Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắc Bạch Lỗ Thông

Tiểu thuyết gốc · 1573 chữ

Sau một hồi vật lộn với đám lính thì cuối cùng cả hai cũng thành công vượt ngục một cách không hề âm thầm chút nào. Và với sự huyên náo đó thì ngay khi vừa leo ra khỏi hàng rào thì một tên đã phi tới chặn trước mặt hai người.

Tên này cũng khá trẻ tuổi, mặt chiếc áo nữa trắng nữa đen trong khá lạ mắt, tay cầm một cây gậy dài, đầu gậy tụ lại một cục to, giống như bị u ra vậy, trong cũng rất lạ lùng. Hắn ta bước tới nói:

- Mấy tên tội phạm các ngươi lì lợm thật đấy, vừa mới bị bắt về giờ lại bỏ trốn nữa, khiến kẻ giám ngục như ta phải khổ sở lắm đó có biết không hả?

Thấy vậy Trương Lĩnh quay qua nói với Minh Hải:

- Lại tên nào nữa đây Minh huynh? Sao mà đi đâu cũng gặp kẻ ngán đường hết vậy?

- Tên này là Thất tinh Khai Dương, hắn là quản ngục ở đây, hắn rất mạnh, tuyệt đối không được xem thường.

Nghe vậy Trương Lĩnh bước lên nói:

- Nếu vậy cứ để đệ đối phó - rồi Trương Lĩnh quay qua nói với tên kia - này tên trắng đen hỗn loạn kia, mau tránh đường cho ngoại tổ phụ ngươi đi.

- Ngươi nghĩ mình là ai mà dám lên mặt như thế hả tên tù nhân kia?

Vừa nói Khai Dương vừa lao tên dùng gậy đập thẳng mặt Trương Lĩnh, Trương Lĩnh nhanh chống kích hoạt trạng thái chiến đấu và dùng tay không đỡ lấy cây gậy của hắn ta.

Rồi chàng nhanh chống dùng tay còn lại đấm tới nhấm vào bụng tên Khai Dương. Hắn ta cũng ngay lập tức dậm chân phi lên cao tránh né, đồng thời dùng gậy đập vào đầu Trương Lĩnh.

Cây gậy va chạm với đầu Trương Lĩnh, một tiếng "boan" phát ra khiến ai nghe thấy cũng phải kinh hãi, chỉ có Trương Lĩnh là tỉnh bơ, chàng tóm lấy cây gậy sau đó đá một phát vào bụng tên Khai Dương khiến hắn ta văn ra xa tám thước.

Quẳng cây gậy cho tên đó, Trương Lĩnh nói:

- Cú đánh của ngươi còn không đủ gãi ngứa cho ta nữa thì làm ăn gì?

Tên Khai Dương lom khóm đứng dậy, hắn vận khí thu gậy lại và nói:

- Đừng có giỡn mặt với ta.

Vừa nói hắn ta vừa lao lên đập xuống như lúc nãy, Trương Lĩnh lại dùng tay đỡ lấy cây gậy, lực đập của Khai Dương vẫn chả khá hơn là bao, thấy vậy Trương Lĩnh nói:

- Gì chứ? Ta tưởng là ngươi sẽ đánh mạnh hơn tí, nào ngờ vẫn vậy à?

Tên đó mỉm cười rồi nói:

- Có khác đấy, Phát Khí!

Ngay sau câu nói của hắn, cây gậy phát sáng, từ trong cái cục u trên đầu gậy một chùm khí màu trắng phát ra đánh thẳng vào Trương Lĩnh khiến chàng văn ra xa mười tám thước về phía sau. Trương Lĩnh sau đó lom khom đứng lên nói:

- Thì ra không phải là đòn vật lý mà là ma pháp tấn công, được lắm tên trắng đen.

Khai Dương đắt ý nói:

- Giờ mới biết thì đã muộn rồi nhãi ranh!

Trương Lĩnh vận khí lao lên đấm thẳng mặt Khai Dương, hắn ta đưa cây gậy ra đỡ lấy cú đấm, ngay khi tay của Trương Lĩnh vừa chạm vào cây gậy thì bỗng nhiên một cái lỗ đen mở ra, nó hút lấy chàng vào bên trong, thấy vậy Trương Lĩnh ngạc nhiên nói:

- Cái gì?

Tên Khai Dương cươi to:

- Chịu chết đi tên nhóc, không có gì có thể thoát khỏi Gậy Trắng Đen của ta.

Ngay khi cây gậy hút được phân nữa cánh tay của Trương Lĩnh, chàng nhanh chống giơ chân lên đạp vào bụng tên Khai Dương khiến hắn văn ra xa, đồng thời chàng cũng gắng sức rút tay ra khỏi cái lỗ đen. Vừa lui ra, Trương lĩnh liền nói thầm:

- Mấy trò hút hút này sao giống cái tên đeo găng tay mà mình biết quá vậy? Hắn ta hóa thân thành tên này để chơi mình à?

Đang trong lúc suy nghĩ thì tên Khai Dương lại lao tới đập gậy, Trương Lĩnh cố gắng chạy đi để tránh tiếp cận gần cái cây gậy quỷ quái của hắn ta, vừa chạy chàng còn vừa quay lại bắn Giao Long Chỉ về phía Khai Dương. Bên này Khai Dương vừa chạy vừa né đòn, thế nhưng đang chạy thì bỗng hắn dừng lại.

Thấy thế Trương Lĩnh bắn tia khí tới tấp về phía hắn ta, chàng tưởng là ngon ăn nhưng không, tên đó lại lấy cây gậy mở cái lỗ đen và hứng hết tia khí vào trong, sau đó hắn quay mặt kia của cây gậy ra và mở cái lỗ trắng, từ trong cái lỗ đó Giao Long Chỉ của Trương Lĩnh chạy ra bắn túi bụi về hướng chàng.

Trương Lĩnh nhìn thấy hàng loạt tia khí của mình bay tới thì há hốc mồm nhanh chống vất chân lên cỗ và chạy né đòn. Sau khi chật vật một hồi, Trương Lĩnh toát mồ hôi, chàng đứng từ xa nhìn cây gậy rồi nghĩ thầm: "Mình hiểu phần nào cơ thế của cây gậy đó rồi, một mặt màu đen thì hút mọi thứ vào lỗ đen, mặt màu trắng thì phát ra những thứ đã hút bằng lỗ trắng, nó khá khác với cơ chế hút và đẩy mọi thứ bằng hắc khí của Trần Phúc, tên này có phần trội hơn khi cái quái gì hắn cũng hút được, thẩm chí là cả một con người."

Rồi Trương Lĩnh bước tới và nói:

- Phải nói là cây gậy của ngươi khiến ta khá thích thú đấy, tên trắng đen!

Hắn ta lại đắc ý bước lên nói:

- Cân bằng là thứ ta luôn gìn giữ, đó là thứ khiến xưởng rèn này hoạt động khi cùng tồn tại tội phạm và người dân ở trong đó. Các ngươi đã cố tình phá hổng nó khi cố gắng tìm đường tẩu thoát ra khỏi nơi này. Nếu ngày hôm nay ta để các ngươi đi, điều đó đồng nghĩa với việc cân bằng đã bị phá bỏ, trắng và đen sẽ bị đảo lộn, đó là một điều tồi tệ cho chính vùng đất này.

- Chính các ngươi mới là hiện thân của sự bất quy tắc, đừng cố đổ lỗi cho người khác.

Vừa nói Trương Lĩnh vừa lao lên vận khí vào chân tung cước đá thẳng mặt Khai Dương, hắn ta nhanh chống dùng gậy đỡ lấy cú đá và mở lỗ trắng phát khí đánh bay Trương Lĩnh về phía xa. Trương Lĩnh lại bị trúng đòn trực diện, chàng lại lom khom đứng dậy, tay gạt đi vết bụi trên mặt và nói thầm:

- Cây gậy đáng ghét! - rồi chàng chợt nhận ra điều gì đó - mà khoan, cây gậy à? Cũng được đó!

Vừa nói xong Trương Lĩnh lao tới dùng chân đá tiếp, tên Khai Dương thấy vậy nói:

- Vô ích thôi! Dù ngươi có cố thêm bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kết quả vẫn vậy thôi.

Vừa nói hắn ta vừa giơ gậy lên chống đỡ, Trương Lĩnh đã sớm có dự liệu, lần này chàng đá tới, nhưng đang đá giữa chừng chàng ngưng lại xoay người vung gót chân đá bay cây gậy khỏi tay tên Khai Dương.

Tên Khai Dương bị bất ngờ, hắn không kịp phòng bị khi bất ngờ trước cú đá hiểm hóc của Trương Lĩnh.

Nhân cơ hội đó, Trương Lĩnh tiếp đất và bật lên lại vận khí vào tay tung Đấm Giao Long thẳng mặt Khai Dương khiến hắn ta bay mười tám thước về phía sau và rụng hàm nằm ngáp ngáp dưới đất.

Minh Hải thấy tên kia bị đánh gục rồi liền mừng rỡ chạy ra hỏi Trương Lĩnh:

- Sao đệ hay quá vậy? Lúc nãy ta cứ tưởng lần này không thể đánh lại hắn ta rồi đấy.

Trương Lĩnh giải trừ trạng thái chiến đấu rồi cười nói:

- Tên đó chỉ có mỗi cây gậy là phiền phức thôi, đá bay cây gậy của hắn là hắn như người bình thường ấy mà, đấm cái là gục liền.

- Quá dữ luôn! Mà giờ chúng ta đi lấy Thần Binh của huynh đi, huynh cũng thuộc dạng có số có má đó nha.

- Ghê gớm vậy sao? Mà Thần binh của huynh đang ở đâu?

- Nó ở dưới chân đồi Di Môn, sau khi bị thua tan tát, ta để nó ở đó.

- Có số có má gì mà để thua tan tát ớn vậy đại huynh? - Trương Lĩnh nghi ngờ nói.

- Biết làm sao được, đệ cũng thấy mụ Thánh nữ đó, ả ta mạnh khủng khiếp, chính đệ cũng đã từng chứng kiến rồi đó - Minh Hải thở dài.

- Nói mới nhớ! May mà nhát chém lúc đó không trúng chỗ hiểm, nếu không là huynh đệ chúng ta đi đời rồi.

- Nhắc tới là vết thương trên ngực ta lại đau nhói, mà mau đi thôi, kẻo một hồi mụ ta lại đến nữa thì huynh đệ chúng ta khó mà sống sốt.

- Ùm

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.