Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không gian tâm trận

Phiên bản Dịch · 2969 chữ

Tối đó Thiên Cường trở về mà lòng thêm vui vẻ. Hôm nay xem như hắn đã tỏ tình rồi. Kết quả không ngoài dự liệu là bị đánh cho tơi bời nhưng hắn rất hài lòng.

Thiên Cường rất thích con gái mạnh mẽ. Hắn thầm nhủ trong lòng :

“Vợ tương lai của ta có hung dữ như vậy mới không bị kẻ khác ức hiếp khi mà ta không kịp ở bên cạnh chứ..”

Càng nghĩ Thiên Cường lại càng thêm vui vẻ và yêu thích…

Ngày hôm sau Thiên Cường lại trêu đùa Quỳnh Liên:

"Phụ thân muội đã đồng ý gả muội cho ta. Nhất định tương lai ta sẽ cưới muội"

Quỳnh Liên thét lớn:

"Đừng có mà mơ.."

Kèm theo đó Quỳnh Liên lại bồi dưỡng Thiên Cường những nắm đấm mạnh hơn mấy lần trước…

“Lớn lên muội lấy ta nhé”

“Đừng có mơ”

… Tiếng đánh đấm và tiếng kêu la từ Thiên Cường lại vang lên. Bình thường hắn rèn luyện đau đớn thế nào cũng chẳng thèm kêu rên nửa tiếng. Nhưng hắn kêu la như vậy chủ yếu là để cho Quỳnh Liên hả dạ trong lòng. Hắn nghĩ thoáng qua cũng biết bản thân hắn ngốc bức tới mức nào….

Từ sau hôm đó trở đi thì lúc Thiên Cường càng lúc càng gan to hơn. Hắn đùa với Quỳnh Liên càng lúc càng rõ ràng hơn.

Nào là :

“Tiểu vợ ơi tiểu vợ. Phu quân ta nhớ tiểu vợ quá”

“Tiểu vợ ơi. Ta yêu nàng quá đi mất”

...

Đương nhiên thì kết quả vẫn cứ bị Quỳnh Liên đánh như thường. Dẫu vậy trong lòng Thiên Cường luôn vui sướng vô cùng.

Thời gian nhanh mà đã hơn nửa tháng trôi qua. Thiên Cường đã sang phủ Thành chủ khoảng độ 14 hôm. Lượng đá thô hư vô thạch chưa xem ngày càng ít đi.

Thiên Cường nhìn lượng đá còn lại mà thêm buồn trong lòng. Bởi nếu như xem hết toàn bộ đá thô hư vô thạch ở đây rồi thì hắn không biết lấy cớ gì mà chạy qua đây chơi nữa. Trong lòng hắn rối bời vô cùng nhưng không biết làm gì cho phải.

Thiên Cường khẽ thở dài :

“Thôi. Tới đâu hay tới đó vậy…”

Tình yêu đơn phương ngốc nghếch như vậy đó…

Quỳnh Liên tất nhiên còn quá nhỏ và tâm tư của cô bé chỉ vui đùa đơn thuần chứ vẫn chưa biết gì là yêu. Thế nên Thiên Cường đành chịu và không thể tiến xa hơn ngay được.

Nửa tháng trôi qua Thiên Cường đã đả thông hơn một nửa số lượng kinh mạch trong cơ thể. Bây giờ hắn xem như bước vào vũ giả trung kỳ tầng 6.

Còn khoảng nửa tháng nữa là tới cuộc tỷ thí giữa lục đại Thần Viện. Thiên Cường có thể đả thông kinh mạch rất nhanh nên hắn sẽ dừng lại ở đây. Tới ngày tham gia thi đấu hắn sẽ đả thông toàn bộ kinh mạch tạo bất ngờ cho kẻ địch. Hắn thêm mong chờ một ngày đó tới nhanh để có thể toả sáng...

Nếu như Thiên Cường vô địch sẽ trở đường hoàng thành đệ tử Nội viện. Còn không vô địch tất nhiên với thân phận truyền nhân của các đời Viện Trưởng thì hắn cũng sẽ được vào Nội Viện.

Tuy nhiên nếu không vô địch thì Thiên Cường chẳng còn mặt mũi nào mà gặp những người đặt niềm tin vào hắn. Hơn hết hắn cũng đặt rất nhiều niềm tin nơi bản thân mình.

Miên man Thiên Cường lại nghĩ về Quỳnh Liên :

“Quỳnh Liên lớn lên với thiên phú và thân phận như vậy tất yếu cũng trở thành đệ tử Nội viện. Đến lúc đó thì chắc chắn chúng ta sẽ có thời gian tiếp xúc với nhau trong quá trình tu luyện. Chỉ cần có đủ thời gian và khoảng cách thì ta tin nhất định sẽ đốn hạ trái tim Quỳnh Liên…”

Càng nghĩ về tương lai Thiên Cường lại thêm háo hức và mong chờ. Những ngày tháng này đối với hắn thật sự hạnh phúc và vui vẻ đến vô cùng.

Hôm nay như thường lệ Thiên Cường lại đến khu vực động thiên tu luyện. Trên đường đi bỗng chốc hắn cảm giác hắn bị nhấc bổng đưa đi. Đương nhiên là hắn không phản kháng bởi hắn đoán được ai đang đưa hắn đi.

Khi dừng lại ổn định cơ thể thì xuất hiện trước mắt Thiên Cường là Phó Viện trưởng cùng Thành chủ. Hắn dự đoán không sai chút nào nên vừa ổn định thì lập tức thi lễ :

"Tham kiến Phó Viện trưởng. Tham kiến Thành chủ"

Hai người gật đầu cười với Thiên Cường. Thiên Cường có cảm giác Thành chủ nhìn hắn với đôi mắt đầy thâm ý. Hắn vốn có tật nên giật mình suy nghĩ linh tinh ngay.

Trong lòng Thiên Cường có chút lo sợ khi nghĩ tới việc Quỳnh Liên đã kể hết cho Thành chủ nghe chuyện xảy ra mấy hôm nay. Nghĩ lại bộ quần áo đặc biệt kia của Quỳnh Liên chứng tỏ cô bé có nói phần nào đó qua chuyện của mình. Và cũng chỉ có Thành chủ mới có đủ năng lực tạo ra chiếc áo đặc biệt kia để khắc chế đôi mắt của hắn.

Thiên Cường càng nghĩ về chuyện với Quỳnh Liên xảy ra mà Thành chủ đã biết được rồi khiến trong lòng hắn cảm thấy xấu hổ. Khuôn mặt hắn lúc này có chút nóng lên. Hắn tất nhiên không biết mở miệng nói chuyện thế nào với Thành chủ cả.

Thành Chủ hỏi:

" Việc ta nhờ ngươi đã hoàn thành xong chưa?"

Thiên Cường hơi thở phào vì không phải nhắc đến Quỳnh Liên. Hắn trả lời :

"Đệ tử đã cố gắng hết sức có thể. Đại khái là sắp xong rồi. Chắc vài hôm nữa là kết thúc thôi ạ"

Thành chủ gật đầu tỏ ý hài lòng :

"Tốt. Xong việc ta sẽ có thưởng cho ngươi"

Thiên Cường đương nhiên là không từ chối. Hắn bây giờ rất nghèo :

"Tạ Thành chủ"

Tất nhiên Thiên Cường không dám hỏi phần thưởng là cái gì. Nhưng với thân phận Thành chủ thì phần thưởng chắc không hề nhỏ đâu. Nghĩ về điều đấy khiến hắn vui thêm đôi chút.

Thành chủ suy nghĩ chút rồi hỏi :

"Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thiên Cường trong lòng cảm thấy không ổn. Hắn không biết Thành chủ đang hỏi về vấn đề gì. Dù gì hắn cũng không muốn nhắc tới chuyện Quỳnh Liên, ít nhất là thời điểm và hoàn cảnh thế này.

Thiên Cường nghĩ một chút rồi hướng chủ đề về đá thô hư vô thạch:

"Những viên đá thô hư vô thạch kia đa phần đệ tử không thể quan sát được một cách rõ ràng. Một số viên quan sát được đôi chút thì trong đó đều chứa khí tức nguy hiểm.

Đệ tử đã ghi rõ ràng những đánh giá chủ quan cho từng viên một. Nếu Thành chủ có thời gian thì có thể xem qua tham khảo. Sức của đệ tử cũng chỉ có đến đó mà thôi"

Thành chủ cũng đoán được Thiên Cường sẽ trả lời như thế nên gật đầu rồi không hỏi gì thêm.

Thiên Cường cố gắng ổn định cảm xúc của bản thân. Trong lòng thầm hỏi không biết Thành chủ biết việc hắn chọc ghẹo con gái của mình không biết liệu có cho hắn một bài học không.

Tính khí cũng như toan tính của Thành chủ thế nào thì Thiên Cường không dám đoán bừa. Kẻo nếu đoán sai dù là thân phận truyền nhân Viện Trưởng thì chỉ e cũng không là gì cả.

Bởi nếu Thành Chủ mà suy nghĩ không có truyền nhân này thì có truyền nhân khác thì thật sự giá trị Thiên Cường không cao trong mắt mấy người khủng bố như thế này. Chẳng qua hắn chỉ mang chút danh tiếng tổ tiên mà thôi. Nếu không thuận mắt thì vẫn có thể bóp chết được.

Trong lòng Thiên Cường nghĩ là vậy. Thực tế có như hắn suy nghĩ hay không thì sau này mới rõ.

Phó Viện trưởng bỗng nhiên dùng giọng điệu ngưng trọng :

"Hôm nay ta đưa ngươi tới một nơi rất quan trọng. Việc hệ trọng có thể nói ảnh hưởng cả Chiến Thần Viện trong tương lai"

Thiên Cường nghe xong giật mình kinh hãi. Chuyện thậm chí có thể ảnh hưởng tới tương lai của Chiến Thần Viện thì không phải việc nhỏ. Hắn không biết được một kẻ như mình thì có thể giúp được cái gì.

Thiên Cường nói :

"Việc quả hệ trọng như vậy thì cho dù mất cái mạng nhỏ này thì đệ tử cũng xin nguyện hết sức"

Phó Viện trưởng cười nói :

"Cũng không phải cần cái mạng nhỏ của ngươi đâu. Trước tiên chúng ta dẫn ngươi tới một nơi"

Phó Viện trưởng nặn ra một kết ấn. Chỉ chốc lát một màn hào quang bao phủ đám người rồi đem họ biến mất khỏi nơi này.

Khi xuất hiện thì Thiên Cường đã cảm nhận được nơi này hoàn toàn một không gian độc lập. Chưa cần hắn lên tiếng hỏi thì Phó Viện Trưởng đã giải thích :

"Đây là không gian tâm trận pháp. Trận pháp này chính là trận pháp hộ Viện của Chiến Thận viện chúng ta đã vận hành trong chín vạn năm qua"

Thiên Cường nghe mà sững sờ đôi chút rồi đem mắt nhìn ra xung quanh. Không gian xung quanh hắn giống như trong một ngôi nhà siêu lớn bày la liệt những tài bảo. Xa xa là một toà đại điện lớn trông vô cùng đặc biệt lạ thường.

Những tài bảo xung quanh đều là những vật liệu giá trị đắt đỏ và trân hiếm. Chúng đa phần mang năng lượng Vương cấp trở lên. Cho dù Thiên Cường có quan sát cũng không thể nhìn rõ chúng được.

Những tài bảo kia không ngừng tuôn ra năng lượng cung cấp về phía khu vực trung tâm có hình giống chiếc đĩa trong suốt khổng lồ. Mỗi một giây phút trôi qua thì có một ít tài bào kiệt quệ năng lượng mà hoá thành tro bụi. Lúc đó một đám tài bảo khác từ đâu đó đã được mang đến thay thế những tài bảo mất đi.

Đây chính là siêu cấp thiêu đốt tài nguyên. Chỉ có người kiến thức đủ sâu mới nhận biết được trận pháp này sử dụng lượng tài nguyên tiêu tốn tới bực nào.

Thiên Cường đoán khu vực trung tâm kia chính là điểm hạch tâm luân chuyển năng lượng quan trọng nhất trong trận pháp. Hắn thầm hình dung lại sự bá đạo của trận pháp bảo vệ cả Thần viện lẫn Chiến thần thành khi có thể áp chế hết thảy mọi sinh linh bên trong về cảnh giới phàm nhân.

Bực uy lực đó Thiên Cường rất khó có thể hình dung rõ ràng. Theo như những kiến thức mà được truyền lại thì hắn ước đoán trận pháp này nhất định là thuộc hàng Thánh cấp uy lực. Uy lực như thế chân chính là vô địch ở tinh cầu này.

Còn về việc để có thể phá huỷ toà không gian độc lập này thì chỉ e ở tinh cầu này khó có ai làm được. Kẻ bình thường động vào đơn giản là tìm lấy cái chết.

Thiên Cường càng nghĩ thì càng cảm nhận sự nhỏ bé của bản thân trong thế giới này. Trước một không gian trận pháp kinh khủng thế này đã thôi thúc sự tò mò khám phá trong lòng hắn.

Thiên Cường thôi động Kết Linh Giới sư nhãn nhìn xung quanh mọi thứ. Hắn thưởng thức những dao động khủng bố từ đám tài bảo mà được trận pháp đang cắn nuốt.

Thiên Cường quét ánh mắt về hạch tâm phía xa kia. Nơi đó phát ra dao động năng lượng khủng bố hơn cả.

Chợt Thiên Cường nhận ra có cái gì đó khác thường có ở hạch tâm trận pháp. Hắn nhìn thấy những vết nứt li ti ở bên trong hạch tâm trận pháp.

Thiên Cường cho là mình hoa mắt nên tập trung thử nhìn lại lần nữa. Chính xác là tại hạch tâm đã xuất hiện những vết nứt li ti và đang có xu hướng mở rộng ra. Đây không phải là hoa mắt mà hoàn toàn là sự thật.

Thiên Cường sau khi xác nhận lại những vết nứt thì trên khuôn mặt hắn không chút che giấu sự sợ hãi. Hắn khó tin hỏi :

“Phó Viện trưởng. Đệ tử đã nhìn thấy những vết nứt tại hạch tâm trận pháp. Hình như có điều gì đó tồi tệ đang sắp xảy ra phải không?"

Phó Viện trưởng gật đầu nghiêm túc :

"Đúng chính xác là hạch nhân trận pháp đã xuất hiện tình trạng nứt vỡ. Chỉ e không bao lâu nữa trận pháp hộ viện chín vạn năm sẽ hoàn toàn bị vỡ và đình chỉ vận động”

“Chuyện này…”

“Chúng ta dự đoán một ngày trận pháp hộ viện đổ vỡ thì kẻ thù khắp nơi sẽ hiện lên. Các thế lực có mưu đồ với Chiến Thần Viện chúng ta không hề đơn giản chút nào. Không có trận pháp hộ vệ thì chắc chắn không thoát khỏi một cuộc chiến khốc liệt"

Thiên Cường tràn đầy lo lắng và căng thẳng. Hắn trấn tĩnh lại bản thân rồi hỏi :

"Vậy có cách nào thay đổi không?"

" Chúng ta đã nghĩ rất nhiều biện pháp để có thể giải quyết tình trạng này. Cuối cùng chúng ta đã thống nhất một biện pháp đó là sử dụng trận pháp để vá hạch tâm trận pháp. Tuy nhiên nguyên liệu để lập trận pháp vá hạch tâm trước mắt chúng ta vẫn còn thiếu một thứ quan trọng"

"Nguyên liệu đó là gì?"

"Đó chính là Bổ nguyên thiên thạch"

Thiên Cường vẫn có chút kiến thức về Bổ Nguyên thiên thạch. Đó là một loại vật liệu thánh cấp vá trận thần kỳ giá trị cực kỳ lớn. Trên tinh cầu này cực kỳ khó tìm, thậm chí có khả năng cao là không tồn tại. Bởi tất cả mọi thứ trên tinh cầu này đều bị phong ấn trong sức mạnh Bán thánh.

Thiên Cường nói :

"Thực sự muốn tìm Bổ Nguyên thiên thạch rất khó. Có còn cách nào khác không thưa Phó viện trưởng ?"

"Chúng ta biết rất khó nên cũng chỉ còn cách tìm tới nguyên liệu thay thế là Bổ nguyên thạch. Loại vật liệu này đẳng cấp thấp hơn và cũng có thế lực đang nắm giữ. Đó chính là Giới Thần Viện.

Chúng ta đã thử tới hỏi trao đổi với giá trên trời nhưng Giới Thần Viện không chịu. Giới Thần Viện đặt ra yêu cầu chính là chúng ta phải vô địch trong cuộc tỷ thí sắp tới thì mới cùng chúng ta trao đổi. Bây giờ ngươi cũng biết nhiệm vụ sắp tới của ngươi nặng nề như thế nào rồi chứ?"

Thiên Cường gật đầu nói :

" Hãy tin ở đệ tử. Ta sẽ không để mọi người thất vọng"

Thiên Cường bây giờ là chân chính là người Chiến Thần Viện. Dù chỉ danh hiệu ngoại viện nhưng hắn thực sự liên quan mật thiết đến Chiến Thần Viện. Nếu thần viện không may xảy ra điều gì thì hắn khó lòng thoát liên lụy. Áp lực lên đôi vai hắn càng thêm lớn. Tuy nhiên hắn vẫn tin vào bản thân bởi năng lực hiện tại trong mình.

Phó Viện trưởng và Thành chủ khá hài lòng về biểu hiện của Thiên Cường. Trong thâm tâm hai người đều đặt rất nhiều niềm tin vào truyền nhân các đời Viện trưởng.

Bởi Viện trưởng Chiến Thần viện vĩ đại vô cùng. Chỉ bọn họ mới hiểu chút ít sự mạnh mẽ của các đời Viện Trưởng. Còn ngoại giới đương nhiên rất ít kẻ biết được các đời Viện Trưởng mạnh đến mức nào.

Phó Viện trưởng nói :

"Tuy nhiên đề phòng trường hợp thất bại thì chúng ta vẫn cần phương án dự phòng. Nếu ngày đó xảy ra thật thì Chiến Thần Viện cũng không phải quả hồng mềm cho kẻ khác tùy ý nắn bóp.

Chúng ta vẫn còn những thứ chưa ngửa ra. Nếu có kẻ đến đánh thì chúng ta sẽ cho bọn chúng nếm quả đắng thực sự"

Thiên Cường gật đầu hiểu. Đến Chiến tộc dẫu sa sút mà đế tộc cũng không diệt tộc dứt khoát được thì tự xưng Chiến Thần Viện tất có bổn sự như vậy.

Phó Viện trưởng nói :

"Hai ngươi cùng ta tới nơi này. Dù gì cũng phải chuẩn bị chút cho tình hình xấu nhất xảy ra thôi. Theo ta tới Phong Điện phía trước"

Hai người theo chân Phó Viện trưởng đi tới toà đại điện phía xa. Đại điện khổng lồ sừng sững lơ lửng giữa hư không toả ra một khí tức uy nghiêm kỳ bí nào đó. Ba người chậm rãi bước đến cửa điện. Tới nơi Phó Viện trưởng thi triển một loại kết ấn đặc biệt khiến cánh cửa điện mở ra.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.