Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

An Hưởng Tù Đày

Tiểu thuyết gốc · 1537 chữ

Nói rồi Lâm Phong gấp rút chạy về nhà lão Chu để lại người dân ngơ ngác nhìn theo phía sau. Giờ chàng cũng chẳng quan tâm người ở đó có chịu lấy số lương thực đó hay không, chàng chỉ muốn cứu gia đình người phụ nữ kia mà thôi.

Sau khi chạy như ma đuổi một hồi thì cũng đến nơi, vừa bước vào Lâm Phong kêu to:

- Này đại thẩm và lão Chu, mau ra lấy gạo này.

Những người ở trong nhà nghe thấy vậy liền chạy ra, lão Chu thấy bốn bao gạo cùng ba con gà Lâm Phong cầm trên tay thì mừng rỡ nói:

- Có gạo rồi! Mau đem vào nấu cho đám nhóc ăn đi thím Ba.

Thím Ba cũng mừng rỡ đỡ lấy bao gạo rồi nói:

- Tạ ơn cậu! Đời này tôi sẽ không quên ơn của cậu!

- Không có gì đâu! Đây có ba con gà, lão Chu một con, đại thẩm hai con, mau mang vào nấu đi!

Thím Ba cầm con gà rưng rưng nước mắt nói:

- Đa tạ cậu! Đa tạ cậu!

Nói rồi thím Ba nhanh chống khiên gạo vào trong, khi thím Ba đã đi, lão Chu quay qua nói:

- Này nhóc con! Ở đâu mà có nhiều gạo vậy?

Bỏ mấy bao gạo xuống rồi Lâm Phong lại rót chén trà vừa uống vừa nói:

- Đi đòi lại từ bọn quan phủ chứ đâu ra ông già.

- Trời! Sao nhóc gan vậy? Không sợ bọn chúng bắt nhốt hả? - lão Chu hoảng hốt.

- Không sợ! - Lâm Phong nằm dài xuống sàn và nói - vài hôm nữa người của Triều đình sẽ tới, cái bọn đó rồi cũng sẽ bị tống giam vào ngục mà thôi.

Nghe thấy vậy ông lão lại kinh ngạc hơn nữa, ông quát lớn:

- Cái gì! Không lẽ nhóc là người của Triều đình?

Lão Chu đang đứng trưng mắt chờ đợi câu trả lời của Lâm Phong thì quay qua đã thấy chàng nằm ngủ ngon lành ở giữa nhà của lão. Ông tức giận thét lên:

- Cái thằng nhóc này đang nói chuyện mà sao lại ngủ hả?

Mặt cho lão Chu có kêu gào như thế nào, Lâm Phong vẫn ngái khò khè như không có chuyện gì xảy ra. Quá bất lực, lão Chu cũng chỉ biết ngồi xuống uống nước trà cho hạ hỏa, đành chờ tên tiểu tử này tỉnh lại rồi hỏi tiếp.

Trong lúc đó, ở bên trong xưởng rèn vũ khí phía tây nam vùng Thất Sơn, Trương Lĩnh và Minh Hải đã tỉnh lại sau một thời gian hôn mê, bọn họ bị đày vào làm khiêng vác mớ đao kiếm mới rèn cho vào trong rương chứa.

Nơi đây là một xưởng rộng lớn, có các khu khai thác kim loại, khu lò rèn, khu đống hàng.

Có hàng trăm người dân ở khắp vùng này vào làm trong đây, và công việc của Trương Lĩnh và Minh Hải là khiên vát ở khu đống gói hàng để đưa lên xe vận chuyển.

Đang đứng cho kiếm vào rương, Minh Hải quay qua hỏi Trương Lĩnh:

- Tại sao tôi vừa mới trốn ra được mà giờ lại phải vào đây nữa vậy?

- Đệ cũng không rõ nữa - Trương Lĩnh đáp - mà nè, vị đại huynh của huynh ở đâu trong này vậy? Mau tìm huynh ấy đi!

- Ta cũng chẳng biết nữa, hay là bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm xem sao.

- Đệ có biết huynh ấy trong như thế nào đâu mà đi tìm.

- Huynh ấy cũng mặc đồ tù nhân màu nâu rách rưới như ta, thân hình cao to vạm vỡ lắm, huynh ấy khá nổi tiếng ở trong đây đấy, cứ đi lanh quanh hỏi đám người làm ở đây về đại ca Bá Sơn kiểu gì cũng có người biết.

- Đại ca Bá Sơn sao? Xem ra huynh ấy cũng có tiếng tâm đấy chứ.

- Tất nhiên rồi! Huynh ấy rất lợi hại đấy.

- Vậy thì giờ chúng ta đi thôi.

Nói rồi cả hai lại giả vờ xin lính canh đi nha xí rồi lẻn chia ra đi khắp nơi để tìm vị đại ca có tên Bá Sơn.

Trương Lĩnh đi một hồi thì cũng có người chỉ rằng Bá Sơn đang ở khu khai thác ở phía sau xưởng, chàng bèn luồng lách đi xuống phía đó.

Nơi khai thác này toàn là các người làm việc tay chân nên nhìn ai cũng có vẻ vạm vỡ. Khi vừa bước xuống, Trương Lĩnh thấy một đám người đang đào mỏ phía xa, bên đó bụi bay mịt mù, chả nhìn thấy ai là ai.

Còn ở phía bên này, nơi có ít bụi bẩn thì có một nhóm người đang đứng bao quanh một tên mặt áo tù nhân và đấm lưng cho hắn, nhìn vào rất ra dáng đại ca. Đoán người đó chính là Bá Sơn, Trương Lĩnh lại hỏi thăm:

- Các huynh đài cho hỏi ở đây ai là Bá Sơn ạ?

Một tên đứng gần đó ra nói:

- Mi là tên nào! Tìm đại ca ta có việc gì?

- Việc là có vị Minh Hải huynh kêu tôi đến tìm đại ca Bá Sơn để bàn chút việc ấy mà.

Nghe thấy Minh Hải, tên đang ngồi chễm chệ kia đứng lên, bước lại nói với Trương Lĩnh:

- Ngươi biết nhị đệ ta sao? Giờ hắn sau rồi?

- À huynh ấy bị bắt ngược vào đây rồi, huynh ấy cũng đang đi tìm huynh đó! - Trương Lĩnh đáp.

- Ra là vậy! Đã bảo ở trong đây đi không chịu, lại muốn trốn ra làm cái gì rồi giờ bị bắt lại tiếp - người này có vẻ cau có, rồi hắn quay qua Trương Lĩnh nói - mà ngươi muốn bàn việc gì?

Trương Lĩnh ngó ngang ngó dọc rồi nói:

- À ùm... việc là bọn tôi đang tập hợp lực lượng để tiến hành lật đổ mụ Thánh nữ, huynh hãy cùng tôi và Minh Hải trốn ra bên ngoài, sau đó chúng ta sẽ đánh đuổi đám người Thánh nữ ra khỏi Thất Sơn.

Bá Sơn nghe xong thì nhíu mày, hắn tức giận nói:

- Ta không đi! - hắn ta quay lại ngồi trên ghế và nói tiếp - ở đây ta sống xung sướng như tiên, cần gì phải ra ngoài? Rồi còn đánh đấm gì nữa? Các ngươi tự đi mà làm, ta không có hứng thú.

Nghe tên đó nói xong Trương Lĩnh cứng hộng ngang, chàng đứng cứng đơ như tượng không biết phải nói gì vì chàng không ngờ tên này lại từ chối một cách thẳng thừng như vậy. Ngay lúc đó, Minh Hải từ đâu xuất hiện, huynh ấy quát to:

- Huynh nói như vậy mà coi được hả? Chẳng phải chúng ta đã từng cùng nhau cố gắng đánh đuổi bọn chúng đi hay sao? Tại sao bây giờ huynh lại muốn ngồi trong cái xó xỉnh này mà tự hưởng thụ cuộc sống tù đày như thế này chứ?

Tên Bá Sơn nghe xong thì đứng lên, hắn ta bước lại vung tay đấm thẳng vào mặt Minh Hải khiến huynh ấy ngã văn về phía sau. Sau đó hắn nói to:

- Đệ có bị điên hay không? Ở đây xung sướng hơn gấp mười lần cái cuộc sống ở ngoài ruộng mương trước kia, ta bảo đệ ở trong đây mà đệ không nghe, giờ lại còn dẫn thêm người vào đòi kêu ta đi. Ta nói lại, nếu muốn đi thì các ngươi tự mà đi, ta không có hứng.

Nói rồi hắn ta quay lại cái ghế và ngồi chễm chệ trên đó chống tay lên trán nhắm mắt bất động như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ở bên này Trương Lĩnh cũng chẳng biết phải làm sao trước tình thế huynh đệ tương tàn này, chàng chỉ biết bước lại đỡ Minh Hải dậy.

Minh Hải sau khi nghe những lời của Bá Sơn nói ra thì ánh mắt cay nghiến, nhìn về phía người đại huynh của mình một lần cuối rồi quay lưng bước đi:

- Chúng ta đi thôi Trương Lĩnh huynh đệ, một kẻ không còn ý chí thì cũng như một thứ rác rưởi mà thôi.

Tên Bá Sơn đằng này nghe thấy liền mở mắt ra nói:

- Rác rưởi? Ngươi nghĩ với sức của ngươi thì làm được gì? Đúng là lũ ngu dốt!

Mặc kệ những lời chế giễu của Bá Sơn, hai người Trương Lĩnh và Minh Hải len lỏi đi ra hướng bên hông xưởng rèn để leo hàng rào ra ngoài.

Sau một hồi lâu luồn lách, cuối cùng bọn bọ cũng ra được chỗ hàng rào, những tưởng đến đây rồi sẽ suôn sẽ trốn thoát ra ngoài nhưng không, trong lúc hai người đang đu càng trên hàng rào thì một tên lính canh đi tới phát hiện hai người bọn họ, hắn la lên thất thanh.

Ngay sau đó một đám lính kéo tới dùng gậy thọt vào đít Trương Lĩnh và Minh Hải khiến cả hai kêu la vang vọng cả một vùng trời.

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.