Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ Bịt Mặt

Tiểu thuyết gốc · 1531 chữ

Rồi hai người bọn họ nhanh chống chạy đến hướng đồi Di Môn, đồi Di Môn cũng cách đó không xa, bọn họ đi một hồi cũng tới nơi. Khi đến dưới chân đồi Trương Lĩnh nói:

- Có thấy gì ngoài cỏ dại đâu Minh huynh?

Minh Hải đi qua đi lại tìm kiếm một hồi rồi nói:

- Quái lạ! Rõ ràng ta nhớ năm đó ta và các huynh đệ cấm Thần Binh ở dưới bụi cỏ này mà giờ lại chẳng thấy đâu. Không lẽ đã có ai lấy mất rồi sao?

- Đệ nghi là mất rồi á!

Minh Hãi quỳ xuống khóc lóc than thở:

- Đáng ghét! Cái lưỡi liềm của ta, ta mà biết tên nào lấy nó ta mốc cổ hắn ra.

Thấy vậy Trương Lĩnh đến an ủi:

- Thôi, mất rồi thì thôi! Giờ đi tìm mấy người khác đi.

- Ùm! - Minh Hải nói trong sự đau khổ.

Vẫn là căn phòng trên tầng sáu của tháp Thông Thiên, lúc này Thánh nữ đang ngồi thì lại có thuộc hạ vào báo cáo:

- Báo! Hai tên vừa mới bắt được đã hạ gục Thất Tinh và bỏ trốn, còn nữa, có một tên lạ mặt vừa tấn công xe lương thực của quan phủ và cũng đánh gục hết quân lính.

Thánh nữ nghe xong thì cau mày, nghiến răng ken két, tay bốp nát cái ly đang cầm rồi nói:

- Lục Tinh rồi tới Thất Tinh, bọn Hồng Minh khốn khiếp. Thiên Xú! Ngươi đi cồng đầu từng đứa về cho ta.

- Tuân Lệnh!

Lúc này đã là sáng ngày hôm sau, Trần Phúc, đang trên đường về lại nhà Hông Bảo thì thấy bọn quân lính đi dán cáo thị truy nã khắp nơi, trên đó có vẽ ba cái mặt, hai cái của Trương Lĩnh và Lâm Phong, còn một cái là của Minh Hải nhưng Trần Phúc không biết là ai.

Trần Phúc lại xin một tờ cáo thị rồi cầm về. Khi về đến nhà Hồng Bảo thì Trần Phúc thấy Lâm Phong và Hồng Bảo đã về đó sẵn. Vừa vào tới thì Trần Phúc đã ném tờ cáo thị vào mặt Lâm Phong rồi nói:

- Kêu đệ đi thám thính, cuối cùng là đi cướp lương thực, rồi giờ lại còn bị truy nã. Còn tên Trương Lĩnh không biết đang làm cái quái gì mà cũng quậy tưng bừng khói lửa luôn. Thiệt là hết nói nổi mấy cái người này.

Lâm Phong đang nằm thì ngồi dậy đọc tờ cáo thị xong chàng cười to nói:

- Bên Trương Lĩnh huynh có vẽ vui nhạ!

- Vui cái đầu của đệ! - Trần Phúc quát.

Ngồi kế bện, Hồng Bảo ngó qua đọc cáo thị thì thấy Minh Hải liền nói:

- Ý! Người vượt ngục cùng với bạn các cậu là nhị huynh của tôi này!

- Vậy sao? Nếu thế thì chắc giờ họ cũng đang đi tìm chúng ta đó - Lâm Phong hí hửng nói.

Vừa nói xong thì Thiên An cùng Kim Long cũng về tới, trên lưng Kim Long còn vát thêm một cái kéo màu đen to lớn, đó chính là Thần Binh của huynh ấy. Ở trong này Hông Bảo nhìn thấy tứ đệ của mình thì ngạc nhiên chạy ra nói:

- Ủa tứ đê! Đệ cũng tái xuất à? Ta cứ tưởng là đệ ở ẩn luôn rồi chứ.

Kim Long thấy tam ca của mình thì cũng cười tươi nói:

- Cũng nhờ có Thiên An cô nương, cô ấy đã làm sống lại sĩ khí của đệ, hãy để đệ được chiến đấu cùng mọi người.

- Tốt quá rồi! Nào, vào đây để ta giới thiệu - ba người vào trong thì Hồng Bảo nói tiếp - đây là Kim Long, tứ đệ của ta, còn đây là Trần Phúc và Lâm Phong, họ cùng là bạn của Thiên An cô nương.

Lâm Phong hăn hái cầm tấm cáo thị lên nói:

- Còn người có hoa văn trên cổ này là bạn của chúng tôi, người kế bên này thì là nhị ca của các huynh, còn kẻ ở trần này là đệ hè hè.

Minh Hải thấy vậy ngạc nhiên nói:

- Nhị ca cũng ra ngoài rồi sao? Vậy giờ chỉ cần tìm đại ca nữa thôi là đủ bộ Thất Sơn Tứ Hiệp chúng ta.

Nghe xong thì Hồng Bảo thắc mắc:

- Quái lạ! Nhị ca và đại ca cùng bị giam chung mà? Sao bọn họ không đi cùng nhau nhỉ?

- Cái này thì phải gặp bọn họ thì mới biết được - Minh Hải nói.

Thiên An bước vào nói:

- Huyền Trân chưa về à mọi người?

Trần Phúc cau mày nói:

- Chưa! Đã quá giờ tập hợp rồi, cô ấy lại đi do thám chỗ ở của bọn chúng nữa, tôi đang lo đây này.

- Vậy giờ chúng ta đến đó tìm tỷ ấy đi! - Lâm Phong nói.

- Đúng đó! Rất có thể cô ấy đã gặp chuyện gì rồi, bọn chúng rất nguy hiểm, chúng ta nên tới đó xem thử - Hồng Bảo nói.

- Ùm! Vậy đi thôi mọi người! - Thiên An khẩn trương.

Trần Phúc cau mày, chàng chợt nhớ ra lời tên phát sáng hôm qua nói với tên quan tri huyện, bọn chúng đang cần tìm người để thực hiện nghi thức Thăng Thiên, chàng nghĩ nếu Huyền Trân thật sự bị bắt thì cũng đến giữa đêm nay cô ấy mới bị đem đi tế lễ. Nghĩ xong Trần Phúc nói:

- Khoan đã! - tất cả quay lại nhìn thì Trần Phúc nói - lúc tối qua tôi có vô tình nghe được kế hoạch của bọn chúng, tối nay chúng sẽ làm lễ gì đó mà cần có người để hiến tế, tôi nghĩ giờ chúng ta nên ưu tiên chia ra đi tìm hai người kia, khi có đủ lực lượng chúng ta sẽ tấn công thẳng lên đồi luôn, mọi người thấy sao?

- Ùm... nếu là như vậy thì nên ưu tiên tập hợp lực lượng trước, hai người kia từ xưởng chạy ra thì sẽ không đến đồi Di Môn làm gì, giờ này họ chỉ có thể ở trong làng này hoặc trong trấn thôi, chắc cũng sẽ không mất nhiều thời gian để tìm họ đâu - Hồng Bảo nói.

- Cũng hợp lý! - Lâm Phong gật gù.

- Vậy thì chia nhau ra hai nhóm đi! Tôi, Kim Long huynh và Trần Phúc sẽ đi trong trấn, hai người còn lại tìm trong làng nha - Thiên An nói.

- Được! Quyết định vậy đi! - Hồng Bảo nói.

Rồi cả đám lại chia nhau ra đi khắp nơi để tìm Trương Lĩnh và Minh Hải.

Ở bên đây, Minh Hải và Trương Lĩnh sau khi thấy cáo thị thì phải tìm áo choàng và bịt mặt bịt mũi để đi vào làng.

Khi cả hai đang đi lanh quanh trên đường thì có một tên đi theo bọn họ. Cả hai cố đi đến nơi vắn vẻ để dụ hắn ra mặt, cuối cùng khi đến một khu đất tróng ngoài bìa trấn, Trương Lĩnh quát lớn:

- Ra đi! Tên thích đi theo người khác!

Ngay sau đó một tên nam nhân từ mái nhà gần đó phi ra, hắn đội một cái nón lá màu đen có hoa văn các ngôi sao khá kì lạ, hắn cũng mặt áo choàng và trùm kín mặt kín mày như hai người họ, hắn nói:

- Hai tên vượt ngục các ngươi cứ đi lanh quanh vùng này, rốt cuộc là đang cố làm cái gì thế?

Minh Hải thấy tên này thì mặt có vẻ biến sắc, huynh ấy nói:

- Không ổn rồi Trương huynh đệ, tên này là Nhị Tinh Thiên Xú, hắn là kẻ mạnh thứ hai trong Thất Tinh, chúng ta không nên va vào hắn lúc này.

Nghe thấy vậy thì Trương Lĩnh lại càng muốn xem thực lực của bọn này tới đâu, ngoại trừ Thánh nữ ra thì mấy tên tép riu kia khiến chàng cảm thấy khá là nhàm chán, chàng muốn nhân cơ hội này làm dãn gân, dãn cốt trước khi hợp mặt với mọi người.

- Không sao! Đệ lo được, huynh cứ lui lại đi - rồi Trương Lĩnh bước tới phía trươc và nói với tên Thiên Xú - bọn ta đang tìm đám người Thánh nữ thánh nét gì đó của các ngươi đó, giờ ngươi lại tự vác sát tới đây thì thật là tiện lợi cho bọn ta.

- Khẩu khí khá lắm! Để ta coi ngươi tới đâu?

Nói rồi hắn ta lao lên tấn công Trương Lĩnh, Trương Lĩnh cũng bay vào tiếp chiêu. Hai bên người đấm kẻ đá, liên tục đấu quyền cước với nhau suốt một buổi trời. Sau khi đã tỉ thí chán chê, cả hai tách nhau ra, Trương Lĩnh nói:

- Thân thủ cũng khá đấy tên bịt mặt kia!

- Ngươi cũng bịt mặt mà nói ai? Mà coi ra ngươi cũng không tồi - Thiên Xú đáp.

- Vậy thì đánh thật đi - vừa kích hoạt giáp đồng Trương Lĩnh vừa nói.

Nhìn thấy các hoa văn trên cơ thể Trương Lĩnh phát sáng, Thiên Xú nói:

- Cũng được thôi!

Bạn đang đọc Kỳ Duyên Huyền Sử sáng tác bởi letrungkien09
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi letrungkien09
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.