Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1177 chữ

Về đến nhà mới phát hiện ba Đào thế nhưng đã trở lại.

Đào Hồng Ba vừa thấy đến Đào Nhiễm, vội cười vẫy tay: “Đào Đào đã về rồi, tới đây, xem ba mang cái gì về cho con.”

Cô đem một chút buồn rầu trong lòng trên đường về tiêu hóa sạch sẽ, nghe vậy vội ngồi qua.

Đào Hồng Ba mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại nhỏ nhắn màu hồng nhạt.

Đào Nhiễm lập tức hoan hô một tiếng.

Cô nằm mơ đều muốn một cái di động a! Đem điện thoại cầm ở trong tay, mát mát, cô nói cảm ơn với ba Đào, liền click mở màn hình chơi.

Trình Tú Quyên xuống lầu thấy một màn này, đi đến vài bước liền đem di động của Đào Nhiễm thu lại.

“Đào Hồng Ba, ông còn chê thành tích của con gái không đủ sốt ruột đúng không?”

Đào Nhiễm không còn di động, khẳng định không vui: “Mẹ, người trả điện thoại cho con, con nhất định học tập thật tốt được không?”

“Không thể.”

“Mẹ, xin người.” Cô chắp tay trước ngực, đôi mắt ngập nước.

Đào Hồng Ba thương con gái, vội vàng đỡ lời: “Đào Đào nói sẽ nghiêm túc học tập, bà cứ thử tin nó đi.”

Trình Tú Quyên nhíu mày, hận sắt không thành thép: “Nếu như vậy, lần kiểm tra sau, con đứng trong lớp hạng 40 mẹ sẽ trả lại cho con.”

“……” Đào Nhiễm không lay chuyển được Trình Tú Quyên, cắn răng nói, “Được.”

Đào Nhiễm nghĩ thầm, lớp bọn họ có tổng cộng 55 học sinh, nhỡ đâu cô vận khí tốt?

Đào Nhiễm lòng đang nhỏ máu, dứt khoát mở ra TV xem phim.

Trong chốc lát, cô nghe thấy Trình Tú Quyên nói: “Tiểu Ngụy như thế nào còn chưa có tới?”

Đào Hồng Ba nói tiếp: “Chờ một chút đi, chắc sắp đến rồi.”

Cô đột nhiên quay đầu lại: “Ba mẹ nói ai muốn tới?”

Bởi vì Đào Hồng Ba về nhà, đã sớm gọi điện thoại cho Ngụy Tây Trầm, kêu cậu tới Đào gia ăn cơm.

Chính là từ lúc Đào Nhiễm về nhà, Ngụy Tây Trầm còn chưa có tới, Đào Hồng Ba nhíu mày hỏi Đào Nhiễm: “Đào Đào, không phải các con cùng nhau tan học sao? Con không thấy Tây Trầm?”

Đào Nhiễm: “…… Khụ khụ khụ, không có.” Kỳ thật trong lòng cô cảm thấy, Ngụy Tây Trầm sẽ không tới.

Cô thấy, trên mặt cậu ta có dấu vết đánh nhau.

Ngụy Tây Trầm hẳn là cố kỵ, sẽ không tới nhà cô.

Dưới đèn thủy tinh , cô chống cằm, nhẹ nhàng cong khóe miệng. Cô có nên đem chuyện Ngụy Tây Trầm đánh nhau nói cho ba mẹ biết?

Nhưng mà cô còn chưa quyết định, ngoài cửa thiếu niên đã ấn vang chuông cửa.

Người cậu có một tầng mồ hôi nóng ướt, khí lạnh bên trong cánh cửa tỏa ra mát rượi.

Ngụy Tây Trầm hơi giương mắt, liền thấy trên sô pha thiếu nữ đang mở to đôi mắt bất ngờ nhìn cậu. Cậu bất động thanh sắc mà rũ mắt: “Chú Đào, cô Trình chào mọi người.”

Trình Tú Quyên cười nói: “Tiểu Ngụy tới mau vào nhà đi.”

Đào Nhiễm nhớ tới lần trước mẹ đối với Kiều Tĩnh Diệu thái độ khác biệt, trong lòng liền không vui.

Dưới ánh đèn màu trắng, khóe miệng xanh tím của Ngụy Tây Trầm phá lệ chói mắt.

Đào Nhiễm không có ý tốt, cười tủm tỉm nói: “Bạn học Ngụy, khóe miệng của cậu làm sao vậy nha?”

Cô nhắc tới làm Đào Hồng Ba cùng Trình Tú Quyên cũng đều chú ý tới, ánh mắt đều dừng ở trên người Ngụy Tây Trầm, chờ cậu giải thích.

Ngụy Tây Trầm nâng đôi mắt, cười như không cười mà nhìn Đào Nhiễm: “Tôi bị đánh.”

Thế nhưng thành thật đến kỳ cục.

Đào Nhiễm ngẩn ngơ, cô còn chưa kịp phản ứng lại, ngón tay Trình Tú Quyên liền chọc chọc đầu cô: “Đào Nhiễm Nhiễm! Mấy ngày hôm trước mẹ nói vơi con như thế nào? Tiểu Ngụy mới đến, con quan tâm nhiều một chút, kết quả người ta ngày đầu tiên đi học lại có chuyện lớn như vậy!”

Cô ủy khuất muốn chết, cũng không phải cô đánh Ngụy Tây Trầm, hơn nữa đám người kia khẳng định so Ngụy Tây Trầm thảm hơn nhiều.

Đào Nhiễm phản bác nói: “Người khác đều không bị đánh, chẳng phải do cậu ta gây chuyện sao!”

Ngụy Tây Trầm trong mắt hơi trầm xuống, áp xuống sự buồn bực trong lòng, ngoài miệng nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, con đã khiến mọi người phiền toái.”

Cậu đứng ở nơi đó, cúi đầu.

Đào Hồng Ba đột nhiên nhớ tới tháng 7 năm nay.

Cũng có hoàng hôn giống hôm nay, ông ngồi máy bay tới huyện nhỏ Thanh Từ đón người.

Đó là cái dốc ở thị trấn, trên đường mấy căn nhà lâu năm không tu sửa, vôi trắng rớt xuống, chỉ còn lại mặt tường màu xám loang lổ.

Thiếu niên dựa vào cửa gỗ, trong mắt thanh thanh lãnh lãnh, nhìn ông đến gần.

Phía sau thiếu niên, trong phòng khách là linh đường, ở trên đặt ảnh chụp của mẹ cậu.

Ngọn nến minh minh diệt diệt, Ngụy Tây Trầm mặc đồ tang, ngữ khí cũng là nhẹ như vậy, gọi ông một tiếng chú Đào.

Ngụy Tây Trầm hiện giờ cũng bình tĩnh như vậy, ai cũng sẽ không nghĩ đến cậu là một người mới mất mẹ. Có lẽ trong lòng nhiều đau khổ, đã sớm không còn nước mắt.

Đào Hồng Ba không hay răn dạy Đào Nhiễm, hiện giờ cũng trầm mặt: “Đào Đào!”

Đào Nhiễm thấy cậu cúi đầu, trong lòng cũng rất hụt hẫng, nhưng hôm nay bị ba Đào răn dạy, cô lại cảm thấy ủy khuất vô vùng.

Vì sao mọi người đều nhìn không ra Ngụy Tây Trầm có vấn đề?

Rốt cuộc là không cam lòng, đợi cha mẹ vào trong phòng, cô đi qua túm chặt góc áo cậu, ngước mắt nhìn, giọng nói giòn tan: “Ngụy Tây Trầm, tôi đã nhìn thấy cậu đánh nhau, cậu tuyệt đối không phải dạng người tốt lành gì!”

Ngụy Tây Trầm cúi đầu, mắt nhìn chỗ góc áo bị tay nhỏ của cô túm lấy.

Mu bàn tay rất trắng, ẩn ẩn còn có thể thấy được mạch màu xanh nhạt, chỉ cần cậu một véo là có thể chết.

Cô ngước khuôn mặt nhỏ, vẻ mặt như bị tính kế sau lại ủy khuất đáng thương, còn phải cố giả bộ quật cường hung ác.

Cậu đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Cậu bóp chặt cằm cô, tới gần thấp giọng nói: “Ồ? Vậy thì như thế nào đây? Đào Nhiễm.”

Mặc dù cô biết, nhưng có thể làm gì cậu đâu?

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.