Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chìa khóa

Phiên bản Dịch · 2506 chữ

Đầu cô bị người ta giữ, đôi mắt đỏ ngập nước, bởi vì xấu hổ, cả khuôn mặt hồng lên.

Đào Nhiễm tát một cái vào tay Ngụy Tây Trầm, cười đến khó coi: “Thật trùng hợp.”

Giang Diệp nhìn cô không nói lời nào, nhưng Phó Địch lại phụt cười một tiếng, hỏi cô: “Đau mắt đỏ?”

Đào Nhiễm gật đầu, cùng tình địch lần đầu tiên đối mặt, cô thật thảm bại. Người ta tóc đen dài thẳng, còn trang điểm nhẹ, ăn mặc quần áo xinh đẹp.

Còn cô bị đau mắt đỏ, mắt to lúc trước bây giờ đỏ lợi hại. Trước kia tóc dài xinh đẹp bây giờ bị cắt đến lung tung rối loạn, trên cổ còn có một cái khăn chẳng ra gì.

Đào Nhiễm cảm thấy khó chịu, mà tất cả đều là cái người bên cạnh này cho cô.

Không có cô gái nào không thích xinh đẹp, chẳng sợ Giang Diệp đã coi cô là “đối tượng theo đuổi lúc trước”, dáng vẻ cô hiện tại, cũng không muốn bị cậu nhìn thấy.

Đào Nhiễm tức giận đến hận không thể lây đau mắt đỏ cho Ngụy Tây Trầm, làm cho cậu ta có mấy đốm đỏ trong mắt, đi người trong lòng, xem cậu ta phản ứng như thế nào.

Nhưng Ngụy Tây Trầm da dày thịt béo, nhìn cô nhưng mắt đều không có việc gì, ý nghĩ này cũng chỉ có thể tạm thời gác lại.

Giang Diệp nhíu mày nhìn đôi mắt cô, muốn đến gần. Phó Địch ai hai tiếng, nhỏ giọng nói: “Cậu muốn làm cái gì, bệnh kia rất dễ lây.”

Đào Nhiễm dùng đôi mắt to màu đỏ dày đặc nhìn chằm chằm Phó Địch, như muốn khiến Phó Địch hoảng sợ.

Giang Diệp nhịn không được cong khóe môi.

Cậu vẫn đi tới.

“Có đau không?” Thiếu niên giọng nói ôn nhu giống gió thu, như thổi vào trong lòng.

Thức ra cũng không phải rất đau, chính là cái kiểu trong mắt có dị vật cảm giác không được tự nhiên, nhưng mà nói đau mới có thể làm người ta đau lòng.

Đào Nhiễm ấp ủ cảm xúc: “Đau lắm~”

Cô từ trước đến nay rất biết xem xét trường hợp, bộ dạng chật vật kết hợp với giọng điệu mềm như bông, rất giống đau thật. Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng, đeo kính râm lại cho cô.

Nửa khuôn mặt lập tức bị che.

Đào Nhiễm lúc này không ý kiến.

Đeo kính râm lên làm cô tương đối có cảm giác an toàn.

Lam Tấn ở bên cạnh nhìn náo nhiệt nửa ngày, lúc này thò qua hỏi Ngụy Tây Trầm: “Ngụy ca, còn đi đánh bi-a không?”

Ngụy Tây Trầm gật đầu.

Ngụy Tây Trầm đi vài bước, thấy Đào Nhiễm còn đứng tại chỗ, cậu cong khóe môi: “Còn không đi? Không phải cậu nói ở chỗ này nghỉ một chút rồi đi sao?”

Cậu bình tĩnh mà nói dối, lời này ý tứ chính là, Đào Nhiễm là đi cùng bọn họ, chỉ là mệt nên ở chỗ này ngồi trong chốc lát, không có ý tứ nghe lén. Gián tiếp giải vây cho cô.

Lam Tấn mở to hai mắt, vừa định nói chuyện, Văn Khải liền khoác tay lên vai cậu, cậu ngầm hiểu im miệng.

Đào Nhiễm ngốc một chút, theo bản năng định đáp: Tôi nói khi nào. Nhưng kịp phản ứng lại, lập tức vui rạo rực nói: “Đi đi đi!”

Cô liếc mắt nhìn Giang Diệp cùng Phó Địch một cái.

Đào Nhiễm cắn răng, hạ quyết tâm phải làm người xấu. Phó Địch không phải người tốt lành gì, Giang Diệp tốt như vậy, không thể cho cô ta tiện nghi.

Cô nhỏ giọng ở bên tai Giang Diệp nói bậy: “Cô ta có vài người bạn trai cơ, cậu đừng thích cô ta.”

Cô nói xong cũng cảm thấy mình xấu xa, vành tai đều đỏ lên.

Thiếu niên trước mặt cúi đầu nhìn cô, khóe miệng câu ra ý cười nhạt: “Được.”

Đào Nhiễm có được đáp án, cảm thấy mỹ mãn liền chạy.

Cô lại tiếc nuối mà nghĩ, nếu lúc trước, da mặt cô dày nói thêm mấy câu nữa: Tớ kỳ thật rất đáng yêu, cậu thích tớ đi.

Giang Diệp cũng trả lời một chữ được, thật tốt biết bao.

~

Một đám người đi đến quán bi-a.

Dọc đường đi Đào Nhiễm nghe thấy đám bằng hữu kia của Lam Tấn nhỏ giọng thảo luận Phó Địch, còn thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười đáng khinh.

Đào Nhiễm tuy rằng không thích Phó Địch, nhưng cũng chán ghét cái loại thái độ khinh bạc này.

Ngụy Tây Trầm đi phía trước, thính lực cậu rất tốt, nghe thấy được những từ ngữ ô uế đó, mày cũng chưa nhăn một lần.

Đào Nhiễm không chịu nổi nói với Lam Tấn: “Cậu quản đám đàn em của cậu đi.”

Lam Tấn dùng ánh mắt bệnh tâm thần liếc nhìn cô một cái: “Có gì mà phải quản, bọ nó nói cũng là sự thật.”

Lam Tấn bản thân là người rất nhiều chuyện, hỏi Đào Nhiễm: “Hứa Thâm chẳng lẽ không nói với cậu, cô ta cũng đã từng qua lại với Hứa Thâm à?”

Chuyện đó thật ra không có.

Lam Tấn lại nói: “Cô ta là người như thế nào, cậu biết tôi biết trời biết đất biết, lại không lâu nữa, toàn bộ Cao trung Cẩm Thành đều sẽ biết. Hơn nửa tháng nữa chính là ngày kỷ niệm thành lập trường chắc cậu biết?”

Đào Nhiễm gật đầu.

“Thất trung cách vách vì tỏ lòng hữu hảo, mang một tiết mục tới. Chính là tiết mục văn nghệ của đệ nhất hoa khôi trường bọn họ, cho nên Phó Địch sẽ khiêu vũ. Cô ta không đến được trường chúng ta, nhưng cứ đến một lần liền có thêm một người bạn trai.”

Một câu cuối cùng làm cả đám con trai đều cười ha ha.

Đào Nhiễm vẫn cảm thấy không thoải mái, dứt khoát không đáp lời.

Tính toán một chút, hẳn là sau khi thi xếp hạng lần đầu tiên xong rồi sẽ bắt đầu kỷ niệm ngày thành lập trường.

Cô ngẫm lại thấy mình còn có cái di động chưa sờ nóng hổi liền tiếc nuối, cô lặng lẽ hỏi Ngụy Tây Trầm: “Này, cậu có biện pháp gì, có thể làm thành tích của tôi trong thời gian ngắn nâng cao, hoặc là thi đột nhiên xếp hạng rất cao?”

Ngụy Tây Trầm nhướng mày: “Có.”

Đào Nhiễm sợ câu tiếp theo cậu ta nói: Cậu đổi một cái đầu khác liền được.

Cô lời lẽ chính đáng: “Cậu nói cho tốt, không tính gian lận.”

Ngụy Tây Trầm nói: “Tôi dạy thì có thể.”

Đào Nhiễm nói: “Cậu đừng tưởng bở, tôi mà cần cậu dạy chắc.”

Ngụy Tây Trầm lạnh lùng cười: “Cậu mới tưởng bở, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí, cậu xin tôi tôi cũng không dạy cậu.”

Đào Nhiễm nghĩ nghĩ buổi sáng ngày đó tự mình có thể làm được vài câu, cảm thấy Ngụy Tây Trầm xác thực rất lợi hại. Cô không có cốt khí, chỉ do dự một chút: “Tôi đây xin cậu đấy.”

“……”

“Tôi mua kem cho cậu.”

Ngụy Tây Trầm thiếu chút nữa cười.

Kính râm che lại hơn nửa khuôn mặt cô, da thịt tuyết trắng lộ ra bên ngoài, môi đỏ hồng.

Cậu cong cong môi: “Ai muốn kem của cậu, cậu đáp ứng tôi một điều kiện thì được.”

Đào Nhiễm nói: “Không được quá đáng.”

“Ừ.”

“Vậy được rồi.” Đào Nhiễm nghĩ thầm, làm được cô sẽ làm, làm không được thì cô đổi ý. Cô chỉ muốn lấy di động của mình về, không muốn bồi thượng* mạng nhỏ của mình.

*bản truyenyy viết vậy toi cũng không hiểu :((

Bọn họ đi một lúc, tới tiệm bi-a góc đường.

Tiệm bi-a mới khai trương, nên tương đối vắng.

Vừa đến chỗ này, Lam Tấn đi đường đều ngẩng đầu.

Đây là quà sinh nhật ba cậu ta cho cậu ta, từ góc độ làm ăn thì không tốt lắm. Nhưng chính mình mang theo bạn bè tới chơi đặc biệt có mặt mũi.

Lam Tấn hô: “Mọi người tùy tiện chơi, cứ coi như là nhà mình.”

Đào Nhiễm lần đầu tiên tới tiệm bi-a, nhìn cái gì cũng tò mò.

Cái này tiệm bi-a không tính là rất lớn, nhưng thiết bị đầy đủ.

Trên mặt bàn màu xanh lục, đã dọn xong mấy quả bóng nhiều màu. Nội thất bố trí sang trọng, giấy dán tường màu đen mang phong cách châu Âu, phía trên còn treo vài khung ảnh thi đấu quốc tế.

Đèn treo ở trên trần nhà, lúc này đúng là thời gian buôn bán, ánh đèn sáng trong.

Lam Tấn rất muốn khoe kỹ thuật của bản thân cho Ngụy Tây Trầm, vì thế hỏi: “Ngụy ca, anh đánh cái gì?”

“Snow khắc.”

“Ok.”

Các thiếu niên cởi áo khoác.

Lam Tấn vốn dĩ không mặc đồng phục, cậu ta cởi áo khoác, bên trong là áo sơmi màu đen.

Trong nhà vốn dĩ hơi nóng, Ngụy Tây Trầm cũng đem áo khoác cởi ra.

Không biết cậu có tâm tư gì, tóm lại trước mắt vẫn là mặc đồng phục. Bên trong là áo sơmi màu trắng, Ngụy Tây Trầm vai rộng eo thon, Đào Nhiễm nhìn thoáng qua cũng ngạc nhiên.

Cô đột nhiên nhớ tới ngày đầu tiên gặp nhau dưới ánh hoàng hôn, Ngụy Tây Trầm chạy bộ trở về, thiếu niên tóc mái ướt, ánh mắt đen nhánh, khi đó cậu còn mặc áo ngắn tay, quần áo mướt mồ hôi dán vào người, cảm giác toát lên vẻ thành thục của đàn ông.

Hai người bọn họ muốn thi đấu, đàn em của Lam Tấn tự nhiên đến cổ động, Văn Khải nhàn nhã ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh, vì thế một đám người vây quanh một bàn này.

Đào Nhiễm đối với khái niệm bi-a cực kỳ dễ hiểu, chỉ biết phải dùng gậy đánh quả bóng vào lỗ, còn lại đều là ngốc.

Bọn họ đánh một hồi lâu, Đào Nhiễm vẫn không thể nhìn ra quy tắc.

Chỉ nhìn cơ bản vẫn luôn là Ngụy Tây Trầm đánh.

Thiếu niên khuôn mặt trầm tĩnh, bôi phấn lên đầu cây gậy, Ngụy Tây Trầm cúi xuống.

Từ góc độ của Đào Nhiễm, thiếu niên mặc sơmi trắng, tóc đen, ánh mắt bình tĩnh, ngón tay làm giá, nhẹ nhàng phát một lực, quả bóng đỏ bị quả bóng trắng va chạm liền rơi xuống túi.

Trên người cậu thậm chí còn mang theo vài phần lười biếng, xuống tay không lưu tình chút nào.

Không khí đều yên tĩnh.

Toàn bộ tập trung tinh thần xem cậu đánh.

Nếu đây là trận bóng rổ, nhất định sẽ có rất nhiều tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên.

Đào Nhiễm hỏi Văn Khải: “Lam Tấn vì sao không đánh, bọn họ không phải đang thi đấu sao?”

Văn Khải không phúc hậu mà cười.

Lam Tấn đứng cách đó không xa, trong lòng bực muốn chết, cậu ta đây là bị ngược. Cậu ta muốn gào một tiếng với Ngụy Tây Trầm, anh trai à đây là thi đấu hữu nghị, thi đấu hữu nghị anh có hiểu hay không, phải cho em đường sống chứ.

Văn Khải giải thích cho Đào Nhiễm: “Chơi bóng tính tỉ số, trận này kêu là Snow khắc, có hạn chế, không thể tùy tiện đánh, trước hết cần đánh một quả bóng đỏ, sau đó lại đánh một quả màu khác. Quả bóng đỏ là 1 điểm, vàng là 2, lục là 3, nâu là 4, lam là 5, hồng nhạt là 6, đen là 7. Nếu chạm vào bóng thì tiếp tục, không chạm thì đổi người đánh.”

Đào Nhiễm nghe hiểu, đồng tình mà nói: “Lam Tấn thật đáng thương.”

Lam Tấn thiếu chút rơi lệ đầy mặt……

Văn Khải nghiêm trang mà nói bừa: “Đúng rồi, còn có một quy định, nếu quả bóng đen rơi xuống, mọi người chung quanh đều phải vỗ tay reo hò, bằng không chính là không lễ phép.”

Đào Nhiễm gật đầu.

Qua mấy vòng, Ngụy Tây Trầm cơ bản là thắng.

Cậu cầm cây gậy nhắm ngay quả bóng trắng, bóng trắng lăn đi chạm vào quả bóng đen.

Chung quanh yên tĩnh, về sau một tiếng giòn vang, bóng đen vững vàng vào túi.

Mọi người còn chưa phản ứng lại đây, tiếng nói thanh thúy của cô gái ngồi ở góc truyền đến: “Tuyệt! Tuyệt quá!”

Cô ra sức mà vỗ tay.

Xung quanh một mảnh yên tĩnh, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Đào Nhiễm.

Văn Khải cười đến run rẩy.

Cô nhóc này trêu thật vui, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Ngụy Tây Trầm mặt mày kinh ngạc liếc mắt nhìn Đào Nhiễm một cái, cũng nhịn không được cong khóe môi.

Cậu không đánh nữa, buông gậy đi đến trước mặt cô.

Cô ngồi ở trên ghế nhỏ, vừa vặn cao đến ngực cậu.

“Này, Đào Nhiễm.” Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, khuôn mặt đều là ý cười, “Có phải cậu yêu thầm tôi đúng không?”

Thiếu nữ đã tháo kính râm xuống, vốn dĩ đôi mắt đã đỏ, giờ phút này gương mặt cũng đỏ.

Chung quanh truyền đến tiếng ồn ào cùng tiếng huýt sáo.

Đào Nhiễm nghẹn đỏ mặt, theo bản năng đánh vào ngực cậu, ở trước mặt bao nhiêu người cô mắng không được đánh cũng không được, gấp muốn khóc: “Cậu nói bậy!”

“Tê.” Thiếu niên che ngực, cười đến không thể dừng lại.

Trái tim trong lồng ngực nhảy lên, mềm đến rối tinh rối mù.

“Cậu như vậy thật hung dữ.” Ngụy Tây Trầm vừa cười vừa nói.

Thù mới lại thêm hận cũ, Đào Nhiễm hận không thể đem cậu nhốt ở trong quan tài, nhốt cả Văn Khải vào trong cùng cậu hợp táng.

Cô nhảy xuống ghế nhỏ chạy ra bên ngoài: “Tôi về nhà.”

Lưu lại một đám thiếu niên hai mặt nhìn nhau.

Ngụy Tây Trầm cười cười, một chút đều không bực, áo khoác cũng chưa lấy, đã chạy theo.

Bầu trời xanh trong, mây trắng như sợi khói mỏng nhẹ.

Cô đi phía trước hầm hừ, bỗng nhiên quay đầu lại, mắt to trừng cậu, ngón tay chỉ vào cậu: “Không được đi theo tôi!”

Cậu không để ý cô dậm chân, nắm lấy tay cô, đem một chuỗi chìa khóa đặt ở trong lòng bàn tay.

Ngụy Tây Trầm trong mắt hàm chứa ba phần ý cười: “Được rồi, chìa khóa nhà tôi.”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.