Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1050 chữ

Trần lão sư vừa nói xong, lớp học liền kêu rên.

Nghỉ hè đều lãng phí, ai còn có tâm tư ôn tập a, hiện tại sợ nhất chính là tới lần kiểm tra này.

Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu nghỉ hè về nhà có ôn tập không?”

Đào Nhiễm: “…… Cậu cảm thấy tớ sẽ như vậy không?”

“Chắc chắc không.” Đoạn Phân Phương cũng rất đau khổ, “Trường học thật lừa gạt, mỗi lần có thành tích đều phát cho phụ huynh, quả thực có độc.” Cô kêu ca một hồi, các bạn học trong lớp biểu tình đều không tốt lắm, nhìn đến Ngụy Tây Trầm, ánh mắt cô dừng một chút.

Mang theo vài phần ngượng ngùng, Đoạn Phân Phương viết lên trên giấy cho Đào Nhiễm: “Phía sau chúng ta, nghe nói chính là một đại học bá, tớ cảm thấy nói không chừng lần kiểu tra này cậu ấy sẽ đứng nhất.”

Đào Nhiễm tiếp nhận tờ giấy, vừa thấy nội dung, trong lòng có chút ngạnh.

Cô viết vài nét bút trả lời: Cậu ta tuyệt đối không phải học bá gì! Nói không chừng còn phải làm đệm lưng cho tớ. (ý là xếp sau đó)

Đoạn Phân Phương : Không có khả năng đâu , Trần lão sư đã nói vậy chẳng lẽ là giả?

Đào Nhiễm: Cậu cứ chờ xem kịch vui đi.

Lớp học bầu chọn cán bộ mới rất nhanh, các bạn học đều nhất trí tỏ vẻ đối ban cán bộ năm nhất rất tốt, hy vọng bọn họ có thể tiếp tục đảm nhiệm.

Đào Nhiễm năm nhất là ủy viên văn nghệ, lần trước chuẩn bị tiết mục được giải, làm báo tường cũng đẹp, vì thế cái chức vụ này vẫn do cô đảm nhiệm.

Đoạn Phân Phương là ủy viên tuyên truyền, công việc rất nhàn rỗi.

Tiết hai, lão sư bắt đầu dạy bài mới.

Thật ra Cao trung Cẩm Thành lão sư dạy học chất lượng đều không tồi, nhưng là trên đời này, có người trời sinh ra đã không thích hợp để học tập.

Đào Nhiễm chính là loại người này.

Cô còn nhớ lúc trước đã cùng Trình Tú Quyên hứa hẹn, kiểm tra lần này phải được hạng 40 để đem điện thoại lấy về.

Nhưng lão sư giảng giải, ở bên tai cô so với bài hát ru ngủ còn hiệu quả hơn.

Đến tiết thứ ba, đôi mắt cô đã hoàn toàn khép lại.

Mông lung phảng phất còn có thể nghe được tiếng ve, cảm nhận được tiếng gió, không khí ấm ngọt.

Cô ghé vào mặt bàn, ngủ không biết trời đất gì.

Giáo viên tiếng Anh giảng bài nhìn cô vài lần, mặt đen như đít nồi.

Hơn nữa Đoạn Phân Phương ngồi cùng bàn còn đang đọc tiểu thuyết vui vẻ, cũng không chú ý tới ánh mắt lão sư càng ngày càng phẫn nộ.

Ngụy Tây Trầm nhìn cô một cái.

Từ góc độ này, vừa lúc cậu có thể thấy nửa khuôn mặt cô, thị lực của cậu không tồi, đều thấy rõ được hàng lông mi cong vút của cô.

Cô thoạt nhìn thực ngoan, thực an tĩnh.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu rốt cuộc cũng không có “Tốt bụng” mà đánh thức cô.

Cô ngủ, cậu liền dựa vào ghế nhìn.

Giáo viên tiếng Anh kêu tên Đào Nhiễm hai lần, thấy cô không phản ứng, không thể nhịn được nữa, đập sách lên bàn: “Đào Nhiễm!”

Đào Nhiễm không phản ứng, nhưng Đoạn Phân Phương giật mình hoảng sợ.

Cô vội vàng đẩy Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm mơ mơ màng màng mở to mắt, nhạy bén cảm thấy được không khí lớp học không đúng.

Làn da cô trắng, nằm bò ngủ trong chốc lát trên mặt liền hiện rõ vết hằn đỏ, ánh mắt ngốc ngốc nhìn về phía giáo viên tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh là nữ lão sư trung niên nghiêm khắc, vừa thấy bộ dạng mơ hồ này của cô giận sôi máu.

“Đào Nhiễm, trả lời câu hỏi này cho tôi. Không trả lời được liền đứng nghe.”

Cái gì? Đào Nhiễm đứng lên, bàn tay rũ bên người ra hiệu cho Đoạn Phân Phương.

Đoạn Phân Phương vừa nhìn tay cô liền hiểu, nhưng cô cũng không nghe giảng, biết cái gì chứ……

Bình thường loại tình huống này, các bạn học xung quanh đều sẽ nhắc cô, nhưng chỗ bọn cô tập trung toàn học tra, lão sư nhìn đến có thể thấy vài người bộ dáng mờ mịt giống như Đào Nhiễm.

Toàn bộ đến câu hỏi cũng không biết là cái gì.

Đào Nhiễm uể oải. Cô thật xui xẻo, buổi học đầu tiên sau khi khai giảng liền bị phạt đứng.

Một mảnh yên tĩnh, cô nghe thấy thiếu niên phía sau thấp giọng cười một tiếng.

Rất thấp rất nhẹ, nhưng chớp mắt vẫn khiến mặt cô ửng đỏ, hận không thể quay đầu lại đập cậu ta một phát.

Có cái gì buồn cười? Chưa thấy qua học tra sao? Cô tình nguyện bị phạt đứng, cũng không cần cậu ta giúp đỡ!

“Đào Nhiễm, xuống cuối lớp đứng nghe, đừng ảnh hưởng bạn học ngồi sau nghe giảng bài.”

“……”

Bạn học phía sau cô, trong mắt mang theo ý cười, xoát xoát viết xuống tờ giấy.

Trong lúc Đào Nhiễm đi ra lối đi xuống phía sau, cậu vươn tay.

Đào Nhiễm ngẩn người, nhanh chóng cầm lấy tờ giấy.

Cô giống như ăn trộm, nhân lúc giáo viên tiếng Anh không chú ý, đem tờ giấy mở ra.

Cậu viết tiếng Anh rất đẹp, hai từ đơn vừa xa lạ vừa quen thuộc hiện trên giấy ——

Little fool

Đào Nhiễm: “……” Thật quen mắt, nhưng có ý nghĩa gì chứ? Cô trong lúc nhất thời làm thế nào cũng không nhớ nổi ý nghĩa của hai từ này, nhưng lại đặc biệt tò mò Ngụy Tây Trầm nói gì.

Thật vất vả mới đến tan học, cô lặng lẽ mở từ điển tiếng Anh.

Từ điển Tiếng Anh nói cho cô biết, Little fool, tiếng Trung nghĩa là tiểu ngu xuẩn.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.