Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Little fool

Phiên bản Dịch · 1160 chữ

Đào Nhiễm kì thật không thể làm gì cậu ta, cô là con gái ruột của ba mẹ, mà họ đều thiên vị Ngụy Tây Trầm.

Thẳng đến lúc ăn cơm xong, trong đầu cô còn quanh quẩn giọng điệu lạnh lùng uy hiếp cô của Ngụy Tây Trầm.

Cậu ta nói: “Đào Nhiễm, biết được càng nhiều, chết càng nhanh. Ngoan một chút, đừng gây chuyện cho tôi.”

Khi cậu ta nói lời này, trong mắt làm nổi bật ánh đèn thủy tinh, chiếu vào trong mắt cô, liền biến thành vô số lưỡi dao phóng ra. Thiếu niên còn mặc đồng phục màu trắng, cô thậm chí có thể ngửi được trên người Ngụy Tây Trầm vị tanh nhàn nhạt của máu.

Cậu ta cười nhạo một tiếng, mới buông lỏng tay.

Ngụy Tây Trầm uy hiếp người xong, trong mắt Đào Nhiễm rõ ràng có thể thấy được hoảng sợ, lại cảm thấy cô gái này nhìn hoạt bát, kỳ thật vừa nhát gan vừa yếu ớt.

Cơm nước xong Đào Hồng Ba bảo Ngụy Tây Trầm đi theo ông đến thư phòng, Đào Nhiễm trong lòng nhiều tâm sự, dứt khoát ở phòng khách làm bài tập.

Viết mấy chữ đôi mắt lại trộm nhìn lên lầu.

Ngụy Tây Trầm nói xong , xuống lầu, liền thấy cô cắn đầu bút vẻ mặt thống khổ.

Đúng là đêm hè, bên ngoài sắc trời đã tối đen, trong phòng khách ánh đèn sáng trong, ánh đèn khiến làn da cô trắng lại thêm trắng.

Cậu nhìn một hồi lâu, cuối cùng cũng không đi qua.

Liền mở cửa rời đi.

Ngụy Tây Trầm trở lại nhà, mới phát hiện trước cửa có một người đang đứng.

Văn Khải thấy cậu trở về, vẻ mặt vui mừng, nhớ tới Ngụy Tây Trầm dặn dò, tiếng “Lão đại” vừa định thốt ra đã kịp thời nuốt xuống, sửa lời nói: “Ngụy ca!”

“Vào nhà nói chuyện.”

“Được được.”

Văn Khải tự rót cho chính mình một cốc nước, uống một ngụm, mới thở dốc nói: “Ngụy ca, anh không trở lại em sắp bị nướng chín luôn rồi.”

Ngụy Tây Trầm không để ý tới cậu kêu ca, lãnh đạm hỏi: “Đồ vật đâu?”

“Ở chỗ này, anh nhìn xem còn thiếu cái gì không?”

Văn Khải đem balo đen to của mình kéo ra, đưa cho Ngụy Tây Trầm một chồng sách.

Cậu ta nhìn đống sách này liền muốn chửi tục một câu, vừa thấy vẻ mặt Ngụy Tây Trầm không chút biểu tình, lại đem lời thô tục nuốt hết xuống.

Nhưng vẻ mặt ai oán muốn che giấu cũng không được.

Lúc trước Ngụy Tây Trầm biết được cậu ta muốn đến đây, liền bảo cậu mang cho mình ít đồ vật.

Văn Khải ngay từ đầu còn rất kích động, cậu ta cân nhắc, huyện nhỏ Thanh Từ cách Cẩm Thành này rất xa, Ngụy Tây Trầm rốt cuộc muốn bảo cậu mang đến bảo bối gì?

Kết quả…… Chính là một đống sách!

Cả quãng đường xa phải mang theo một đống sách, cậu ta cảm thấy mệt muốn chết.

“Ngụy ca, mặt anh làm sao vậy?” Văn Khải trên mặt nghiêm túc, trong lòng lại nhộn nhạo.

Ngụy Tây Trầm ở huyện nhỏ Thanh Từ không ai dám chọc, cậu ta từ trước tới nay chưa thấy qua bộ dáng nghèo túng, chật vật này của Ngụy Tây Trầm.

Xem ra cái thành phố này thú vị hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.

Văn Khải nhịn không được, liếc mắt nhìn đồng phục trên người Ngụy Tây Trầm, thật vất vả mới có thể đêm tiếng cười nghẹn trở về.

Nếu là đem tình trạng hiện giờ của Ngụy Tây Trầm nói với mấy anh em của họ, chắc chắn một đám người sẽ cười đến chết.

Hoàng đế rơi xuống liền gặp hạn, còn ngoan ngoãn mặc đồng phục.

Văn Khải giơ ngón tay cái lên: “Ngụy ca, anh mặc như này thật soái ha ha ha.”

“Cút.”

“Em nói thật, nếu ở đây không thoải mái, Ngụy ca còn không bằng chúng ta về lại Thanh Từ, ít nhất tự do không ai quản.”

Ngụy Tây Trầm gõ ngón tay trên chồng sách dừng một chút: “Không cần bận tâm.”

Văn Khải thấy không khuyên được cậu, cũng không hề nói nhiều, biết Ngụy Tây Trầm lần này tới Cẩm Thành có việc phải làm, tuy rằng không biết là cái gì, nhưng yên lặng ở lại là được rồi.

Văn Khải vẻ mặt đau khổ: “Ngụy ca, em về sau ở chỗ nào?” Cậu biết Ngụy Tây Trầm sẽ không để cậu ở nơi này.

Ngụy Tây Trầm đan mười ngón vào nhau, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trên lầu có một nhà muốn dọn đi, cậu tự liên hệ đi.”

“Không thành vấn đề.” Dù sao cậu cũng không có việc gì phải làm, cũng không cần đi học, thời gian có rất nhiều. “Còn cần em làm cái gì không?”

Ngụy Tây Trầm dựa vào trên sô pha, trong mắt đều là ánh sáng.

Cậu đột nhiên nhớ cái người tên Giang Diệp mà cô nhắc tới.

~

Thứ ba, Đào Nhiễm đến lớp học liền phát hiện không khí có gì đó kì lạ.

Cô từ cửa sau đi vào, rất nhiều ánh mắt trộm liếc đến phía cuối lớp.

Cô nhìn theo ánh mắt bọn họ liền thấy, Ngụy Tây Trầm ngồi ở chỗ, vẻ mặt lãnh đạm, bút trong tay cậu quay vòng.

Cậu một chút cũng không che đậy vết thương trên mặt, khóe miệng xanh tím nhìn càng làm cho người ta sợ hãi.

Đào Nhiễm theo bản năng nhìn sang dãy bên kia, quả nhiên vị trí của Lam Tấn trống không.

Ngụy Tây Trầm xuống tay cũng thật tàn nhẫn a.

Đào Nhiễm tới chỗ ngồi, trong chốc lát tiếng chuông liền vang lên.

Tiết đầu tiên là của lão sư toán học kiêm chủ nhiệm lớp bọn họ Trần Chí Cương , ông thanh thanh giọng nói, vẫn ôn hòa: “Các bạn học, khai giảng xong chúng ta có hai việc phải làm, đầu tiên lớp học chúng ta sẽ bầu cán bộ lớp, tiết học này chúng ta sẽ dành để bầu ban cán bộ mới, hy vọng các bạn học tài năng đều tích cực tham gia một chút, vì lớp học phục vụ đây là việc quang vinh đúng hay không?”

“Cái thứ hai chính là chúng ta vẫn theo thường lệ, khai giảng nhập học sẽ có bài kiểm tra năng lực, lão sư muốn các bạn học nghỉ hè trở lại không được lười biếng, cũng là vì bài kiểm tra này. Lần kiểm tra này tuy nói không phải quá quan trọng, nhưng nếu đã năm hai, vẫn là hy vọng các bạn học nghiêm túc mỗi một lần kiểm tra.”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.