Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sụ thật tu luyện

Phiên bản Dịch · 2923 chữ

Trận pháp giam giữ cự thạch bấy giờ hiện lên hư ảnh Viện trưởng đời đầu tiên. Hư ảnh này cũng chính là tàn niệm do trận pháp lưu giữ tới giờ.

Hư ảnh Viện trưởng hoá thành đạo ánh sáng bay vào cơ thể Thiên Cường rồi xuất hiện bên trên thức hải. Linh hồn tảng đá nhìn thấy hư ảnh Viện trưởng đời đầu tiền liền bắt chặt lấy linh hồn Thiên Cường.

Linh hồn tảng đá lớn tiếng uy hiếp :

"Ta biết đây không đơn giản chỉ là truyền nhân của ngươi. Nếu ngươi muốn tận diệt ta thì ta cũng kéo cái mạng này đi theo"

"Ngươi nghĩ ta muốn diệt ngươi thì ngươi có thể sống tới tận ngày hôm nay sao?"

"Ta biết. Thế nhưng ta với ngươi không thù không oán. Tại sao ngươi lại rắp tâm hại ta ra nông nỗi này"

“Hahahaha…”

Hư ảnh Viện trưởng cười lớn không thôi. Linh hồn tảng đá hỏi :

"Ngươi cười cái gì? Ngươi hãy giải thích tại sao ngươi lại hại ta. Ta không phục"

Hư ảnh Viện trưởng trầm tĩnh nói :

"Ngươi có tin rằng ta đang giúp ngươi không?"

Linh hồn tảng đá cười lớn :

"Hahaha. Nực cười. Gần chín vạn năm qua ngươi không ngừng tra tấn giày vò thể xác ta khiến ta phải dùng tới hạ sách linh hồn li thể.

Ngươi lại tra tấn linh hồn ta khiến ta nhiều lần suýt thì diệt vong. Cũng may ta mệnh lớn nên dưỡng ra một cái linh hồn hoà ẩn với trận pháp mà thoát được ra ngoài. Vậy mà ngươi lại bảo đang giúp ta ư?"

Hư ảnh Viện trưởng cười nhạt nói :

"Ta biết ngươi sẽ không tin mà. Ngươi hãy thử quan sát lại trận pháp giam giữ ngươi đi. Ta tin với kiến thức của ngươi đủ nhận ra đó là cái gì"

"Ta không tin. Ngươi đang cố gạt ta đúng không? Ngươi dụ ta thoát nơi này sơ hở rồi bắt ta lại đúng không?"

Hư ảnh Viện trưởng cười hờ hững :

" Ngươi tự có thể cảm nhận được những lời chúng ta vừa nói. Ta tin ngươi sẽ muốn biết sự thật"

Nói đến đây hư ảnh Viện trưởng lập tức rời khỏi thức hải Thiên Cường và xuất hiện trên trận pháp. Linh hồn tảng đá đắn đo suy nghĩ một chút rồi hắn cũng đi ra. Đương nhiên hắn đã lưu lại chút hậu thủ trên linh hồn Thiên Cường. Chỉ cần hắn xảy ra bất trắc thì Thiên Cường cũng xong đời.

Linh hồn tảng đá rời khỏi Thiên Cường thì hoá thành một viên đá và xuất hiện bên ngoài trận pháp. Hư ảnh Viện trưởng thấy linh hồn tảng đá đi ra thì cười nhẹ rồi khẽ bắt ấn quyết.

Trận pháp bỗng kịch liệt rung động ù ù rồi biến trận. Những điểm mờ trong trận pháp hiện lên. Những quy tắc trật tự bố trận xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt linh hồn tảng đá.

Linh hồn tảng đá nhìn về trận pháp kinh hãi lắp bắp :

"Đây là ... Đây là... Là thật sao?"

Hư ảnh Viện trưởng gật đầu :

"Chắc ngươi đã nhận ra rồi. Đây chính là niết bàn chuyển sinh tái hồn trận. Ngươi cũng biết bản thân linh hồn của ngươi thiếu sót nên không thể bước xa trên con đường tu luyện.

Thế nên ta đã bố trí trận pháp này để tra tấn, rút hồn ngươi khiến ngươi mang vô tận oán niệm cũng như ngập trời oán hận. Nhờ đó ngươi mạnh mẽ li thể tạo nên linh hồn mới. Sau đó ta lần nữa bức ép linh hồn để tôi luyện cho linh hồn ngươi bỏ đi linh hồn cũ hoàn toàn mà niết bàn sinh ra một cái linh hồn mới.

Thực sự ta rất khâm phục bản lãnh của ngươi. Với oán niệm ngập tràn như vậy mà không bị ma hoá ý thức. Thật sự là đáng khâm phục mà"

Linh hồn hừ lạnh :

“Bản lãnh của ta chính nhờ ngươi ban tặng đấy”

“Thế ngươi nên cảm ơn ta đi”

“Hừ. Ngươi thử đổi lại là ta. Chịu giày vò tra tấn trong chín vạn năm xem thử ngươi có cảm ơn được không?”

“Haha. Đúng là thú vị. Ta tất nhiên sẽ không cảm ơn. Thậm chí ta khó có thể mà làm được như ngươi”

"Nhưng ta thắc mắc tại sao ngươi phải giúp ta như vậy?'

"Bởi vì giữa chúng ta có đại duyên phận. Ngươi. Ta cần ngươi cũng như ngươi cần ta. Ngươi có mạnh mẽ thì ta mới mạnh được..."

Trong vũ trụ này vốn không có sinh vật bất tử. Tuy nhiên vũ trụ vô vàn chủng tộc có sinh ra một chủng sinh vật có cuộc sống trường sinh. Chủng tộc đó có tên gọi là dị hình dị.

Dị hình dị là sinh ra như thế nào không ai biết, chỉ biết chúng tồn tại từ thủa sơ khai. Chúng có hình dạng đủ thứ kỳ dị từ sợi lông, cọng tóc cho tới mẩu lá ,vụn thạch,...

Bản thân linh hồn của chủng tộc này bị khiếm khuyết nên cả cuộc đời luôn giữ một mức cảnh giới. Tuy không thể tiến cảnh được nhưng chúng lại sở hữu sự trường sinh vô tận. Chỉ cần không bị giết thì coi như chúng sẽ sống mãi.

Đương nhiên phần lớn cuộc sống của chủng tộc này sẽ luôn ở trạng thái ngủ say. Hơn nữa chủng tộc này luôn ở sâu trong vũ trụ và rất khó tìm kiếm bởi bản thân chúng không toả ra khí tức năng lượng.

Hòn đá này chính là một sinh vật thuộc tộc dị hình dị. Bản thân tu vi hắn thuộc hàng ngũ đứng đầu là nửa bước Chuẩn đế. Đây là cảnh giới cao nhất mà sinh linh dị hình dị có thể đạt được.

Vô tận năm tháng sống trong rảnh rỗi nên hòn đá này tìm hiểu rất nhiều thứ từ trận pháp cho đến số vận. Ở chín vạn năm trước hắn tự tính toán có xuất hiện đại tạo hoá dành cho hắn tại một địa phương đặc biệt. Kết quả là vừa xuất hiện hắn bị bắt Viện trưởng đời thứ nhất bắt giữ.

Chín vạn năm qua dưới trận pháp giam cầm tra tấn tảng đá nghĩ trăm phương ngàn kế để thoát ra. Cuối cùng dưới nhiều lần nỗ lực hắn cũng niết bàn linh hồn thành công, thay đổi khí tức rồi luồn qua kẽ hở trận pháp thoát ra ngoài.

Đương nhiên linh hồn Tảng đá phải chờ Thiên Cường vào mới bám vào hắn mà trốn ra. Chứ mà bám lên mấy người khác sẽ bị phát hiện ngay. Bởi linh hồn hắn vẫn quá yếu.

Mối duyên giữa Tảng đá và các đời Viện trưởng không ai có thể hiểu được. Tính toán của Viện trưởng đời thứ nhất càng không kẻ nào có thể hiểu được.

Hư ảnh Viện trưởng nhìn linh hồn tảng đá rồi cười nói :

"Bây giờ ngươi muốn lấy lại thể xác của mình nữa không?"

Linh hồn cự thạch bây giờ đã hiểu ra mọi chuyện. Cơ duyên của hắn chính là niết bàn linh hồn và có thể tu luyện. Đương nhiên cơ duyên chắc không chỉ tới đó bởi ngày trước hắn cũng có tính ra đôi chút.

Linh hồn tảng đá lắc đầu nói:

"Tất nhiên là không. Khi nào đủ năng lực cởi bỏ trận pháp ta sẽ quay lại lấy nó. Mặc dù nó không tương thích với ta hiện tại hay tương lai nhưng ta vẫn sẽ lấy nó bởi nó vốn là thể xác của ta"

Hư ảnh Viện trưởng hài lòng rồi chỉ vào Thiên Cường rồi nói :

"Số mệnh ngươi với hắn thật sự gắn liền với nhau. Vậy ngươi hãy cùng hắn quay trở về đi"

"Ta có thể lấy một vật trong thân xác ta được không?"

“Ngươi muốn nói đến vật đó ư?”

“Phải. Chính xác là nó”

"Ngươi xác định lấy nó chứ?"

"Dĩ nhiên"

"Hy vọng hai ngươi sẽ không làm ta thất vọng"

"Chúng ta sẽ cố gắng hết sức"

Hư ảnh Viện trưởng cùng linh hồn tảng đa bắt quyết thôi động. Từ sâu bên trong thể xác cự thạch bắn ra một viên đá nhỏ chừng móng tay. Viên đá trông rất bình thường nhưng nó thật sự ẩn chứ một bí mật vô cùng lớn.

Linh hồn tảng đá mang viên đá đặc biệt kia bay về trong thức hải của Thiên Cường. Hư ảnh Viện trưởng vẫy vẫy tay thôi động trận pháp tạo ra ánh sáng bao phủ rồi đem Thiên Cường trở lại động thiên tu luyện.

Sáng hôm sau Thiên Cường tỉnh dậy. Hắn chợt nhớ ra mọi chuyện hôm qua nên thử sờ thân thể mình xem sao. Hắn cảm giác được toàn thân cũ cử động được như thường. Hắn thử đánh vào ngực mình thì thấy có chút đau nhói. Điều này chứng mình vẫn đang còn sống.

Thiên Cường vui sướng ngửa mặt lên mà hét to :

"Haha. Ta vẫn sống. Ta vẫn còn sống. Linh hồn tảng đá chết giẫm kia. Ngươi doạ ta thảm quá. Chắc ngươi đã bị tiêu diệt mất rồi. Hahaha"

Bỗng một âm thanh vang trong thức hải Thiên Cường :

"Mới sáng ra kêu gào cái gì. Ngươi không để ta ngủ hay sao. Có tin ta lại thu thập ngươi không?"

Thiên Cường nghe xong kinh hoảng nhận ra âm thanh kia chính là từ linh hồn tảng đá. Khuôn mặt hắn giần giật đầy mếu mó :

"Ngươi ... Ngươi vẫn chưa chết sao? Ta .. ta.. ta . Xin hãy tha cho ta"

Linh hồn hoá ra viên đá lơ lửng trên thức hải Thiên Cường rồi cười lớn :

"Vừa rồi ngươi cười vui lắm mà. Cười tiếp đi chứ"

Thiên Cường mếu mặt nghĩ lại trận tra tấn hôm qua khiến linh hồn hắn thoi thóp. Hắn nghĩ lại cũng có chút ớn lạnh. Linh hồn này vậy mà vẫn còn sống trong thức hải hắn khiến hắn khóc không ra nước mắt.

Thiên Cường ngưng linh hồn trong thức hải rồi khóc bù lu lên :

"Xin đại nhân hãy tha cho ta. Ta không dám nữa. Xin đại nhân tha cho ta"

Tầm này với Thiên Cường liêm sỉ chẳng là gì cả. Hắn còn rất yêu cái mạng của mình.

Linh hồn tảng đá cười :

"Từ giờ trở đi ta sẽ sống ở nơi này. Ngươi không có ý kiến chứ?"

"Đại nhân ta không dám có ý kiến. Nhưng mà ta tò mò chuyện gì đã xảy ra hôm qua thế"

"Ngươi muốn ta chết lắm phải không?"

"Không không... Tiểu nhân không dám"

"Chính vì nghĩ ngươi không muốn ta chết nên ta mới suy nghĩ chuyển đến thức hải sống cùng với ngươi cho vui đấy"

Thiên Cường muốn khóc thật sự. Hắn không muốn điều này chút nào. Hắn van nài :

"Ta là một kẻ hèn mọn bất tài. Chỉ e không cùng đại nhân bồi tiếp được bao lâu cả. Chi bằng đại nhân hãy tìm hãy tìm một kẻ tài giỏi mà trú"

"Ngươi đúng là bất tài thật sự. Thế nhưng thức hải ngươi có chút đặc biệt. Trước mắt nó rất thích hợp với ta. Thế nên ta sẽ ở lại đây"

Thiên Cường cảm giác linh hồn này đang đùa giỡn hắn. Hắn cũng thật sự không biết phải xoay sở ra sao cả. Càng nghĩ hắn lại thầm than bản thân mình xui xẻo. Hắn không biết tính khí linh hồn này. Sợ rằng nếu nó lúc không cao hứng thì lấy mạng hắn như chơi.

Rồi suy nghĩ tới cảnh linh hồn kia khống chế thể xác hắn làm nhiều việc xấu thương thiên hại lý.... Càng nghĩ hắn càng lo lắng càng thấy đáng sợ. Bây giờ hắn sống cũng không được chết cũng không xong.

Linh hồn tảng đá nhìn khuôn mặt đang loạn tư tưởng của Thiên Cường thì cười phá lên :

"Có phải ngươi đang lo lắng, đang rất sợ hãi phải không?"

Thiên Cường biết không dấu được nên méo mó gật đầu :

"Phải. Đại nhân nếu muốn giết thì cứ giết ta đi. Chứ ta không muốn tiếp tục sống như thế này chút nào cả"

"Ha ha. Bản thân là truyền nhân của các đời Viện trưởng mà chút áp lực này ngươi cũng không chịu được. Chẳng trách đời này ngươi cũng không có thể tu luyện được"

Thiên Cường nghe tới đây mà tức giận trong lòng. Hắn khó chịu thắc mắc:

"Đại nhân nói cái gì? Ta thật sự không hiểu"

" Sớm muộn gì ngươi cũng nên biết chuyện về bản thân. Ta nói ra có thể ngươi sẽ sốc về chính mình. Ngươi trước mắt cứ chuẩn bị tâm lý cho kỹ"

"Haha. Nói thật ngài đừng có hù doạ ta. Ta cũng không phải là ăn củi khô mà lớn, chưa từng trải sự đời"

"Thế ngươi thấy bản thân ngươi bây giờ thế nào?"

Thiên Cường có chút tự hào nói:

"Bản thân ta sinh ra dính nguyền rủa, tự mình gắng gượng vượt qua hết thảy. Ta không ngừng cố gắng để bản thân tốt hơn. Thêm nữa ta gặp được thiên đại cơ duyên loại bỏ được nguyền rủa.

Bây giờ trong cơ thể đã xuất hiện ba khởi nguyên tu luyện và ta có thể cất bước tu luyện bất cứ hệ thống nào mà ta muốn. Hiện tại ta đã luyện thể đạt tới luyện bì cảnh đại thành rồi. Ta tin cùng cảnh giới với ta thì không có nhiều đối thủ"

Linh hồn kia cười phá lên :

" Ngươi nghĩ với chút tài mọn của ngươi mà có thể phá bỏ nguyền rủa sao?

Ngươi nghĩ ba điểm khởi nguyên tu luyện của ngươi giống người bình thường sao?

Ngươi nghĩ từ trước đến nay ngươi đang tu luyện sao?"

Thiên Cường giật mình, có cái gì như ong ong chảy trong đầu. Hắn xúc động lớn tiếng :

"Ngươi đang lừa ta. Ngươi đang lừa ta có phải không?"

Linh hồn tảng đá cười lớn :

"Ta chẳng phải lừa ngươi làm gì. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Nếu muốn tìm hiểu sự thật thì ta sẽ nói cho ngươi. Còn nếu muốn tiếp tục sống trong lừa dối thì cứ việc. Ta cũng không quan tâm"

Thiên Cường đấu tranh tâm lý rất nhiều, hắn suy nghĩ đủ việc liên quan tới bản thân mình.

Mất rất lâu Thiên Cường mới cắn răng đưa ra quyết định. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào linh hồn tảng đá và nói :

"Ta bây giờ cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng rồi

Ta thật sự rất muốn biết sự thật. Dù gì đã là sự thật thì ta không thể trốn tránh được. Ngươi cứ nói đi"

"Nếu ngươi đã muốn biết thì ta sẽ nói. Bản thân ngươi dính một loại cực kỳ độc ác nguyền rủa, sinh ra cấm tu đạo vận, không thể tu luyện được. Nguyền rủa này cấp bậc cực kỳ cao, khó có ai có thể hoá giải được. Nhất là bản thân ngươi càng không thể tự mình hoá giải.

Nguyền rủa kia trước mắt chỉ bị ngoại lực giam cầm. Ta đoán tương lai không xa nguyền rủa kia sẽ phá bỏ hoàn toàn được sự giam cầm. Tới lúc đó ngươi nhất định thập tử nhất sinh. Còn việc ngươi đang tu luyện chẳng qua là một loại mô phỏng tu luyện"

"Ngươi có thể giải thích rõ về việc tu luyện của ta được không?"

"Trên người ngươi đã có kẻ động tay động chân cấy ghép tạo ra những bộ phận mô phỏng tu luyện như những kẻ bình thường khác. Ngươi có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa hình hài và cách vận hành của chúng so với người bình thường.

Sự mô phỏng này giúp ngươi mô phỏng bắt chước người khác tu luyện và ngươi chỉ có thể tối đa mô phỏng tu luyện tới huyền cảnh. Thọ nguyên của ngươi sẽ không tăng lên trong quá trình đột phá của bản thân và bản thân ngươi sẽ đột phá các cảnh giới dễ hơn người khác. Ngươi có thể mô phỏng tu luyện một trong ba hệ thống hoặc cả ba tùy ý ngươi thích.

Thế nên con đường ngươi tưởng chừng rộng mở phía trước chỉ là một con đương cụt. Bản thân ngươi chính là một sản phẩm thí nghiệm thất bại mà thôi. Tương lai hay mọi thứ đối với ngươi trước kia hoàn toàn do ngươi tự ảo tưởng mà thành"

Những câu nói này vang ầm ầm trong đầu Thiên Cường. Chúng như những tảng đá rơi vỡ ý thức của hắn. Mọi chuyện đến với hắn quá bất ngờ? khiến hắn không tin vào sự thật. Hôm qua tới giờ hồn lực vẫn chưa khôi phục kết hợp cú sốc tinh thần khiến hắn rơi vào hôn mê ngay lập tức...

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.