũ Tử và Tiểu Bạch cùng độ kiếp thì tại Vũ thần viện có một thân ảnh cũng đang độ kiếp. Thứ hắn độ kiếp chính là Huỷ diệt sáng tạo lôi kiếp. Kẻ này không phải ai xa lạ mà chính là Thế Hiển.

Thế Hiển độ kiếp tương tự như Trùng Phát. Hắn đã dẫn động tới đám lôi vân thứ 8 đánh lên cơ thể. Kết quả hắn giống như Trùng Phát suýt thì mất đi mạng.

Ngay sau khi lôi kiếp kết thúc thì thần bí nhân xuất hiện. Hắn mang Thế Hiển rời đi và tiến nhập trực tiếp vào Cấm địa sinh mệnh. Điều đáng sợ ở thần bí nhân ở chỗ hắn có thể sử dụng sức mạnh vượt xa phong ấn của tinh cầu và tự do xâm nhập Cấm địa sinh mệnh.

Thần bí nhân đem Thế Hiển tới vị trí có ba cái bồ đoàn rồi đặt Thế Hiển lên vị trí trống. Sau đó hắn dẫn động sức mạnh mọi thứ xung quanh và chữa trị cho Thế Hiển. Khi Thế Hiển khôi phục thì thần bí nhân đem Thế Hiển rời đi khỏi Nhân tộc tổ nguyên tinh và tới thượng Vũ Thần viện….

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.