Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố gắng tới cùng

Phiên bản Dịch · 3318 chữ

Linh hồn tảng đá biết Thiên Cường sẽ bị sốc và rơi vào hôn mê nên cứ mặc kệ như vậy. Khoảng tới trưa Thiên Cường uể oải tỉnh dậy. Hắn không còn cảm nhận được mọi thứ xung quanh bản thân mình nữa. Bao nhiêu con đường tương lai phía trước của hắn đã biến mất. Con đường phía trước rực sáng mà hắn từng tưởng tượng hoá ra chỉ là một ảo cảnh.

Sự thật đúng là phũ phàng. Giống như một kẻ gặp phải vực sâu vừa tìm ra một con đường tiến về phía trước nhưng đi rồi mới biết là con đường dẫn xuống vực thẳm…

Cuối con đường ánh sáng rực rỡ kia chỉ là tàn ánh sáng của con đom đóm bay qua rồi biến mất….

Ánh sáng hy vọng về tương lai vừa mới thắp lên mới ngay đây thôi đã bị dập tắt một cách không thương tiếc….

Mầm non sự sống chưa kịp đâm chồi đã bị dập nát một cách dã man,….

Đau lòng….

Thiên Cường thật sự rất đau lòng…

Một mình Thiên Cường luôn phải chịu đựng nỗi đau một mình….

Không ai san sẻ, không ai có thể giúp bản thân mình dù chỉ là một chút….

Những áp lực đang đè nặng trên vai Thiên Cường lúc này cùng lúc hiện hữu khiến hắn cảm thấy nặng trĩu vô cùng. Từ trách nhiệm chấn hưng bộ tộc cho đến trọng trách với Thần viện. Rất nhiều áp lực đè xuống một kẻ không có tương lai khiến hắn cảm giác thêm bất lực…

Hình ảnh Quỳnh Liên xinh đẹp và Dung Mỹ dịu hiền vỡ tan dần trong từng nhịp đập của trái tim hắn. Thiên Cường cố gắng không oà khóc. Hắn thật sự muốn khóc để phát tiết sự bất lực của bản thân.

Sinh ra Thiên Cường đã thiệt thòi so với nhiều đứa trẻ khác khi luôn bị nguyền rủa đoạ đầy dày vò. Lớn lên với trách nhiệm chấn hưng bộ tộc nặng trĩu trên vai. Hắn cố gắng hết sức, và luôn cố không ngừng nghỉ. Trong bất cứ môi trường nào hắn cũng luôn là người cố gắng nhất.

Thế nhưng cuộc đời đối xử với Thiên Cường thật sự nhẫn tâm. Những lúc tưởng thành công đón nhận truyền thừa được nhưng kết cục vẫn là không thể tu luyện.

Khi hấp thụ được truyền thừa của Vũ Tử và Trùng Phát mở ra Thiên Cường hy vọng tu luyện. Trở về trong tộc hấp thụ ma bàn nhưng hắn vẫn không thể tu luyện khiến hắn đã thất vọng suýt tẩu hoả nhập ma. Sau cuối cùng hắn vẫn đứng dậy không nản lòng mà cố gắng bước tiếp.

Mới nửa tháng trước đây khi bản thân bước vào con đường tu luyện lại biết tin mình là truyền nhân của các đời Viện trưởng khiến Thiên Cường nghĩ cuộc đời đã mỉm cười với hắn. Mọi khổ đau theo đó đã vơi bớt.

Hơn mười ngày trước Thiên Cường đã gặp được cô bé dạy cho hắn biết thế nào là yêu. Mọi thứ đang trải rộng hướng phía trước vậy mà sự thật quá phũ phàng. Hắn vẫn không thể tu luyện được. Vẫn là một kẻ vô dụng và có không có chút hy vọng về tương lai.

Thiên Cường ngửa mặt lên trời gào thét :

“Tại sao con đường ta bước lại khắc nghiệt thế chứ?”

“Tại sao?”

“Tại sao lại cho ta sống trong ảo cảnh. Để rồi trong lúc ta đang vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất thì lại phá đi ảo cảnh đó?”

“Tại sao?”

Bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu Thiên Cường :

“Tại sao ông trời luôn bất công với ta như vậy?”

“Tại sao người luôn phải hứng chịu đoạ đầy là ta?”

“Ta đã làm gì sai sao?”

“Ta đã làm gì có lỗi để bản thân phải chịu cảnh này chứ?”

“AAAAAAA….. Ta hận AAAAAAAA….”

..

Không ai có thể giúp Thiên Cường trả lời. Thiên Cường tức giận phẫn nộ trong lòng. Hắn thật sự không cam lòng như thế.

Cũng giống như ý chí truy sinh quật cường của bản thân mình, Thiên Cường lần nữa xốc lại tinh thần của bản thân mình. Hắn hít một hơi thật sâu rồi tự nhủ với lòng :

“Dù thế nào đi chăng nữa thì ta cũng nhất định sẽ cố gắng bởi trọng trách phía trước vẫn còn rất nhiều.

Ta còn rất nhiều lời hứa phải thực hiện.

Ta còn phải làm gương cho các đệ đệ của mình. Sau này dẫu ta mất đi nhưng ta tin các đệ đệ của ta không hề tầm thường. Ta sẽ không để mình gục ngã xuống...

Dẫu cuộc đời ta bị đoạ đày thế nào, dẫu ta có hy sinh hết thảy đi chăng nữa thì cũng không được ảnh hưởng tới những thân nhân của ta”

Thiên Cường thều thào :

“Đúng rồi. Sau này nếu ta không thể hoàn thành thì nhất định những đệ đệ của ta sẽ tiếp nối một phần giang giở của ta…”

Thiên Cường đứng lên mỉm cười với chính mình. Giống như cách ngày xưa hắn luôn mỉm cười trước mắt gia gia, mỉm cười trước mặt người khác.

Dù vất vả bao nhiêu, dù đau đớn mức nào Thiên Cường vẫn luôn treo trên môi nụ cười khi xuất hiện trước mặt người khác. Hắn không muốn những người thân yêu của mình vì bản thân mà đau buồn. Mọi thứ đau đớn khổ ải, bất công, đoạ đầy hắn sẽ âm thầm một mình chịu đựng hết thảy.

Thiên Cường hiểu rõ ý nghĩa của bản thân hơn ai hết. Rất nhiều người đang dõi theo và đặt niềm tin nơi hắn. Rất nhiều người đã ngã xuống vì hắn. Thế nên hắn càng không thể gục ngã.

Thiên Cường còn có trách nhiệm phải hoàn thành nhiều thứ trong khả năng của hắn. Chỉ cần hắn cố gắng hết sức thì dẫu kết quả thế nào hắn cũng mãn nguyện.

Thiên Cường thủ thỉ :

“Cùng lắm cũng chỉ là cái chết mà thôi”

Đôi mắt Thiên Cường lúc này như xuất hiện một ngọn lửa rực sáng. Hắn gào lên trong tim :

“Trước lúc chết ta muốn một lần rực cháy. Nếu không thể rực cháy toả sáng thì ta nguyện hoá thân thành ngọn lửa trao chuyền cho những người khác.

Ta muốn để người nhận lửa của ta có thể rực cháy, thay ta toả sáng giữa bầu trời. Tới lúc đó cái chết kia của ta không hẳn là vô nghĩa”

Thiên Cường hít thở thật sâu, gạt bớt suy nghĩ hỗn độn của bản thân. Hắn bỗng cảm thấy bình thản tới lạ thường.

Thiên Cường bình tĩnh quay qua nói với linh hồn tảng đá :

"Ta tin những gì ngươi nói là không dối gạt ta. Ta tin những điều ngươi nói là sự thật...

Ta đoán chuyện của ngươi với các đời Viện Trưởng đã giải quyết xong rồi. Giữa chúng ta chắc không có mâu thuẫn gì cả. Ta muốn ngươi không tiết lộ bí mật của ta cho ai cả. Việc ngươi ở đây ta cũng không có ý kiến. Ngươi đồng ý chứ!"

Linh hồn tảng đá lấy làm kinh ngạc khiếp sợ về ý chí của Thiên Cường. Hắn thầm than trong lòng :

“Kẻ này vừa mới gục ngã thôi mà đã xốc lại được tinh thần rồi. Hơn nữa bản thân hắn rất thông minh và tinh ý. Mặc dù trong lúc loạn ý cũng có thể giữ chút thanh tỉnh suy luận mọi chuyện giữa ta và các đời Viện trưởng.

Ta đã xem qua trong ký ức của hắn. Từ việc rèn luyện từ nhỏ, từ việc cố gắng nỗ lực, từ tính cách cẩn thận, từ tính toán mưu lược, từ hành xử đối đãi thận trọng trong quá khứ. Nếu hắn không quá xui xẻo thì tiền đồ hắn đúng là vô khả lượng”

Linh hồn tảng đá đã xem hết ký ức Thiên Cường nên rất khâm phục. Dù vậy hắn không có biện pháp nào có thể giúp đỡ Thiên Cường. Hắn thở dài đầy tiếc nuối.

Chợt Thiên Cường loé lên tinh mang :

“Phải rồi. Ta còn tu luyện Kết Linh Giới sư. Đây là một phương thức tu luyện rèn luyện linh hồn. Nếu đủ mạnh ngày sau ta có thể đoạt xá làm lại. Mặc dù có phải vất bỏ thể xác đã vất vả như thế này nhưng cũng xem như là có con đường khác”

Linh hồn tảng đá kia như thấu hiểu suy nghĩ của Thiên Cường. Nó bèn xối cho Thiên Cường một gáo nước lạnh :

"Ngươi tưởng ngươi tu luyện Kết Linh Giới sư có thể cải biến vận mệnh ư?"

Thiên Cường nghi hoặc hỏi :

"Ngươi có ý gì?"

"Ta cũng không ngại nói cho ngươi biết Kết Linh Giới sư của ngươi vốn khởi điểm là thân xác này. Tu luyện linh hồn nhưng đồng thời cũng là cường thân xác. Ngươi vứt bỏ thể xác này là vứt đi điểm khởi nguyên tu luyện Kết Linh Giới sư. Thử hỏi ngươi có thể tiến bước được?"

Lúc này đúng là mọi con đường của Thiên Cường thật sự đã đoạn. Hắn thở dài trong lòng :

“ Xem ra thiên ý đã định như thế thì ta khó mà thay đổi được. Ta sẽ chấp nhận tất cả. Đã đau nhói đủ, đã không còn gì để mất nữa rồi. Dẫu thế nào chăng nữa ta vẫn phải bước tiếp về phía trước”

Thiên Cường ngồi xuống tính toán sắp xếp lại mọi suy nghĩ vừa xáo trộn trong đầu. Bây giờ việc quan trọng nhất chính là phải giành chức vô địch trong kỳ tỉ thí sắp tới. Tiếp nữa là phải giải quyết chuyện Quỳnh Liên và Thành chủ.

Thiên Cường biết nên chấm dứt chuyện này. Bởi vì hắn không hề xứng với Quỳnh Liên. Một kẻ xui xẻo bất tài như hắn chắc chắn không thể theo đuổi một thiên thần trên trời như Quỳnh Liên được.

Thiên Cường sau khi suy nghĩ sắp xếp mọi việc xong thì quay về lập tức. Hôm nay hắn không có tâm trạng tu luyện. Hắn trở về doanh trại chờ đợi hai đệ đệ trở về. Sau đó cả ba đi ăn uống cười đùa vui vẻ với nhau.

Tối đó Thiên Cường vui vẻ cùng nói chuyện với hai đệ đệ của mình. Trong mắt Trùng Phát và Vũ Tử thì Thiên Cường rất lợi hại, đã vượt qua rất gian nan để có thành quả bắt đầu tu luyện.

Thiên Cường động viên hai đệ mình cố gắng. Trùng Phát và Vũ Tủ mới gặp qua không nhiều khó khăn. Bọn họ vẫn còn rất nhiều niềm tin nơi chính bản thân mình.

Sáng hôm sau Thiên Cường cùng hai đệ đệ tham gia rèn luyện với quân đội. Buổi chiều thì hắn lại tới phủ Thành Chủ.

Lần này Thiên Cường không cười đùa hay trò chuyện gì với Quỳnh Liên nữa. Hắn chỉ nói mỗi câu với Quỳnh Liên rằng :

"Mấy hôm nay ta đã đùa hơi quá. Xin lỗi muội nhiều"

“Xì. Kệ huynh. Ai thèm chứ”

Mặc dù quyết tâm rồi nhưng Thiên Cường vẫn cảm thấy rất đau lòng mỗi khi nghe thấy giọng Quỳnh Liên. Mỗi khi nhìn vào khuôn mặt của Quỳnh Liên hắn lại thêm đau nhói. Trái tim của hắn vỡ vụn, đầy nhói đau. Hắn cố gắng kìm chế mọi cảm xúc của mình, đánh giá hư vô thạch cho nhanh. Hắn lặng yên tiếp tục công việc cho hết buổi.

Hai hôm sau đã quan sát và đánh giá xong tất cả những viên đá thô hư vô thạch trong mật thất của Thành chủ. Hắn từ đó cũng không bén mảng tới phủ Thành chủ nữa mà quyết tâm rèn luyện bản thân.

Thiên Cường luyện tập sao cho nhuần nhuyễn việc dẫn dắt ba cái tu hải cùng lúc bộc phá tu lực lưu chuyển trong cơ thể. Đây chính là một món quà nữa hắn sẽ tặng cho kẻ địch trong cuộc giao lưu sắp tới.

Kết Linh Giới sư cũng có công kích như tu luyện giả bình thường. Kết Linh Giới sư phát động công kích thông qua bí thuật. Quá trình này là sự kết hợp tinh thần lực với tu lực trong giả tu hải tiến hành chu thiên rồi phát ra công kích giống như tu luyện giả thông thường . Bí thuật lợi hại ở chỗ chính là công kích vào tinh thần của kẻ địch.

Bình thường những kẻ tu luyện Kết Linh Giới sư đều phải hấp thụ những sinh mệnh tằm mang năng lượng cực kỳ cao. Thế nên bắt buộc tất cả phải mang một thân tu vi nhất định. Chính vì thế nên huyệt đạo của các Kết Linh Giới sư đã được đả thông từ lâu.

Các Kết Linh Giới sư thông thường sẽ Kết Linh Giới hoá một hoặc nhiều huyệt tạo thành các giả tu hải cho Kết Linh Giới sư hệ thống. Sau đó bọn họ sẽ tu luyện bí thuật rồi phát ra công kích thông qua những giả tu hải này.

Đáng nhẽ ra Thiên Cường với cảnh giới Vũ giả thì hắn chưa thể đả thông huyệt đạo được. Thế nhưng hắn may mắn qua lần đốn ngộ ngữ âm ở Cấm địa sinh mệnh nên Thanh huyệt dị biến đã tự đả thông. Hiện tại Thanh huyệt của hắn đã Kết Linh Giới hoá và lưu trữ một lượng tu lực khác hoàn toàn với các huyệt đạo khác.

Vốn dĩ võ giả chưa thể tu luyện công pháp hay bí thuật vì kinh mạch chưa hình thành chu thiên. Tuy nhiên Thiên Cường vẫn có thể mô phỏng Âm ba công kích với uy năng chưa đến một phần mười so với chuẩn Âm ba công kích bí thuật.

Thiên Cường điều động tinh thần lực chảy vào trong Thanh huyệt. Tu lực trong Thanh huyệt nhanh chóng hấp thụ tinh thần lực và hoá thành Kết Linh Giới sư tu lực.

Thiên Cường kích phát Kết Linh Giới sư tu lực ra ngoài :

“Aaaa…”

Thiên Cường phát ra mới một đòn công kích thôi mà đã tiêu hao hết toàn bộ tu lực có trong Thanh huyệt. Phải chờ đợi Thanh huyệt lần nữa nạp lại tu lực thì hắn mới có thể phát ra công kích lần hai. Thế nhưng quá trình nạp lại tu lực vào Thanh huyệt rất chậm chạp và mất khá nhiều thời gian. Điều này khiến Thiên Cường kết luận trong một lần thi đấu thì hắn chỉ có thể ra một đòn Âm ba công kích duy nhất mà thôi.

Mặc dù là chỉ công kích một lần thôi nhưng Thiên Cường cảm thấy đủ vui rồi. Đây là đòn hiểm sẽ tặng cho kẻ địch của hắn một bất ngờ.

Linh hồn tảng đá hôm nay bỗng dưng xuất hiện trên thức hải rồi nói với Thiên Cường :

"Mấy ngày qua tĩnh dưỡng ta đã chuẩn bị đầy đủ. Sắp tới ta vì hấp thụ một vật mà sẽ lâm vào ngủ say. Thế nên đoạn thời gian này ngươi tự lo cho ngươi đi"

Thiên Cường biết linh hồn đang trêu đùa hắn nên hừ lạnh nói:

"Hừ. Bao năm không có ngươi ta vẫn tốt đấy thôi. Nếu không có ngươi không khéo ta bây giờ cũng rất vô tư vui vẻ rồi. Ngươi cũng thật tàn nhẫn, đoạn thời gian vui vẻ của ta cũng không có nhiều vây mà ngươi lại phá đi chúng"

Linh hồn tảng đá cười đáp :

"Ta sợ nếu ngươi lún quá sâu lại không thoát ra được. Ngươi cũng đã có những đoạn ký ức vui vẻ rồi. Tốt nhất nên hoàn thành những trách nhiệm của ngươi, kẻo nếu ngươi lún quá sâu thì đến lúc kéo ngươi ra thì không chỉ một mình ngươi liên lụy.

Ngươi tất nhiên sẽ không muốn những điều ấy xảy ra. Con đường phía trước chưa nói lên điều gì. Ta tin ngươi cũng không đơn giản như thế đâu"

"Haha. Ta cũng tin như vậy"

"Ta sắp hấp thụ một vật vô cùng nguy hiểm. Nếu như thành công sẽ thì con đường tương lai ngươi sẽ có chút thay đổi, thậm chí có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của ta và ngươi.

Còn nếu như thất bại thì khả năng ta cũng sẽ chết. Đến lúc đó đồ vật kia ngươi tốt nhất là trả lại tâm trận. Chờ khi ai đó đủ năng lực hay hữu duyên sẽ tới đó lấy"

"Đồ vật đó nguy hiểm đến vậy ư? Ngươi nắm chắc bao phần thành công?"

"Chỉ một thành mà thôi"

Thiên Cường nhún vai nói:

"Haha. Ta tin ngươi cũng không phải một linh hồn trốn chạy tầm thường. Nhưng ngươi chết cũng không sao cả. Ta sẽ thực hiện chút tâm nguyện của ngươi.

Còn vận mệnh kia cứ phải đợi xem ngươi còn sống hay không đã. Ta cũng không có hy vọng quá nhiều"

Thiên Cường tất nhiên cũng muốn linh hồn tảng đá thành công hấp thụ thứ kia. Bởi theo linh hồn kia thì vật đó rất nguy hiểm. Nếu linh hồn tảng đá thất bại rất có thể khiến thức hải hắn ảnh hưởng. Lúc đó hắn chỉ đành chịu đựng một mình…

Thiên Cường cười cợt bản thân mình thật sự quá xui xẻo. Tuy nhiên dù xui xẻo hắn cũng phải chấp nhận điều đó để cố gắng vươn lên. Còn xui xẻo nối tiếp xui xẻo thì hắn cũng không có cách nào thay đổi cả....

Thiên Cường không muốn đặt nhiều hy vọng lên linh hồn tảng đá. Hắn không muốn hy vọng nhiều để rồi nhận lấy thất vọng thật lớn.

Nếu người ngoài xem có thể lầm tưởng Thiên Cường và linh hồn tảng đá vừa nói chuyện với nhau giống như tri kỷ vậy. Không ai tưởng tượng được cách đây không lâu linh hồn kia đã tra tấn hành hạ Thiên Cường cả.

Đương nhiên Thiên Cường chẳng nhỏ nhen bởi hắn không có nổi năng lực báo thù linh hồn tảng đá kia. Hiện tại hắn đã chấp nhận sự tồn tại của linh hồn tảng đá trong thức hải hắn.

Linh hồn tảng đá sau đó chìm sâu vào thức hải của Thiên Cường. Sâu thẳm trong thức hải của Thiên Cường là cái gì thì bản thân hắn không hề hay biết. Đáy thức hải là một cái gì đó vô cùng bí ẩn mà tới giờ hắn vẫn không thể khám phá ra.

Chỉ biết khi Thiên Cường hoàn ký ức vào thức hải thì ký ức chỉ là phần nhỏ bé trôi nổi bên trên mà thôi. Sâu phía dưới đó hắn không thể điều khiển, nắm giữ hay có thể tiếp xúc được. Hắn đã từng thử nhưng ý thức hắn không thể xâm nhập xuống dưới sâu bởi có một lớp sức mạnh ngăn cản chính mình…

Thiên Cường thầm đoán trong thức hải của mình có thể ẩn chứa nguyền rủa, cũng có thể là những ký ức quan trọng đã bị phong ấn.....

(Tôi sẽ cố gắng hết sức. Tôi sẽ không bỏ cuộc. Nhất định…

Dù gian nan tới đâu, dù mờ mịt tới đâu, dù kết quả thế nào..

Nhưng tôi nhất định sẽ cất bước)

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.