Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tình đầu đơn phương

Phiên bản Dịch · 2974 chữ

Quỳnh Liên mang sự vô tư vui vẻ hồn nhiên thổi vào tâm hồn Thiên Cường. Tạo cho Thiên Cường những cảm giác vui vẻ ngọt ngào, hạnh phúc mà hắn chưa từng có, chưa từng trải qua trong cuộc đời.

Khoảng thời gian này là khoảng thời gian mà trái tim Thiên Cường trở nên nhạy cảm nhất. Hình ảnh Quỳnh Liên nhẹ nhàng dần dần xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn. Trong vô thức từ thích hắn đã chuyển sang yêu Quỳnh Liên mất rồi.

Cả buổi hôm đó Thiên Cường không thể tập trung vào công việc. Bao hình ảnh về Quỳnh Liên khiến hắn nghĩ loạn trong đầu. Hắn thỉnh thoảng ngắm trộm Quỳnh Liên, lúc ấy đôi mắt trở nên ngây dại.

Trong mắt Thiên Cường bấy giờ là hình ảnh Quỳnh Liên thật sự vô cùng xinh đẹp, giọng nói của cô bé thật ngọt ngào, và bộ dáng cử chỉ đáng yêu vô cùng. Tất cả những gì liên quan tới Quỳnh Liên đều khiến Thiên Cường yêu thích.

Đương nhiên thực tế thì Quỳnh Liên vô cùng xinh đẹp, lớn lên chắc chắn sẽ là một đại mỹ nhân. Chẳng qua mấy hôm trước Thiên Cường không để ý quá nhiều mà thôi. Mỗi khi hắn nhìn trộm mà bị bắt gặp ánh mắt Quỳnh Liên thì hắn lại co rút lại như kẻ lấm lét ăn vụng. Hắn dù gì cũng chưa trải nghiệm quá nhiều nên vẫn có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào cô bé.

Đêm về miên man suy nghĩ một hồi thì Thiên Cường mới nhận ra rằng :

“Chiến Thần Viện thừa khả năng có người có thể quan sát những viên đá thô hư vô thạch kia. Và chúng chắc chắn đã được xem xét và đánh giá tỉ mỉ trước khi đem vào nơi ở của Thành chủ. Bởi toàn bộ những viên đá đều mang khí tức nguy hiểm”

Thiên Cường càng nghĩ thì càng thấy hợp lý. Theo suy luận thì Thành chủ chính là đang tạo ra cơ hội để hắn tiếp xúc với Quỳnh Liên mà thôi. Bản thân hắn chính là truyền nhân của các đời viện trưởng, chắc chắn hắn đã lọt vào mắt xanh của Thành chủ.

Bây giờ nghĩ lại một nam một nữ trong mật thất. Chỉ có hai người chơi đùa truyện trò với nhau. Ngẫm nghĩ Thiên Cường lại thấy có chút mập mờ đen tối. Xem ra cơ hội Thành chủ tạo ra này hắn nhất định phải nắm bắt.

Nghĩ tới đây khuôn mặt Thiên Cường nóng bừng ửng lên. Trái tim hắn rộn ràng nhịp đập, suýt thì không khống chế được cảm xúc.

Thiên Cường hít thở thật sâu cố gắng trấn tĩnh lại bản thân. Chuyện này trước mắt vẫn chưa đến đâu nên hắn không muốn cho ai biết cả.

Đêm đó Thiên Cường ngủ rất ngon và mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong giấc mơ đã xuất hiện những bóng hình Quỳnh Liên....

Hình ảnh của Quỳnh Liên luôn hiện hữu ở trong tâm trí Thiên Cường. Rảnh rỗi hắn nghĩ vu vơ rồi lại nhớ về cô bé…

Ban đầu Thiên Cường gặp gỡ và nói chuyện với Quỳnh Liên rất tự nhiên. Nhưng hiện tại lúc đối diện với Quỳnh Liên thì đầu óc hắn trở nên trống rỗng, không biết nói gì hay chuyện trò cái gì. Thành ra mỗi lần gặp Quỳnh Liên thì Thiên Cường chỉ có thể ngốc nghếch mà chào :

“Chào Quỳnh Liên”

Công việc vẫn tiếp diễn như hằng ngày. Thiên Cường vẫn thế, vẫn thi thoảng ngắm trộm Quỳnh Liên trong ngây ngô.

(“Đoá quỳnh liên trong một buổi chiều

Dạy chàng biết thế nào là yêu

Yêu càng nhiều ngốc lại thêm nhiều

Ngẩn ngơ đứng ngắm chàng thêm yêu“)

Thời gian này chủ yếu Quỳnh Liên theo thói quen chủ động vui đùa cùng Thiên Cường. Nếu Quỳnh Liên không chủ động vui đùa thì hắn cũng không biết bắt đầu từ đâu và nói chuyện gì. Với cả hắn cũng cần phải tập trung vào công việc được giao.

Trước đây Thiên Cường chỉ ngắm khuôn mặt của Quỳnh Liên một cách bình thường và trực diện nên không có điều gì xảy ra cả. Hôm nay như thường lệ hắn đang thôi động Kết Linh Giới sư nhãn quan sát đá thô hư vô thạch thì vô thức quay sang ngắm toàn thể chân dung Quỳnh Liên khi cố bé đang quay lưng về phía hắn.

Kết Linh Giới sư nhãn bình thường khi tập trung điều khiển sẽ giúp Thiên Cường những hình ảnh về dao động năng lượng xung quanh. Thế nhưng nếu như hắn muốn cũng có thể nhìn xuyên thấu qua vật thể trước mặt ở một khoảng cách không quá xa.

Lập tức quần áo mà Quỳnh Liên đang mặc liền biến mất trong tầm mắt của Thiên Cường. Cho dù bình thường cô bé luôn khoác trên mình bộ đồ ngăn cản thần niệm đi chăng nữa cũng không ngăn được.

Thân hình trắng trẻo từ phía sau của Quỳnh Liên lộ ra hết trong mắt Thiên Cường. Điều đó khiến hắn cảm thấy như có một ngọn lửa dục cháy lên trong người. Miệng hắn trở nên khô khan tới lạ thường.

Quỳnh Liên cảm giác có cái gì đó không phải sau lưng mình. Cô bé bèn xoay người lại xem chuyện gì đang xảy ra.

Thế là toàn bộ cơ thể phía trước của Quỳnh Liên hoàn toàn xuất hiện trong mắt Thiên Cường. . Bộ ngực đã bắt đầu phát triển theo tuổi dậy thì, bên dưới đã bắt đầu đã...

Quỳnh Liên linh cảm có điều gì đó không ổn. Đôi mắt của cô bé toả ra tinh quang sắc lẹm nhìn vào đôi mắt của Thiên Cường.

Những hình ảnh mà Thiên Cường đang quan sát thấy đều hiện trong mắt của Quỳnh Liên. Chỉ chưa đến một giây là cô bé đã hiểu ra tất cả sự việc. Trong khi Thiên Cường đang đờ đẫn vẫn chưa bừng tỉnh thì bị một tát giáng vào khuôn mặt kèm câu thét :

"Á.... Dâm tặc. Huynh chết đi"

Quỳnh Liên nổi giận phát tiết lên người Thiên Cường. Những cú đánh đấm đá tát vô như trời giáng lên toàn bộ thân thể hắn khiến hắn sực tỉnh.

Cứ mỗi câu mắng dâm tặc là Quỳnh Liên tạo ra một cú đánh vào thân thể Thiên Cường. Thiên Cường biết mình đã sai nên không dám phản kháng mà chỉ khổ sở chống đỡ và phân bua :

"Xin lỗi muội. Ta không cố ý đâu"

“Dâm tặc. Ta không tin ngươi”

Lại là những cú đánh như trời giáng từ Quỳnh Mai trút lên Thiên Cường. Khí lực của Quỳnh Liên ấy vậy mà lớn vô cùng. Đánh lên Thiên Cường khiến cho hắn đau thật sự.

Sau một hồi đấm đá đủ lâu thì Quỳnh Liên mới có chút hả giận. Cô bé không thèm nghe Thiên Cường giải thích mà bỏ đi ra bên ngoài.

Thiên Cường biết bây giờ giải thích gì hay nói gì thì Quỳnh Liên cũng sẽ thêm nổi giận. Hắn không thể làm gì khác ngoài tiếp tục công việc của mình.

Trong đầu Thiên Cường xuất hiện những ý nghĩ lo lắng sợ sệt vẩn vơ. Hắn lo sợ đã khiến Quỳnh Liên nổi giận. Hắn sợ Quỳnh Liên không vui đùa cùng với hắn nữa. Hắn sợ sẽ không có cơ hội vui đùa cùng Quỳnh Liên nữa….

Loanh quanh lại hình ảnh Quỳnh Liên lại ùa về trong tâm trí Thiên Cường. Khoảnh khắc nhìn thấy toàn bộ cơ thể Quỳnh Liên trong chớp nhoáng lại hiện lên khiến tâm tư hắn loạn cả lên.

Thiên Cường lắc đầu xua tan ý nghĩ linh tinh đi rồi tiếp tục công việc của mình. Cố thanh tỉnh đầu óc hắn chợt nhận ra điều rằng Quỳnh Liên hình như sở hữu cơ thể không hề tầm thường.

Quỳnh Liên khoảng 12-13 tuổi nhưng đạo lực phát ra rất mạnh mẽ vượt lẽ thường. Thiên Cường ước đoán trước kia khi bằng tuổi Quỳnh Liên thì hắn chắc chắn không thể so bì lại với cô bé được.

Hơn nữa đôi mắt của Quỳnh Liên rất đặc biệt. Cô bé có thể quan sát thấy cả hình ảnh hiện trong mắt của Thiên Cường.

Phải biết rằng Kết Linh Giới sư chi nhãn có thể che giấu được rất nhiều việc, nhất là hình ảnh mình quan sát được. Cho dù thời điểm đó Thiên Cường thất thần không chú ý khống chế nhưng một người tu luyện bình thường hay thậm chí cả Vương giả cũng không thể nào mà nhìn ra được. Vậy mà Quỳnh Liên dễ dàng làm được điều này. Chứng tỏ thật sự Quỳnh Liên không hề tầm thường chút nào.

Nghĩ những điều đó mà Thiên Cường chậc lưỡi thầm nhủ :

“Quỳnh Liên có lợi hại như vậy mới có thể xứng đáng làm vợ ta chứ. Khà khà..”

Loanh quanh một hồi lại tự ảo tưởng ngốc nghếch, suy nghĩ linh tinh khiến Thiên Cường giật mình thầm mắng bản thân :

“Thiên Cường a Thiên Cường. Ngươi đúng là dại gái mà..”

Thế nhưng sau đó Thiên Cường lại an ủi bản thân :

“Có lẽ không phải ta dại gái đâu. Tất cả là do ta yêu thích Quỳnh Liên quá đi mất.

Quỳnh Liên xinh đẹp đáng yêu vậy cơ mà. Ta yêu thích cũng là lẽ đương nhiên mà thôi”

Quanh co luẩn quẩn lại không thoát được hình ảnh Quỳnh Liên khiến Thiên Cường cảm giác bất lực. Tình đầu đối với hắn thật sự nồng cháy, khiến hắn điên đảo và ngốc nghếch.

Tâm trí Thiên Cường đã trải qua rất nhiều rèn luyện. Vậy nên mất một chút thời gian hắn đã lấy lại được phần nào sự bình tĩnh. Hắn chỉ cho phép bản thân mình ngốc nghếch trong khoảng thời gian này mà thôi. Bởi vì đoạn thời gian này cũng không có các đại sự kiện ảnh hưởng đến tương lai kia.

Thiên Cường thầm tự nhủ với lòng :

“ Tương lai kia ta nhất định sẽ cố gắng cưới bằng được Quỳnh Liên….”

Lát sau Quỳnh Liên đã quay trở lại mật thất với một bộ trang phục mới. Lần này cô bé chỉ đứng từ xa quan sát Thiên Cường mà không thèm tới gần.

Thiên Cường đem đôi mắt lấm lét nhìn Quỳnh Liên. Lập tức hắn bắt gặp ánh mắt lườm nguýt của Quỳnh Liên. Thế là hắn rụt đầu lại bởi cô bé vẫn còn rất giận hắn.

Cả buổi chiều đó Thiên Cường và Quỳnh Liên không nói với nhau câu nào. Lúc ra về Thiên Cường nghiêm túc nói với Quỳnh Liên :

“Xin lỗi muội. Ta thật sự không cố ý”

“Hừ”

Quỳnh Liên không thèm đáp lời Thiên Cường mà rời đi ngay. Thiên Cường chỉ có thể thấy cái bóng cô bé lướt nhanh khỏi tầm mắt mình.

Tối đó Thiên Cường trở về nằm suy nghĩ vẩn vơ :

“Khi mà xong việc quan sát đá thô hư vô thạch ta sẽ không còn có cớ để tới phủ của Thành chủ. Sau này thời gian tu luyện rất nhiều, sợ là ta với Quỳnh Liên sẽ không có nhiều cơ hội gặp nhau. Lúc đó chỉ e kỉ niệm giữa ta và Quỳnh Liên sẽ nhạt nhoà dần theo năm tháng.

Quỳnh Liên trưởng thành đương nhiên có rất rất nhiều người sẽ theo đuổi. Lỡ mà lúc đó có kẻ nào đó lọt vào mắt xanh của Quỳnh Liên thì không ổn chút nào. Đến lúc đó mà ta tìm cách tán tỉnh rất dễ bị Quỳnh Liên từ chối. Kiểu như muội chỉ xem huynh là anh trai mà thôi”

Nghĩ tới những điều như vậy mà Thiên Cường thấy khó chịu trong lòng. Hắn không muốn tương lai sẽ xảy ra như vậy một chút nào cả.

Thiên Cường thầm tính toán :

“Chuyện hôm nay cũng lỡ xảy ra rồi. Hơn nữa ta rất yêu thích Quỳnh Liên nên tốt nhất ta cứ nên được đà lấn tới”

Suy nghĩ một chút Thiên Cường sẽ phải theo hướng vừa trêu đùa Quỳnh Liên nhưng cũng phải gây nên ấn tượng nhất định. Và nhất định hắn phải khẳng định tình cảm của mình, nếu không sau này hắn sợ sẽ không có cơ hội.

Hôm nay Quỳnh Liên chắc đang giận bản thân mình nên Thiên Cường quyết định ngày mai hắn sẽ không bén mảng tới phủ thành chủ. Hắn dự định ngày kia hắn sẽ quay lại sau. Hắn lại háo hức chờ mong một ngày kia nhanh tới.

Một ngày trôi qua không gặp Quỳnh Liên khiến Thiên Cường sinh lòng nhung nhớ. Chiều hôm đó hắn lại cất bước đến phủ Thành chủ.

Thiên Cường thấy Quỳnh Liên đã chờ sẵn thì thở thở phào nhẹ nhõm yên tâm hẳn. Dù gì nhiệm vụ đi theo giám sát Thiên Cường được phụ thân giao nên Quỳnh Liên sẽ không bỏ.

Thiên Cường chào Quỳnh Liên :

“Chào muội”

Tất nhiên Quỳnh Liên không thèm đáp lời hắn. Cô bé cất bước dẫn hắn tới mật thất nhưng những ngày trước.

Cả quảng đường hai người không trò chuyện với nhau câu nào cả. Thiên Cường dù thấy khó chịu trong lòng nhưng hắn cố gắng chịu đựng cảm giác kia.

Lần này đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi nên Thiên Cường sẽ theo như dự định mà làm. Vừa vào trong mật thất hắn trở nên xảo trá :

"Tiểu Quỳnh Liên xinh đẹp. Ta nhớ muội quá đi mất"

Quỳnh Liên nghe tới đó mà mặt ửng đỏ lên đầy sự giận dữ. Cô bé quát lên :

"Huynh nói cái gì?"

"Ta chỉ khen muội xinh thôi mà"

Bốp.

Thiên Cường còn chưa nói thêm được nữa đã ăn ngay một chưởng vào bụng. Dù có chút bất ngờ cũng như khá đau nhưng hắn lại cảm thấy vui vẻ hạnh phúc vô cùng.

Thiên Cường cười đùa :

"Ta đùa muội xíu thôi mà"

Xong đó Thiên Cường né chưởng lực mà Quỳnh Liên tung ra tiếp theo. Hắn thuận người chạy vào bên trong rồi nhanh tay nhấc một viên đá thô hư vô thạch để quan sát.

Quỳnh Liên đuổi tới thấy Thiên Cường đang làm việc nên không muốn gây sự tiếp. Cô bé cố gắng nuốt xuống sự hậm hực trong lòng.

Thiên Cường tiếp tục công việc quan sát đá rồi ghi chép đánh giá. Dù mới xong viên thứ nhất mà hắn đã cảm thấy nhàm chán.

Chợt đầu Thiên Cường loé lên tinh quang gian manh. Hắn chờ Quỳnh Liên không để ý tới mình và xoay người đi chỗ khác thì lập tức thôi động Kết Linh Giới nhãn nhìn lén thử Quỳnh Liên xem thế nào.

Hôm qua thật sự Thiên Cường chưa thể nhìn kỹ toàn bộ thân thể Quỳnh Liên cho lắm. Vậy nên hắn thêm tò mò muốn ngắm cơ thể Quỳnh Liên kỹ lại lần nữa. Ý nghĩ đen tối này hắn không xua đuổi đi mà còn cổ vũ bản thân hết mình.

Thế nhưng Thiên Cường không thể quan sát được cái gì. Bởi quần áo trên người Quỳnh Liên đã bao phủ một lớp hư vô vật chất đặc biệt và gia trì bằng cả trận pháp. Với năng lực Kết Linh giới sư hiện tại của hắn thì không thể xuyên qua lớp áp này.

Thiên Cường khá thất vọng vì chẳng nhìn được gì cả. Nghĩ lại hắn lại mắng bản thân đúng là dâm tặc. Tuy nhiên nói gì thì nói thì hắn vẫn muốn dung túng cho điều này.

Từ bây giờ trở về sau có lẽ Thiên Cường sẽ không có cơ hội để có thể nhìn trộm thân thể Quỳnh Liên. Hắn tiếc nuối tặc lưỡi quan sát hư vô thạch tiếp.

Quỳnh Liên rất nhạy cảm thấy có gì đó nên quay lại và hỏi Thiên Cường :

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì cả đâu Quỳnh Liên xinh đẹp"

Quỳnh Liên tức giận vì cảm giác được Thiên Cường vừa làm gì đó mập mờ sau lưng mình :

"Huynh này..."

Thiên Cường đáp lại ngay :

"Huynh này yêu Quỳnh Liên"

Nói xong Thiên Cường cảm thấy chột dạ và ngốc nghếch. Còn Quỳnh Liên thì nổi giận đùng đùng thét :

"Huynh vừa nói cái gì!"

Thiên Cường chưa kịp nói lại câu đấy thì Quỳnh Liên đã mặc kệ lao tới đánh mình tới tấp. Tính tình của Quỳnh Liên có chút hung dữ.

Thiên Cường đặt vội viên đá thô hư vô thạch trên tay xuống rồi chống đỡ . Liên tiếp là nhiều cú đánh hung mãnh lên người khiến Thiên Cường cảm thấy có chút đau nhức. Đương nhiên hắn không dám dùng tay đón đỡ hay phản kháng gì cả.

Thiên Cường chỉ biết vừa la oai oái vừa xin lỗi :

"A a a a. Ta chỉ đùa thôi. Ta chỉ đùa thôi"

Mất chút thời gian Quỳnh Liên mới phát tiết xong. Thiên Cường cười ngờ nghệch trong lòng nhưng không dám đùa giỡn với Quỳnh Liên nữa.

Thiên Cường lại tiếp tục công việc của mình. Còn Quỳnh Liên giận Thiên Cường nên đã mặc kệ hắn làm gì thì làm. Cô bé đứng phía xa chả thèm tới gần Thiên Cường nữa.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.