Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lê Thị Quỳnh Liên

Phiên bản Dịch · 3428 chữ

Sáng hôm sau, Thiên Cường cất bước tiến về phủ Thành chủ. Phủ Thành chủ khá gần nên hắn không tốn nhiều thời gian để di chuyển đến.

Phủ Thành chủ có kiến trúc như một toà thành nhỏ với một lượng lớn binh lính canh gác cẩn mật. Thiên Cường tiến tới gần thì binh sĩ canh gác lớn giọng :

“Dừng lại”

Thiên Cường bèn lấy ra lệnh bài của Thành chủ đem ra :

“Tại hạ là Thiên Cường, đệ tử ngoại viện. Thành chủ đã có hẹn với tại hạ tại nơi này. Xin quân binh xem xét”

Quản binh nhìn thấy lệnh bài kia mà giật mình. Bởi nó là lệnh bài dành cho những người thân cận Thành chủ hoặc có chức vụ trong Chiến thần viện mới sở hữu. Vậy mà đệ tự ngoại viện trẻ tuổi này lại sở hữu khiến hắn không sao hiểu được. Tuy nhiên hắn vẫn thực hiện chức trách của mình :

“Ngươi tìm thành chủ có việc gì sao?”

“Thành chủ hẹn tại hạ tới nơi này để yết kiến trực tiếp…”

Quản binh cân nhắc trong giây lát rồi nói :

“Nếu là vậy thì theo ta”

Quản binh ra lệnh binh lính mở cửa phủ. Sau đó hắn đi vào, Thiên Cường thì đi theo phía sau.

Quản binh mặc dù rất tò mò chuyện của Thành chủ. Thế nhưng hắn không dám mở miệng hỏi Thiên Cường. Hắn chỉ có thể hướng dẫn Thiên Cường đi tới toà nhà nơi Thành chủ sinh sống và nghỉ ngơi.

Hai người vượt qua mấy cái võ trường rộng lớn rồi đi tới một toà cung điện nguy nga tráng lệ. Toà cung điện này là nơi ở của Thành chủ. Xung quanh đây không hề có binh lính đi lại canh gác.

Kẻ gian tất nhiên không thể xuất hiện ở phủ thành chủ được. Thế nên không có binh lính canh gác khu vực xung quanh đây là điều đương nhiên.

Tới đây thì quản binh nói :

“Nơi này chính là nơi ở của Thành chủ. Ta chỉ có thể dẫn ngươi tới đây mà thôi”

“Cảm tạ quan binh”

Quản binh sau đó rời ngay đi. Thiên Cường nhìn ngắm toà cung điện phía trước. Cung điện dù không quá to lớn nhưng đủ cho kẻ trông thấy phải ngưỡng mộ kính phục.

Thiên Cường đang chần chừ không biết làm sao cho phải thì một âm thanh vang lên :

“Thiên Cường tới rồi đấy à. Vào đây đi”

“Đệ tử xin phép thất lễ”

Cánh cửa tự động mở ra. Trước mặt Thiên Cường là một khoảng sân rộng lớn với rất nhiều kỳ hoa dị mộc được bố trí tạo hình rất bắt mắt. Những kỳ hoa dị thảo này chính là những cây linh thụ cỡ nhỏ. Chúng trổ những bông hoa với muôn màu sắc và toả ra mùi thơm nhẹ nhàng an tường.

Thiên Cường bước vào theo con đường lát ngọc thạch. Hắn vừa thưởng thức mùi thơm nhẹ dịu, vừa thưởng thức sự xinh đẹp tinh tế của nơi này. Hắn thầm đoán những kỳ hoa dị thảo này đều có giá trị rất cao.

Thiên Cường vượt qua sân chính và đi tới một cái đình nhỏ khá giản dị. Chính giữa đình bày sẵn một chiếc bàn trà. Thành chủ đang ngồi giữa đình thưởng trà cùng một cô bé tầm 12-13 tuổi.

Cô bé có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt thanh thuần, làn da trắng hồng, khuôn mặt khá ái khiến ai nhìn qua cũng sinh lòng hảo cảm lẫn yêu thích. Thiên Cường chưa trải quá nhiều sự đời nên hắn không chú ý tới cô bé quá nhiều.

Thiên Cường tiến gần rồi thi lễ với Thành chủ:

"Đệ tử xin phép thỉnh an Thành chủ. Đệ tử mạo muội đến đây, mong Thành chủ không trách cứ"

Thành chủ khoát tay nói :

"Đến đây đi ngồi cùng ta thưởng chung trà nào"

Thiên Cường quay sang chào cô bé :

"Chào tiểu muội. Ta là Thiên Cường. Rất hân hạnh gặp muội"

Cô gái hơi mỉm cười trả lời :

"Ra mắt sư huynh Thiên Cường. Ta cũng có nghe thân phụ nhắc qua huynh"

Thiên Cường thi lễ xong thì ngồi xuống. Trong lòng hắn thắc mắc bởi nghe cách xưng hô thì cô bé này cùng Thành chủ là cha con. Thế nhưng Thần Viện có quy định không được phép lập gia đình và sinh hậu đại khi vẫn ở trong Thần Viện. Mà mối quan hệ phụ tử giữa hai người hình như không hề dấu diếm đối với Chiến Thần viện.

Thiên Cường rút cục không nhịn được tò mò mà hỏi :

" Thưa Thành chủ. Đệ tử xin mạn phép. Không biết muội muội đây là ai?"

Thành chủ cười lớn đáp:

" Đây chính là con gái nuôi của ta. Tên là Lê Thị Quỳnh Liên. Ngày Quỳnh Liên còn bé thì ta đã đem về nuôi dưỡng"

“Ồ. Thì ra là vậy”

Thiên Cường gật gật đầu hiểu ra mọi vấn đề.

Tuy Quỳnh Liên là con nuôi của Thành chủ nhưng lại không mang họ Vô Danh mà lại mang họ Lê Thị. Điều này khiến Thiên Cường lấy làm kỳ lạ. Tất nhiên hắn không dám quá phận hỏi nhiều.

Thiên Cường quay sang nói với Quỳnh Liên :

"Quỳnh Liên. Tên của muội thật hay nhaaa"

Quỳnh Liên nghe xong không có nói gì mà chỉ hơi cong đôi môi lên cười nhẹ.

Thành chủ hỏi Thiên Cường:

"Hôm nay ngươi tới có việc gì định nhờ ta sao?"

Thiên Cường đáp :

" Đệ tử có nhận lời Thành chủ tới đây xem qua mấy viên đá thô hư vô thạch.."

Thành chủ cười lớn :

"Hahaha. Ta tưởng ngươi quên mất việc ta nói rồi chứ!”

“Đệ tử tuyệt đối không dám quên”

“Được rồi. Trước tiên hãy cùng ta thưởng chung trà do chính con gái ta pha đi"

“Đệ tử thật sự là có phúc mới được thưởng trà này. Đệ tử xin đa tạ”

Thiên Cường thi lễ cảm ơn rồi đón lấy chén trà rồi từ từ đưa lên môi. Thiên địa nguyên khí trong chén trà rất thanh thuần, nồng đượm dược tính phả vào trong mũi hắn.

Thiên Cường ước đoán chum trà này dược tính cực lớn. Thế là hắn chỉ nhấp môi một ngụm cực kỳ nhỏ bé.

Dù chỉ uống rất ít thôi nhưng năng lượng khổng lồ có trong trà vẫn đủ khiến cho Thiên Cường cảm giác no căng bụng. Khuôn mặt hắn rực nóng lên như một trái táo chín căng mọng.

Thành Chủ cười ha hả. Hắn biết Thiên Cường vẫn chưa thể thưởng thức hết nổi chén trà này. Nhìn biểu hiện cận thận tự lượng sức mình của Thiên Cường khiến thành chủ thêm yên tâm trong lòng.

Thành chủ nói tiếp :

"Thời gian trước đây khi Cấm địa sinh mệnh giải khai, chúng ta có khai thác được một lượng đá thô hư vô thạch tại một mỏ khoáng đặc dị. Chúng ta đã thử ước đoán qua được những viên đá thô hư vô thạch này có giấu xuống những vật phẩm giá trị cực lớn.

Tuy nhiên trong số những đá thô hư vô thạch khai thác kia thì có lẫn một số đá thô hư vô thạch chứa những thứ cực kỳ nguy hiểm. Có viên ẩn chứa nguyền rủa khiến người cắt đá nhiễm phải hoá điên tức khắc. Có viên ẩn chứa tử vong vật thể, khi xuất thế thì đoạt mạng kẻ cắt đá ngay lập tức.

Thế nên hôm nay ta mời ngươi đến để xem xét qua những viên đá thô này. Nếu như ngươi cảm thấy thật sự an toàn chúng ta mới dám cắt ra. Còn nếu không được thì chỉ đành tìm cách khác vậy"

"Đệ tử sẽ dốc hết sức tài hèn của mình xem như thế nào"

Thành chủ hài lòng gật đầu, hắn nói :

" Thật ra ta bận rất nhiều việc, không thể cùng ngươi lâu được. Ngươi cứ đi với con gái của ta tới kho xem xét. Sau khi quan sát kỹ thì cứ ghi chép lại là được. Lúc có thời gian ta sẽ trở lại xem xét sau”

“Đệ tử đã hiểu”

Thiên Cường gật đầu. Hắn biết Thành chủ bận rộn rất nhiều, đâu thể bồi tiếp hắn được.

Thành chủ nói xong quay sang dặn dò Quỳnh Liên đôi chút rồi biến mất. Giờ còn lại chỉ có Thiên Cường và Quỳnh Liên.

Quỳnh Liên dẫn Thiên Cường đi quanh co qua một số kiến trúc rồi vào một gian nhà lớn trưng bày những bức tượng kỳ lạ. Thiên Cường không dám quan sát linh tinh vì phép lịch sự.

Đến cuối gian nhà xuất hiện một cánh cửa lớn phát ra dao động trận pháp cực kỳ khủng bố. Thiên Cường đoán đó là cánh cửa của mật thất. Nếu kẻ nào cố tình tác động vào cánh cửa này khả năng mất mạng rất cao.

Quỳnh Liên lấy một chiếc chìa khoá ra mở cánh cửa kia. Sau đó đưa cho Thiên Cường một tấm lệnh bài khác và bảo:

"Huynh mang cái này đi. Có cái này thì mới có thể ra vào nơi này"

“Đa tạ”

Quỳnh Liên giải thích:

“Nơi này là mật thất lưu giữ tài bảo của Chiến thần thành nên được bố trí rất cẩn thận. Kẻ nào không có lệnh bài này khi xâm nhập sẽ bị trận pháp xoá bỏ ngay lập tức.

“Ồ. Thì ra là vậy”

“Những đá thô hư vô thạch mà phụ thân ta nhắc đến đều ở tầng thứ nhất. Tấm lệnh bài này chỉ cho phép chúng ta ở tầng thứ nhất mà thôi”

“Ta hiểu rồi”

Thiên Cường đón nhận lấy lệnh bài rồi đeo lên người. Hắn cũng thừa biết là Thành chủ rất cận trọng rồi. Sau đó hắn cùng với Quỳnh Liên đi vào bên trong mật thất.

Bên trong mật thất rộng rãi và sáng sủa bởi có trận pháp chiếu sáng. Thiên Cường có thể dễ dàng quan sát bao quát toàn bộ mật thất tầng thứ nhất tại lối vào.

Mật thất thiết kế trông giống như thư viện sách với các hàng dãy kệ song song với nhau. Mỗi một dãy thì phân thành các ngăn kích thước khác nhau. Trong mỗi một ngăn đều có trưng một viên đá thô hư vô thạch.

Ước chừng toàn bộ mật thất khoảng mấy ngàn viên đá thô hư vô thạch. Chúng có đủ loại kích thước lẫn màu sắc, hoa văn khác nhau.

Thiên Cường cùng Quỳnh Liên dạo một vòng toàn bộ mật thất này. Sau đó cả hai quay lại vị trí gần lối vào.

Thiên Cường hỏi :

"Muội có hay tới nơi này không?"

"Rất ít khi ta lui tới đây. Thỉnh thoảng phụ thân dẫn ta vào cho vui. Lúc đó là khi mà người cho thêm một vài viên đá mới vào"

Cũng không có gì vui ở đây cả nên Quỳnh Liên ít được vào là lẽ đương nhiên. Thiên Cường không biết nói chuyện gì với Quỳnh Liên nữa cả nên hắn bèn bắt tay vào công việc đi đến tới viên đá thô gần nhất.

Quỳnh Liên thấy vậy bèn đưa ra một quyển sổ và nói :

“Ta có chuẩn bị cho huynh một quyển sổ ghi chép”

Thiên Cường tính toán sẽ quan sát được cái gì thì sẽ đọc cho Quỳnh Liên ghi lại. Thế nhưng hắn cảm thấy có chút bất tiện nên lại thôi.

Thiên Cường đón lấy quyển sổ và nói :

“Cảm ơn muội. Ta sẽ ghi những gì quan sát được vào trong sổ”

“Vậy được. Ta sẽ không làm phiền huynh”

Thiên Cường sau đó thúc giục Kết Linh Giới nhãn tập trung quan sát viên đá đầu tiên. Quỳnh Liên thì chăm chú nhìn Thiên Cường. Thiên Cường không để ý được trong mắt Quỳnh Liên có một quang ảnh vô cùng đặc biệt toả ra. Mọi hình ảnh những gì Thiên Cường thấy đều xuất hiện trong mắt Quỳnh Liên.

Viên đá đầu tiên có lớp hư vô thạch không quá dày. Thế nên Thiên Cường có thể quan sát được đôi chút. Hắn ẩn ước bên trong có một loại kim khoáng có giá trị. Tuy nhiên ẩn trong đám kim khoáng ấy là một tia khí tức nguy hiểm.

Thiên Cường cố gắng quan sát tia khí tức ấy thật kỹ. Thế nhưng hắn không thể ước đoán được bởi cấp độ của tia khí tức là Vương cấp, vượt khả năng quan sát của hắn. Thế là hắn chỉ có thể viết đại khái những gì quan sát được vào trong quyển sổ.

Quỳnh Liên lẽo đẽo đi theo Thiên Cường cả buổi giống như đang canh chừng hắn. Dù gì Thiên Cường vẫn xem như là người ngoài, không ai có thể tin tưởng hắn ngay được. Đương nhiên hắn không dám có ý định với những viên đá kia.

Quan sát đá khá nhàm chán nên Thiên Cường cùng Quỳnh Liên thỉnh thoảng có nói chuyện cũng như vui đùa với nhau một xíu. Bởi tâm lý cả hai vẫn còn khá trẻ con, chưa trải sự đời quá nhiều nên vui đùa khá vô tư với nhau.

Thiên Cường rất vui vì được nói chuyện với Quỳnh Liên. Tuy nhiên vì phải lo quan sát kỹ những viên hư vô thạch này nên các câu chuyện trò không được kéo dài cho lắm.

Quỳnh Liên đối xử khá tốt với Thiên Cường. Bởi bình thường cũng không có mấy ai trò chuyện với cô bé. Qua mấy lần nói chuyện vu vơ Quỳnh Liên đã dần dần cởi mở hơn. Tuy thực tâm cô bé muốn vui đùa nhiều với Thiên Cường nhưng lại lo sợ ảnh hưởng tới công việc nên cũng thôi.

Trước khi sang đây Thiên Cường chỉ nghĩ việc quan sát đá thô hư vô thạch này mất chút thời gian. Nào ngờ lượng đá thô hư vô thạch nhiều hơn hắn nghĩ. Với cả chúng khó quan sát hơn so với những loại đá thô hư vô thạch bình thường.

Nghiễm nhiên Thiên Cường sẽ phải tới đây nhiều lần. So với việc tu luyện nhàm chán thì tới nơi này khiến hắn cảm thấy vui vẻ. Bởi Quỳnh Liên vô tình tạo ra cảm giác gì đó rất đặc biệt trên người khiến hắn có cảm giác hấp dẫn lạ thường.

Trước đây rất nhiều áp lực luôn đè nặng trong tâm trí Thiên Cường khiến hắn luôn phải lo toan suy nghĩ. Hắn luôn cố gắng hết sức mọi thứ nhưng sức lực bản thân có hạn. Những lần tưởng chừng như thành công nhưng kết quả chưa toại khiến hắn càng thêm thêm khổ tâm. Chính vì lẽ đó mà từ nhỏ tới giờ thời gian chơi đùa của hắn rất ít. Kể cả trong khoảng thời gian vui đùa hắn cũng không hết mình và chưa từng cảm giác sự thoải mái thích thú.

May mắn những ngày tháng lâm vào ngõ cụt kia đã chấm dứt. Con đường phía trước dù còn dài nhưng đã có khởi sắc tốt khi Thiên Cường đã bước chân vào tu luyện. Giờ đây tâm lý thoải mái khiến hắn đã có thể cởi mở hết lòng trò chuyện vui vẻ với Quỳnh Liên. Thế là hắn chia lịch buổi sáng thì tu luyện đả thông kinh mạch, buổi chiều thì tới phủ Thành Chủ quan sát hư vô thạch, đến tối sẽ nghỉ ngơi khôi phục.

Có hôm Thiên Cường gặp qua Thành chủ, nói được đôi ba câu, có hôm không hề gặp được Thành chủ. Hắn cũng không bận lòng mà tiếp tục công việc đánh giá những viên đá thô hư vô thạch kỳ dị kia.

Quỳnh Liên vẫn cùng Thiên Cường trong mật thất như hôm đâu tiên. Cả hai vui vẻ cười đùa nói chuyện với nhau nhiều hơn.

Đến hôm thứ ba, những viên đá trong tầm với thì Thiên Cường đều đã xem hết, chỉ còn lại những viên đá ở trên cao vượt khỏi tầm với của hắn. Không thể lỗ mãng mà nhảy lên với một viên đem xuống được bởi không cẩn thận rơi vỡ hay phát sinh điều gì đó thì không hay.

Thiên Cường không nghĩ nhiều mà quay sang bảo với Quỳnh Liên :

“Mấy viên đá dưới thấp ta đã quan sát hết. Bây giờ không thể với được nữa rồi. Muội đứng trên vai ta để lấy xuống nhé”

Nghe Thiên Cường nói khá hợp lý nên Quỳnh Liên không do dự đồng ý :

“Được thôi. Huynh phải ngồi xuống cho ta đứng trên vai”

“Được”

Thiên Cường gật đầu. Hắn ngồi xuống cho Quỳnh Liên bước lên vai.

Thiên Cường cảm giác Quỳnh Liên đã đứng trên vai rồi thì hắn ngay lập tức đứng dậy. Vì là lần đầu tiên kết hợp của hai người nên Quỳnh Mai không kịp giữ vững trọng tâm khi Thiên Cường đột ngột đứng dậy, thế là cô bé hụt chân rơi xuống.

Trong lúc chơi vơi bàn tay Quỳnh Mai quơ về phía trước và quàng qua cổ Thiên Cường. Cơ thể cô bé rơi xuống cho tới lúc trụ được lực bàn tay thì dừng lại. Tư thế bây giờ đã trở thành Thiên Cường cõng Quỳnh Liên trên lưng.

Quỳnh Liên lúc bé mới được cõng thế này, bây giờ cô bé khá lớn nên không được phụ thân cõng nữa. Quỳnh Liên vui vẻ vui vẻ kêu một tiếng thích thú rồi cười và ôm chặt lưng Thiên Cường :

“Thoải mái quá”

Khoảnh khắc này Thiên Cường cảm giác thời gian như ngừng lại. Tiếng cười vui vẻ của Quỳnh Liên vang vọng rồi khắc sâu vào trong tâm trí của hắn. Trong vô thức hắn thấy vui lây cùng với Quỳnh Liên.

Chưa bao giờ tâm trạng Thiên Cường vô tư như khoảng thời gian này. Thế nên chỉ một chút vui vẻ bình thường đơn giản nhưng vào thời điểm này sẽ nhân lên gấp bội.

Khoảng thời gian Thiên Cường vui đùa cùng Dung Mỹ khá nhiều nhưng không đem lại cho hắn cảm giác vui vẻ hạnh phúc như hiện tại. Quỳnh Liên đã trở thành cô bé đem lại sự vui vẻ cho Thiên Cường, khiến hắn thích từ bao giờ không hay.

Thiên Cường trong giây lát cảm thụ lại trên lưng mình. Cảm giác có thể cõng trên lưng người mà mình thích khiến hắn lâng lâng hạnh phúc và muốn kéo dài mãi mãi khoảnh khắc này.

Quỳnh Liên vui vẻ được một lúc thì phần ngực tiếp xúc với lưng Thiên Cường đang tuổi dậy thì bị cơ thể áp lực lên khiến cô bé cảm thấy đau. Cô bé giật mình rồi buông tay rời khỏi lưng Thiên Cường.

Lúc thoát khỏi người Thiên Cường khiến Quỳnh Liên bừng tỉnh. Bởi hành động của cả hai đã vượt qua một khoảng giới hạn giữa nam và nữ.

Thiên Cường cảm thấy tiếc nuối khi khoảnh khắc kia đã kết thúc. Hắn quay lại người nhìn vào Quỳnh Liên. Quỳnh Liên thì ngại ngùng hướng về bên ngoài bước đi.

Thiên Cường thật sự muốn nếm trải cảm giác cõng Quỳnh Liên thêm một lần nữa. Thế nhưng hắn không biết mở miệng nói thế nào.

Quỳnh Liên thích thú cảm giác được người khác cõng trên lưng. Tâm lý cô bé vẫn là trẻ con và là nữ nhi thế nên dù thích thì cô bé cũng không dám để nam nhân không thân cận mình cõng mình tiếp lần nữa.

Sau đó Quỳnh Liên đi kiếm cho Thiên Cường cái ghế mang đến :

“Huynh dùng cái này đi”

Thiên Cường gật đầu nuối tiếc nhận lấy cái ghế. Trong lòng hắn thầm ước trên đời này không tồn tại chiếc ghế nào cả. Tới lúc đó Quỳnh Liên sẽ phải leo lên lưng hắn, rồi lại tiếp diễn cảnh hắn cõng Quỳnh Liên. Càng nghĩ vu vơ mà khiến hắn thêm đau lòng.

Bạn đang đọc Lạc Việt Tổ Thần của Thanh Nguyên Nhất Hối
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhnguyennhathoi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.