Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xin chào, bạn học Giang

Phiên bản Dịch · 2146 chữ

Sau sự kiện “Tự mình đa tình” lần trước, Đào Nhiễm liền không đi học.

Cô nói với Trình Tú Quyên gọi cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ, rốt cuộc đau mắt đỏ rất dễ lây bệnh, cô vẫn nên ở nhà tĩnh dưỡng thì tốt hơn.

Kiều Tĩnh Diệu gọi điện xin lỗi: “Thực xin lỗi a, còn hại cậu như vậy.”

Đào Nhiễm nhịn không được cười: “Nói cái gì vậy, bạn bè có nạn cùng chịu.”

Hai đôi mắt đỏ hồng đều cười.

Ở nhà nhàm chán, Kiều Tĩnh Diệu cùng cô buôn chuyện quên trời đất.

“Còn nhớ rõ nữ sinh tóc dài cậu gặp năm nhất không?” Đầu kia điện thoại a một tiếng, Kiều Tĩnh Diệu bổ sung nói: “Chính là người đi bên cạnh Giang Diệp, rất xinh đẹp đó.”

Đào Nhiễm ừ một tiếng, cô khổ sở mà nghĩ, nghỉ hè cô chính là nhìn thấy một màn kia mới cảm thấy thất tình.

Lại sao có thể quên cô gái đó?

Đào Nhiễm tận mắt nhìn thấy cô gái kia cùng Giang Diệp ôm nhau.

Trong lòng khổ sở, trở về đem tóc dài của mình cắt đi, cô không muốn trông giống nữ sinh kia.

Kiều Tĩnh Diệu nói: “Tớ lần trước hỏi mấy người ở Thất trung, nữ sinh kia chính là hoa khôi của bọn họ.”

Đào Nhiễm không khống chế được ngữ khí chua lòm: “Ờ.”

Kiều Tĩnh Diệu có thể đoán được biểu tình hiện tại của cô, cười khúc khích: “Cậu cũng đừng bực, cậu văn tĩnh một chút nói không chừng cũng có thể vớt được cái danh hiệu hoa khôi.”

“Ai cần chứ.”

“Trở lại chuyện chính, tớ hôm nay chính là muốn nói cho cậu, nói không chừng ngày đó có hiểu lầm gì. Tai nghe, mắt thấy cũng không nhất định là thật. Nữ sinh kia đổi bạn trai tốc độ còn nhanh hơn tớ mua quần áo mới, hơn nữa nghe nói liền coi chuyện yêu đương như một loại khiêu chiến. Thích đi khiêu chiến cái loại khó khăn này, lúc trước ai cũng biết cậu theo đuổi Giang Diệp đúng không? Tớ nghĩ cô ta hơn phân nửa chính là cố ý chọc giận cái đồ ngốc cậu đấy.”

Đồ ngốc đầu kia điện thoại nghe được trợn mắt há hốc mồm: “Còn có thao tác này?” Đào Nhiễm cảm thấy không thể tưởng tượng, chỉ cần cô để mắt đều sẽ đi trêu chọc sao?

Kiều Tĩnh Diệu cười cười: “Đúng vậy, không chỉ có Thất trung bọn họ, học sinh trường chúng ta cũng đã từng cùng cô ta quen biết. Vậy còn cậu, còn muốn tranh thủ một chút không?”

Nói không muốn là giả, bị đứa con gái không quen biết trêu đùa như vậy thật không chấp nhận được .

Đào Nhiễm trầm ngâm một hồi lâu, mới trả lời: “Tớ muốn đi xem.”

Tuy rằng cô cảm thấy từ hôm tụ hội lần trước, cô cùng Giang Diệp càng không có khả năng, nhưng vẫn muốn bản thân biết rõ chân tướng.

Mấy ngày nay cô tương đối rảnh, dứt khoát đeo kính râm ra cửa.

Nghĩ nghĩ, lại cầm khăn, đem cổ cùng nửa khuôn mặt bọc kín mít.

Mùa thu hơi lạnh, cô cũng không mặc váy, thay quần jean cùng áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Trình Tú Quyên đang dũa móng tay, thấy trang phục của cô hoảng sợ: “Làm gì vậy Đào Nhiễm?”

“Mẹ, con ra ngoài một chuyến.” Thanh âm rầu rĩ truyền đến.

Cả khuôn mặt đều bị bọc kín, không phải người quen thật đúng là nhận không ra cô.

Lúc này đã sắp tan học, Đào Nhiễm chờ Giang Diệp đã trở thành kinh nghiệm, ngựa quen đường cũ mà ngồi ở dưới tàng cây.

Đại thụ duỗi cành cây, đem cô che chở dưới bóng râm.

Hôm nay trời đầy mây, không có quá nắng.

Kính râm là một mảnh màu xám, vạn vật đều mất sắc thái.

Đào Nhiễm mắt trông mong mà nhìn cổng trường Thất trung, ra cửa mới cảm thấy bản thân xúc động.

Trước không nói, chắc gì cô có thể chờ được Giang Diệp cùng nữ sinh tên Phó Địch theo như Kiều Tĩnh Diệu nói, mặc dù chờ được rồi, cô cũng không có khả năng tiến lên hỏi chuyện rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng con người là loại sinh vật kỳ diệu, trong lòng chôn xuống hạt giống hoài nghi hoặc không cam lòng, liền luôn tưởng tượng sẽ tìm ra manh mối.

Chuông tan học Thất trung vang lên.

Học sinh lục tục đi ra ngoài.

Gió thu thổi từng cơn trên mặt tinh thần phấn chấn bồng bột, bọn họ đều bị một thân quái dị của Đào Nhiễm thu hút ánh mắt.

Ăn mặc giống như bị truy nã.

Đào Nhiễm bắt đầu còn có chút xấu hổ, nhưng phát hiện giống như không ai nhận ra cô, cô cũng liền tự nhiên, đem lực chú ý đến cổng trường.

Cô nhìn đồng hồ.

Giang Diệp làm việc rất đúng giờ, tan học ra cổng trường cũng đúng giờ.

Cô trước kia chờ cậu, sợ bản thân tan học chạy tới không kịp. Chính là đợi vài lần, cô mới phát hiện, thông thường đều là cô ở bên ngoài chờ năm phút, Giang Diệp liền ra khỏi trường học.

Cô không cần hoang mang rối loạn mà chạy, chỉ cần cô ở chỗ này, liền nhất định chờ được cậu ta.

Lúc Giang Diệp ra tới mọi người đều đã vãn.

Có đôi khi cô nghĩ, nếu Giang Diệp ngại cô phiền, cậu ta có thể đi sớm vài phút, như vậy cô sẽ không đợi được cậu.

Nhưng mà Giang Diệp không làm như vậy, cô luôn rất vui vẻ mà đi theo phía sau cậu ríu rít, cậu trầm mặc mà nghe.

Chờ đến đám người chậm rãi về hết, cô rốt cuộc cũng thấy được thân ảnh Giang Diệp.

Đào Nhiễm theo bản năng đem khăn kéo lên trên, cô biết Giang Diệp lâu như vậy, khẳng định đây là lúc cô xấu xí, chật vật nhất.

Không có tóc dài mỹ lệ, đôi mắt cũng đỏ hồng, cả người đều mang theo vài phần tiều tụy.

Trước cổng trường thiếu niên khuôn mặt tuấn lãng, phía sau có một nữ sinh đuổi theo.

Đào Nhiễm nhận ra đó là Phó Địch.

Cô cũng không biết vận khí của mình là tốt hay là xấu nữa.

Đào Nhiễm giống như ăn trộm, vòng đến phía sau cây đại thụ, nhỏm đầu ra xem.

Phó Địch đuổi theo vài bước, kéo tay Giang Diệp.

Ở thời điểm cô đụng tới Giang Diệp, bị Giang Diệp lạnh lùng hất ra.

Đào Nhiễm ngẩn người, cô trước nay chưa thấy qua bộ dạng phẫn nộ của Giang Diệp, cứ nghĩ rằng trời sinh con người cậu tính tình tốt, thế nhưng có lúc cậu cũng sẽ tức giận.

Trên mặt cậu chỉ thiếu viết hai từ chán ghét.

Kỳ thật Đào Nhiễm cũng đã chạm tay Giang Diệp, là không cẩn thận đụng tới.

Cô vừa thẹn lại sợ Giang Diệp hiểu lầm, khuôn mặt hồng, lắp bắp giải thích: “Tớ tớ, tớ không phải cố ý.”

Lúc ấy Giang Diệp cũng ngẩn người, nhẹ nhàng mà khụ khụ, nói: “Tôi biết.”

Đào Nhiễm cảm khái vạn ngàn, còn chưa từ chuyện cũ lấy lại tinh thần, đã thấy Giang Diệp đi tới bên này.

Cô chạy nhanh qua một bên khác.

Giang Diệp ở mặt bên kia cây đại thụ ngồi xuống.

Đào Nhiễm khẩn trương muốn chết, một cử động nhỏ cũng không dám. Cậu ấy ngồi ở đây làm gì?

Phó Địch cũng ngồi xuống theo, đến gần, Đào Nhiễm rốt cuộc cũng nghe thấy được bọn họ đối thoại.

Phó Địch tiếng nói thanh thúy: “Tớ ngồi chờ với cậu.”

Giang Diệp giọng điệu lạnh lùng: “Không cần.”

Nữ sinh nở nụ cười: “Giang Diệp, cậu hà tất phải như vậy, đã qua bao lâu rồi, cậu còn không nhìn rõ hiện thực? Cậu cho rằng trên đời này có mấy người si tình, người ta không chừng chỉ chơi đùa mà thôi.”

Giang Diệp trầm mặc thật lâu sau, đột nhiên cười, vẫn lạnh lùng: “Cậu không phải cũng chỉ là chơi đùa thôi sao?”

Lời này thành công làm nữ sinh ngậm miệng.

Cách một cây đại thụ cành lá tốt tươi, Đào Nhiễm tim đập thình thịch.

~~~

Lam Tấn đi theo phía sau Ngụy Tây Trầm, cùng Văn Khải đấu võ mồm.

Vòng qua hẻm nhỏ, Lam Tấn nói: “Mày so với lão tử có hơn gì đâu, cũng chỉ đánh nhau lợi hại hơn, dù gì mày cũng là đứa thất học.”

Văn Khải cười hì hì: “Mày chắc không thất học, kiểm tra làm được mấy điểm? Còn muốn so với ông đây.”

“……”

Lam Tấn đánh không lại Ngụy Tây Trầm, mắng cũng không lại Văn Khải, trong lòng thực buồn rầu.

Phía sau bọn họ còn đi theo mấy anh em, tất cả đều là hồ cẩu bằng hữu trước kia của Lam Tấn.

Văn Khải vỗ bờ vai của cậu ta: “Đừng nhụt chí, ông đây nhất định sẽ chỉ bảo mày.”

Lam Tấn vừa định há mồm nói chuyện, ánh mắt lại nhìn thẳng, cậu ta kêu một tiếng Ngụy ca, “Anh xem, người kia trông giống như là……”

Ánh mắt Ngụy Tây Trầm nhìn qua.

Ra khỏi hẻm nhỏ, chính là cổng trường Thất trung.

Dưới cây cổ thụ, một cô gái bọ cả người kín mít đang ngồi.

Ngụy Tây Trầm chạy bộ qua.

~~~

Đào Nhiễm nghe lén người ta nói chuyện vốn dĩ rất khẩn trương, còn không nghe được tin tức mấu chốt gì, phía trước liền đứng một đám người.

Cô nâng đôi mắt, cả một thế giới màu xám, Ngụy Tây Trầm rũ mắt nhìn cô.

Ở phía sau cậu, ngoại trừ Văn Khải và Lam Tấn, còn có mấy nam sinh choai choai.

Đào Nhiễm: “……” Đây chắc chắn là xui xẻo tám đời a!

Cô giả vờ bình tĩnh mà kéo khăn, làm người mù động tác mê mang sờ không khí, đứng dậy chậm rì rì mà đi sang bên cạnh.

Ngụy Tây Trầm thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thật ngu ngốc.

Cậu cũng không vạch trần xem cô diễn. Đào Nhiễm vuốt không khí hoàn mỹ mà tránh một đống người bọn họ.

Đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng cười kinh thiên động địa của Lam Tấn: “Con mẹ nó ha ha ha, Đào Nhiễm cậu đang làm trò gì vậy?”

Lam Tấn cười, mấy người phía sau cũng cười theo.

Trong lúc nhất thời các thiếu niên hoặc trầm thấp, hoặc tiếng nói, cười oanh oanh liệt liệt.

Đào Nhiễm rất muốn đánh chết cái tên ngu ngốc Lam Tấn!

Bọn họ động tĩnh lớn như vậy, Giang Diệp cùng Phó Địch lại không phải kẻ điếc, đặc biệt là hai chữ “Đào Nhiễm” này, quả thực là sét đánh bên tai.

Bọn họ đều vòng qua cây đại thụ, đi tới bên này.

Bên ngoài kính râm xám xịt, Đào Nhiễm đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Giang Diệp, hận không thể đào cái hố để chui xuống.

Này mẹ nó đều là đám phá hoại.

Phó Địch nhìn trang phục quá dị của cô, cũng mở to hai mắt.

Đào Nhiễm xoay người muốn chạy.

Cô thật sự quá chật vật, nghe lén còn bị phát hiện, hơn nữa đang bị bệnh rất xấu.

Ngụy Tây Trầm cong cong khóe môi.

Đầu óc cậu nhanh nhạy, nhìn cảnh tượng trước mắt cơ bản liền đoán ra tám chín phần mười sự việc.

Cậu nhàn nhã tiến lên vài bước, duỗi tay bắt được cổ áo Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm hận không thể đá cậu ta mấy phát, cô cắn răng nhỏ giọng nói: “Cậu buông ra.”

Ngụy Tây Trầm cong cong mặt mày, trong mắt có chút lạnh: “Gấp cái gì a, nếu đều gặp bạn học Giang, dù sao cũng phải chào hỏi một cái đi chứ?”

Cô không cần chào hỏi, thật sự không cần. Cô đã xấu hổ muốn chết rồi.

Ngụy Tây Trầm duỗi tay kéo khăn xuống, Đào Nhiễm còn không kịp phản kháng, cậu lại tháo kính râm xuống.

Một đôi màu đỏ mở to hoảng sợ lại phẫn nộ mà nhìn cậu.

Thiếu niên trước mắt duỗi tay áp chặt đầu cô, cong môi cười, đem mặt cô quay qua chỗ Giang Diệp.

“Nào, nói xin chào bạn học Giang đi.”

A a a cô có thể giết chết Ngụy Tây Trầm hay không a!

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.