Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hội ngộ trước thi đấu

Phiên bản Dịch · 3220 chữ

Đã qua 5 hôm kể từ lúc biết sự thật về bản thân. Còn khoảng 7 ngày nữa thì tới ngày giao lưu giữa các Thần Viện. Như thường lệ Thiên Cường sải bước hướng về động thiên tu luyện. Một đạo ánh sáng loé lên rồi thân ảnh Phó Viện trưởng xuất hiện trước mặt hắn.

Thiên Cường thi lễ :

“Tham kiến phó viện trưởng”

Phó Viện trưởng gật đầu :

“Ta tới thông báo cho ngươi một việc. Hai hôm sau các ngươi sẽ tập trung tại quảng trường nhỏ gần doanh trại quân đội. Sau đó chúng ta sẽ tiến hành di chuyển tới Giới Thần Viện”

“Tính ra tới ngày thi đấu vẫn còn 5 hôm. Tại sao chúng ta khởi hành sớm thế?”

“Trước hôm thi đấu 4 ngày các đệ tử tham gia thi đấu của các Thần Viện sẽ ra mắt để tạo danh sách thi đấu. Ngày hôm đó cao tầng các Thần viện cần thảo luận một chút cách thức tiến hành trận đấu.

Ngoài ra chúng ta cần phải đến trước một hôm để ổn định chỗ ở. Sau ngày ra mắt các ngươi sẽ có ba ngày để luyện tập cũng như chuẩn bị trước thi đấu”

“Đệ tử hiểu rõ rồi. Không biết những ai sẽ tham gia thi đấu cùng chúng đệ tử”

“Còn có hai người khác nữa sẽ tham gia cùng các ngươi”

Nói tới đây Phó Viện trưởng có kể qua đôi chút về hai người khác cùng tham gia với huynh đệ Thiên Cường.

Hai người kia là Vương Dinh và Vương Cái. Bọn họ đều sở hữu tiềm năng Vương thể, là cư dân thổ cư trong thành. Lúc tới đăng ký tham gia làm đệ tử ngoại viện vào hai năm trước thì Thần Viện đã nhìn trúng thể chất của bọn họ mà nhận vào để bồi dưỡng.

Trong hai năm nay Chiến Thần Viện vì việc thi đấu sắp tới nên đã dốc sức tài bồi, ưu ái khá nhiều cho hai người này cùng với ba người khác. Nếu không xuất hiện huynh đệ Thiên Cường thì Chiến Thần Viện chỉ biết đặt niềm tin lên hai người này.

Sau khi huynh đệ Thiên Cường xuất hiện thì tất nhiên Chiến thần viện đã thay đổi ý kiến. Nhóm Thiên Cường rèn luyện khác biệt nên hai người kia không thể tham gia cùng.

Chợt Phó Viện trưởng sực nhớ ra :

“À còn chuyện nữa. Thời gian trước đây ta có nghe nói ngươi đã mua một số nguyên liệu để vẽ phù chú và bố trận pháp. Chuyện này là sao?”

Thiên Cường giật mình lúng túng :

“Đệ tử vì thăm quan qua không gian tâm trận nên cũng tò mò tìm hiểu một chút về các kiến thức bổ trợ tu luyện. Sau hôm đó đệ tử đã dừng lại rồi”

Phó Viện trưởng biết Thiên Cường không hoàn toàn nói thật. Tuy nhiên hắn vẫn tôn trọng quyết định của Thiên Cường :

“Ta hy vọng ngươi biết nặng biết nhẹ. Biết việc nào quan trọng hơn không sao nhãng tu luyện”

“Đệ tử hiểu rồi. Đa tạ Phó Viện trưởng đã nhắc nhở”

Sau đó Phó Viện trưởng dặn dò Thiên Cường đôi chút về chuyện tập trung sắp tới….

Sáng hôm nay huynh đệ Thiên Cường theo sự hướng dẫn trước của Phó Viện trưởng đã tới tập trung tại một quảng trường nhỏ gần doanh trại quân đội. Lát sau có một vị trưởng lão xuất hiện cùng với hai người mang phục trang đệ tử ngoại viện.

Hai người này chính là Vương Dinh và Vương Cái. Còn vị trưởng lão kia chính là trưởng lão Vô Danh Vương Hoà, phụ trách hai người này.

Ba huynh đệ Thiên Cường bèn tiến lên chào thi lễ :

"Đệ tử Thiên Cường ra mắt trưởng lão. Ra mắt hai sư huynh"

"Đệ tử Trùng Phát ra mắt trưởng lão. Ra mắt hai sư huynh"

" Đệ tử Vũ Tử ra mắt trưởng lão. Ra mắt hai sư huynh"

Trưởng lão kia khoát tay miễn lễ :

"Trước mắt các ngươi cứ làm quen với nhau đi. Ta đi tìm Phó Viện trưởng bàn bạc chuyện tham gia thi đấu cũng như bàn giao hai đệ tử của ta"

Đám người gật đầu hiểu. Trưởng lão kia nói xong thì dặn dò hai người kia đôi chút rồi biến mất.

Vương Dinh, Vương Cái nhìn vào huynh đệ Thiên Cường mà thấy khó chịu trong người…

Vương Dinh, Vương Cái cùng ba người khác nữa vào hai năm trước gia nhập ngoại viện đệ tử. Chiến Thần Viện nhìn trúng nên đã cử một vị trưởng lão riêng để dạy dỗ.

Trưởng lão Vương Hoà sau đó đã thu nhận cả năm người làm đệ tử. Trưởng lão Vương Hoà vốn là một cái Vương thể, thế nên đã xem Vương Dinh, Vương Cái là đệ tự đắc ý nhất của mình. Trưởng lão Vương Hoà đã dốc rất nhiều tâm huyết và tài bồi cả năm người trong hai năm qua.

Năm người kia trải qua nhiều sóng gió gắn kết với nhau nên xem nhau như huynh đệ. Tất cả đều hy vọng vào ngày thi đấu sẽ toả sáng đem vinh quang về Chiến Thần Viện.

Vậy mà đùng một cái vào hơn một tháng trước, danh sách dự thi đã gạch tên mất ba người. Tất cả những cố gắng trong hai năm của ba người kia coi như vô nghĩa. Những gì năm người họ mong chờ xem như bị phá bỏ. Cả năm đều không phục chuyện này.

Trưởng lão Vương Hoà đương nhiên cũng không phục về quyết định của Chiến Thần viện. Hắn đã ý kiến mấy lần nhưng cao tầng Chiến Thần viện đều bỏ qua.

Trưởng lão Vương Hoà sau đó âm thầm tìm hiểu về huynh đệ Thiên Cường. Đương nhiên là những thông tin cơ bản của học sinh không phải bảo mật nên ai cũng có thể điều tra được.

Sau khi tìm hiểu hết khiến Vương Hoà giật mình về nguồn gốc ngoại lai của huynh đệ Thiên Cường. Hắn đã cố gắng hỏi Phó Viện trưởng nhưng không được hồi đáp.

Mọi chuyện liên quan tới huynh đệ Thiên Cường thì Vương Hoà đã kể hết với đám đệ tử tâm đắc của mình. Điều này càng khiến Vương Dinh, Vương Cái thêm hận ghét huynh đệ Thiên Cường.

Thiên Cường cảm giác được hai người này không thích ba huynh đệ họ. Tuy nhiên hắn vẫn lễ phép tiến lên chào hỏi :

"Không biết nhị vị sư huynh là...."

"Ta là Vô Danh Vương Cái"

"Ta là Vô Danh Vương Dinh"

Vương Dinh nhìn Thiên Cường giọng điệu không vui nói :

"Nghe danh Tầm bảo tặc nổi danh trong thành. Ta muốn thử bản lĩnh của ngươi xem có bao cân lượng"

Thiên Cường dùng Kết Linh Giới sư nhãn đánh giá sơ qua hai người này. Hai người này đều là vũ giả đỉnh phong, tùy thời có thể đột phá vũ đồ bất cứ lúc nào. Ngoài ra trên cơ thể lớp da đã tôi luyện tới đại thành.

Về tuổi tác thì hai người này có thể tham dự thi đấu chứng tỏ vẫn chưa đủ 20 tuổi. Kết luận hai người này đúng thật đều có bản lãnh.

Thiên Cường cười nói :

"Tiểu đệ thực sự thì không có bao năng lực. Chúng ta mới gặp nhau lần đầu. Vừa mới làm quen nên đệ nghĩ đánh nhau không được hay cho lắm"

"Ngươi sợ sao. Haha. Thì ra Tầm bảo tặc cũng chỉ là tên hèn nhát"

Trùng Phát và Vũ Tử rất tôn sùng Thiên Cường. Cả hai nghe Vương Dinh nói vậy thì giận dữ trong lòng.

Trùng Phát mắng luôn :

"Đại ca ta không muốn đánh nhau chứ không phải sợ các ngươi. Ta cũng muốn xem bản lãnh của ngươi có bằng miệng lưỡi không mà tới đây mà lại khiêu khích ca ca của ta"

Thiên Cường hắn vốn không muốn gây sự làm gì nên đang tính im lặng mặc kệ. Dù gì thì câu nói đã buông ra thì không thu lại được. Hắn cũng muốn xem Trùng Phát hiện tại ra sao rồi

Vương Dinh cười gằn nhìn Trùng Phát:

"Không biết tự lượng sức mình"

Trùng Phát lấy thế thủ vẫy tay khiêu khích Vương Dinh, thế là không thoát khỏi màn va chạm. Hai người cứ thế lao va chạm nhau mà chả quan tâm gì tới xung quanh.

Hai người cũng không hoa mỹ gì chỉ đơn giản hai quyền chạm nhau.

Đang ....

Hai người đều bị phản lực chấn lui lại. Vương Dinh bị lui mất hai bước còn Trùng Phát chỉ lui chừng một bước. Đầu quyền của hai người đều mang cảm giác đau.

Nhìn vào kết quả thì đủ biết lực đạo của hai người thật sự là có sự chênh lệch. Vương Dinh có chút yếu hơn so với Trùng Phát một chút. Nguyên nhân Vương Dinh vừa rồi không hề điều động tới tu lực trong cơ thể. Nếu không thì kết quả sẽ không như vậy đâu.

Trùng Phát cười nhạt nói :

"Xem ra bản lãnh ngươi chỉ đến vậy. Nếu là ca ca ta ra tay thì ngươi chỉ e không biết văng tới nơi nào"

Thiên Cường nghe mà nhột trong lòng. Vương Dinh cười lạnh nói:

" Xem ra ngươi cũng có chút bản lãnh. Chẳng qua ta vừa rồi chưa dùng hết thực lực. Thế nên điều đó vẫn chưa nói lên gì"

Trùng Phát nhún vai :

"Ủa vậy ngươi tưởng ta dùng hết sức rồi sao. Nếu ta dùng thật chỉ e ngươi cũng không đứng đó mà khoác lác nữa rồi"

"Ngươi..."

Vương Dinh thật sự tức giận tới mức nóng người. Vương Cái vẫn có phong thái trầm tĩnh hơn. Hắn tiến tới vỗ vỗ vai Vương Dinh nói :

"Đệ đệ cứ mặc kệ hắn đi. Ta nghĩ nên chấm dứt đây thôi. Dù gì lát nữa sư phụ quay lại thấy ngươi đánh người khác bầm dập lại không hay"

Vương Dinh nghe đại ca hắn nói thế nên hoà hoãn lại. Hắn nói :

"Hôm nay coi như nể mặt đại ca ta nhường ngươi"

Trùng Phát nhún vai nói :

"Chỉ toàn nói khoác. Hai ngươi cứ vào một lượt cả đây. Ta hứa sẽ đánh cho sư phụ ngươi không nhận ra hai ngươi nữa"

Vương Dinh, Vương Cái nghe xong đều nổi giận trong lòng. Thiên Cường biết không nên làm lớn chuyện quá mức nên quay sang can ngăn Trùng Phát. Hắn nói với hai người kia :

"Đệ đệ ta có chút lỗ mãng. Hai vị sư huynh xin đừng để bụng"

Vương Dinh, Vương Cái định phát tác thì bỗng trên bầu trời một tiếng gầm lớn vang lên. Sau đó một quang ảnh loé lên trước mắt họ rồi biến mất. Khi đám người nhìn lại thì trước mặt đã xuất hiện một con chó nhỏ trắng muốt.

Tiểu Bạch được sư phụ của nó dẫn tới đây hội ngộ với huynh đệ Thiên Cường. Vừa trông thấy Thiên Cường thì nó đã nhảy bổ vào trong lòng mà khóc ê a :

"Hu hu ca ca cứu đệ. Đệ sắp bị hành hạ tới chết rồi. Tên kia ngày nào cũng hành hạ đệ tới mức chết đi sống lại. Hãy nhanh mang đệ trốn xa khỏi nơi này đi."

Thiên Cường có chút giần giật sống mũi. Tên kia trong lời nói chắc chắn là sư phụ của Tiểu Bạch. Đó chân chính là một đầu khủng bố Lang Vương. Nghe Phó Viện trưởng nói qua đầu Lang Vương này là hộ pháp của Chiến Viện Viện, tu vi khủng bố vô cùng. Vậy mà Tiểu Bạch cứ miệng gọi là tên kia tên kia khiến hắn dở khóc.

Thiên Cường ôm Tiểu Bạch an ủi :

" Không sao nữa đâu. Có ca ca đây rồi ngươi cũng đừng quá lo lắng"

Tuy là nói thế để an ủi Tiểu Bạch nhưng Thiên Cường vẫn chột dạ. Nếu mà lỡ lời chọc giận Lang Vương kia thì quá chi xui xẻo. Hắn thử nhìn xung quanh xem có cái gì không. Nếu không ổn thì hắn chỉ có thể ném Tiểu Bạch đi mà thôi. Tầm mà Lang Vương nổi giận thì không có huynh đệ gì hết nữa.

Vương Cái nhìn thấy Tiểu Bạch nổi lên tham muốn :

"Ta rất hài lòng con chó nhỏ kia. Ta muốn mua lại nó. Ngươi ra giá đi"

Thiên Cường nghe xong tức giận thực sự. Tiểu Bạch cũng thôi không khóc nữa mà đem ánh mắt tức giận nhìn hai người kia.

Thiên Cường gằn giọng :

"Ta khuyên các ngươi nên biết lựa lời trước khi nói. Ta rất tôn trọng các ngươi là sư huynh"

"Chúng ta chả cần ngươi tôn trọng"

Thiên Cường siết chặt nắm đấm. Không khí hai bên lúc này vô cùng căng thẳng.

Chợt lúc này một đạo ánh sáng xuất hiện. Yrước mắt đám người xuất hiện Phó Viện trưởng cùng trưởng lão Vương Hoà. Tất cả đều ngừng dương cung bạt kiếm thi lễ :

"Tham kiến Phó Viện Trưởng"

....

Phó Viện Trưởng khoát tay miễn lễ. Trưởng lão Vương Hoà đã cảm thấy có chuyện đã xảy ra. Hắn nhìn hai đệ tử của mình rồi hỏi :

" Hình như có chuyện gì xảy ra à?"

Vương Cái nói :

"Thưa sự phụ. Đệ tử chỉ thấy con chó nhỏ kia vừa mắt. Thế nên đã có ý định mua lại con chó kia "

Tiểu Bạch lúc nãy nghe Vương Cái gọi mình là chó đã ôm một bụng giận. Tuy nhiên lúc đấy Thiên Cường đang nói chuyện nên nó không xen vào. Bây giờ lại bị nhắc lại khiến nó thêm nổi giận.

Tiểu Bạch xù lông lên mắng :

"Chó cái gì mà chó. Có ngươi mới là chó đấy. Ta là Bạch Vương. Ngươi nghe rõ chưa cái tên hỗn đản này"

Thiên Cường xoa xoa cái đầu. Xem ra Tiểu Bạch ở cùng sư phụ mà không hề học chút lễ nghi gì cả. Nơi này có Phó Viện trưởng nhưng không giữ lễ phép quy tắc. Thiên Cường cúi xuống trấn tĩnh Tiểu Bạch:

"Đệ đệ. Không được hồ ngôn"

Vương Cái nghe Tiểu Bạch mắng mình vừa giận vừa mừng. Hắn mừng vì một đầu ấu thú nhỏ vừa thông linh có thể nói tiếng người chắc không hề tầm thường. Nếu có được nó thì hắn sẽ dạy dỗ lại. Còn giận bởi Tiểu Bạch dám mắng chửi hắn trước mặt nhiều người khiến hắn mất mặt. Tuy nhiên không lẽ hắn lại đi chửi nhau với một con chó nhỏ.

Vương Cái nén giận bảo :

"Haha. Xem ra chó nào chủ nấy. Vô pháp vô thiên"

Tiểu Bạch nghe thế thêm tức giận mắng:

"Tên thối tha hỗn đản này. Ngươi có tin ta lại lột da ngươi ăn dần không. Nếu không nể mặt đám người ở đây thì ta đã cho ngươi phải dùng cẩu ngữ đó"

Thiên Cường giật mình lau mắt mà nhìn vì Tiểu Bạch mồm miệng bây giờ đã trở nên lợi hại. Mặc dù có chút thô lỗ nhưng hắn thấy thích vì Tiểu Bạch đã thay đổi nhiều, không ngốc nghếch như trước nữa.

Tuy nhiên trước mặt nhiều người thế này thì Thiên Cường cũng phải gõ đầu Tiểu Bạch nhẹ nhành. Rồi hắn cứng giọng nói :

"Vương Cái sư huynh. Đây là đệ đệ của ta. Ngươi ăn nói đừng có quá đáng"

Vương Hoà giận giữ nói lớn :

"Tất cả im lặng. Trước mắt Phó Viện trưởng mà các ngươi không biết giữ ý tứ gì. Có tin ta phạt tất cả các ngươi không?"

Cả đám biết sai nên rồi rít vâng dạ. Đến đây coi như mọi thứ tạm thời kết thúc.

Phó Viện trưởng lên tiếng :

"Ngày mai là ngày xuất phát tới Giới Thần Viện. Các ngươi là một đội vậy mà như thế này sao?"

Đám người nghe xong cúi mặt xuống. Không ai dám đứng ra giải thích hay nói gì cả.

Phó Viện trưởng lạnh lùng :

"Tất cả về chuẩn bị tinh thần, ngày mai xuất phát. Nếu giữa các ngươi còn phát sinh chuyện gì thì ta sẽ tước tư cách tham gia của các ngươi hết. Rõ chưa?

"Chúng đệ tử đã rõ"

Việc tước quyền thi đấu là tước đi tư cách bước vào nội viện. Không ai muốn điều này xảy ra cả. Ai cũng ngoan ngoãn im lặng nghe lời.

Huynh đệ Thiên Cường quay về phòng của mình. Còn hai ngươi kia cũng đi theo tới ở phòng gần đấy.

Tiểu Bạch trên đường đi vừa bù loa khóc lóc kể lại chuyện hơn một tháng qua của nó.

Đầu Lang Vương kia sau khi đưa Tiểu Bạch về liền bắt nó bái hắn làm sư phụ. Đương nhiên là Tiểu Bạch không đồng ý. Lang Vương kia nổi giận đùng đùng nhưng Tiểu Bạch vẫn thản nhiên mặc kệ.

Lang Vương sau đó tiến hành những bài tập luyện khắc nghiệt đối với Tiểu Bạch. Khi thì thả Tiểu Bạch vào đám hung thú và phải chiến đấu tới kiệt sức. Lúc thì ném Tiểu Bạch vào những nơi khắc nghiệt như tra tấn hành hạ.

Điều đó khiến Tiểu Bạch lâm vào khốn khổ. Có lúc nó bị đốn trụi hết lông, có lúc bị thương nặng,… Việc kiệt sức hôn mê ngất xỉu là như cơm bữa.

Hơn một tháng kia là chuỗi ngày Tiểu Bạch luôn sống trong khốn khổ. Nó chỉ mong sao thoát khỏi tay Lang Vương. Trong mắt Tiểu Bạch thì Lang Vương như một đầu ác ma vậy.

May sao nghe tin Thiên Cường sắp đi thi đấu giữa các Thần Viện. Tiểu Bạch ngọt đắng hết lời để lấy cớ cổ vũ Thiên Cường để mà chạy thoát khỏi Lang Vương. Mãi Lang Vương cũng đồng ý khiến Tiểu Bạch mừng suýt khóc.

Thiên Cường nghe Tiểu Bạch kể mà phì cười. Hắn giải thích qua cho Tiểu Bạch về việc làm của Lang Vương. Ngoài ra hắn cũng kể tả lại luyện tập của đám người bọn họ trong quá trình luyện thể. Tiểu Bạch nghe xong mới hiểu ra mọi vấn đề.

Dẫu thế miệng Tiểu Bạch vẫn làu bàu :

"Ai ui. Nghĩ lại vẫn đau chết ta. Luyện tập gì mà như muốn đoạt mạng ta vậy. Hừ, đợi ta giỏi lên rồi ta sẽ thu phục tên kia"

Thiên Cường nghe xong mà thêm phục lá gan của Tiểu Bạch. Khả năng có thể có ngày đó, nhưng còn chưa biết là khi nào….

Cả ngày hôm đó bốn huynh đệ họ ríu rít trò chuyện với nhau. Vì có thêm Tiểu Bạch nên không khí sôi nổi hơn rất nhiều….

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.