Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tránh còn không kịp

Phiên bản Dịch · 2237 chữ

Hai tiết cuối cùng của buổi chiều là của Trần Chí Cương, mẹ Đào Nhiễm buổi sáng lại gọi điện cho ông, thỉnh cầu nhất định phải đổi lại chỗ cho Đào Nhiễm.

Trần Chí Cương tính tình ôn hòa, trong điện thoại có thể cảm giác được mẹ Đào Nhiễm nôn nóng, tuy không rõ nguyên do, nhưng nếu là việc nhà người ta, ông cũng không tiện hỏi đến.

Trần lão sư tới phòng học sớm vài phút, thấy Đào Nhiễm đang ở cuối lớp uống nước, đem chuyện đổi chỗ nói cho cô.

Đào Nhiễm gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Lớp học nam sinh phần lớn còn chưa đi lên, phỏng chừng vẫn còn đang chơi bóng rổ.

Mấy ngày nay vừa vặn là đầu thu, thời tiết mát mẻ, thừa dịp thời tiết tốt ở bên ngoài chơi thoải mái.

Đoạn Phân Phương buông tiểu thuyết trong tay, kinh ngạc hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu lại dọn về rồi?”

“Đúng vậy.”

Ngồi cùng Ngụy Tây Trầm chưa được mấy ngày, lại dọn về, quả thực coi việc đổi chỗ ngồi bình thường như ăn cơm.

Đào Nhiễm thu dọn đồ trên mặt bàn, lúc này mới đứng dậy tính toán dọn cái bàn.

Mấy nam sinh lục tục từ cửa sau tiến vào.

Lam Tấn vừa thấy: “Kìa, Ngụy ca, bạn cùng bàn của anh đổi chỗ.”

Mấy cậu con trai vừa chơi bóng rổ xong, mồ hôi trên trán chảy xuống cằm.

Ngụy Tây Trầm đi vào phòng học, nhìn theo ánh mắt Lam Tấn, lại thấy Đào Nhiễm đang định kéo cái bàn, Đoạn Phân Phương cũng giúp.

Ánh mắt lập tức lạnh xuống.

Lam Tấn liếc mắt một cái thấy ánh mắt Ngụy Tây Trầm, nhìn rất không ổn a, cậu ta có nên giúp một chút không đây?

Nhưng mà cậu còn chưa nghĩ xong, Ngụy Tây Trầm đã đi qua.

Cậu nâng chân, đạp lên phía dưới bàn học Đào Nhiễm.

Hai nữ sinh đang kéo, Ngụy Tây Trầm dẫm ở phía dưới, các cô một centimet cũng không thể di chuyển.

Ánh mắt thiếu niên lãnh trầm*, nhìn Đào Nhiễm.

*lãnh đạm + âm trầm

Đoạn Phân Phương có ưu điểm chính là đặc biệt có mắt nhìn, cảm thấy được ánh mắt Ngụy Tây Trầm đáng sợ, lập tức buông lỏng tay.

Đào Nhiễm nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?” Cô hỏi câu này kỳ thật mang theo vài phần chột dạ.

Bởi vì cả ngày cô cũng chưa nói với Ngụy Tây Trầm cô sẽ chuyển chỗ ngồi, việc trả lại chi phiếu cùng bật lửa còn rõ ràng như vậy, nhưng hiện tại Ngụy Tây Trầm lại cho cô một loại cảm giác bùng nổ.

Trong phòng học các bạn học đều sôi nổi quay đầu lại xem.

Ngụy Tây Trầm cười: “Chưa từng nghe qua thỉnh thần dễ đưa thần khó sao, chỗ này của lão tử là nơi cậu muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”

Trong phòng học nháy mắt liền lặng im.

Cậu thực sự tức giận, liền vứt bỏ hình tượng ôn hòa vất vả duy trì. Sống thoát thoát chính là cái bĩ bĩ hình tượng (xin lỗi chỗ này tui ko hiểu). Chỉ có Lam Tấn đứng ở sau hận không thể trầm trồ khen ngợi.

Dưới ánh mắt mọi người, Đào Nhiễm cũng có chút hoảng, không nghĩ tới Ngụy Tây Trầm thế nhưng trắng trợn cùng cô đối đầu.

Nhưng cô lại không dám hỏi vậy cậu muốn thế nào?

Lỡ như Ngụy Tây Trầm thật sự muốn gì đó, sợ khi đó càng không xuống được.

Đào Nhiễm nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Cô lựa chọn xin lỗi.

Người khác không hiểu vì sao cô chuyển chỗ, nhưng Ngụy Tây Trầm nhất định hiểu.

Đó là đang nói, Đào gia đã không cần cậu nữa.

Cô cũng từ bỏ, trầm mặc mà không có một tia đấu tranh mà từ bỏ cậu.

Cô từ trước đến nay không nghe lời như vậy, nhưng lúc này đây, Trình Tú Quyên chỉ nói một lần, cô liền đồng ý.

Xác thật là cô nên xin lỗi Ngụy Tây Trầm.

Ánh mắt cậu lạnh băng làm cô nan kham mà cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Cậu có thể nhường một chút chứ?”

Có thể chứ?

Đôi mắt đau vô cùng, thiếu niên trước mặt mảy may không cho.

Trong mắt cậu mang theo vài phần mỉa mai, phẫn nộ trên người chuyển thành cảm giác áp bách, tựa hồ giây tiếp theo liền sẽ bùng nổ.

Bọn họ trở thành tiêu điểm, rất nhiều bạn học đều nhỏ giọng nói suy đoán của mình.

Đào Nhiễm ở trong tiếng nghị luận đỏ mặt, lập tức muốn bỏ đi, Trần Chí Cương đã đi ra ngoài, nếu ông thấy được Ngụy Tây Trầm không chịu thoái nhượng, khẳng định là không ổn.

Ngụy Tây Trầm giận như vậy, kỳ thật bởi vì cậu cảm thấy chính mình bị người ta chơi một vố.

Lần đầu tiên bị một người chơi đến xoay quanh, cố tình cậu lại không có tâm tư trả thù.

Đào Nhiễm đem bật lửa đưa cho cậu, bộ dáng cô đỏ mặt lui về phía sau, cậu còn cho rằng chẳng sợ Đào gia từ bỏ cậu, nhưng cô sẽ không như vậy.

Nhưng mà bất quá ngắn ngủn mấy chục phút, cô liền dùng hành động nói cho cậu biết, cô cũng đã sớm từ bỏ rồi. Đem bật lửa đưa cho cậu, bất quá là chặt đứt liên quan cuối cùng.

Trong không khí tràn ngập lạnh lẽo.

Lam Tấn tính toán thấy tình thế không ổn liền đi lên lôi kéo.

Một mảnh yên tĩnh, chỉ có Đoạn Phân Phương nhỏ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, cậu khóc sao?”

Những lời này thực nhẹ.

Ngụy Tây Trầm nhìn qua, trong mắt Đào Nhiễm đầy nước mắt.

Lần đầu tiên cậu hận một người như vậy, hận không thể thật sự bóp chết cô..

Nhưng cuối cùng cậu thu hồi chân, không hề liếc nhìn cô một cái, ngồi xuống vị trí của mình.

Cô khóc.

Chuông vào lớp vang lên.

Đào Nhiễm xoa xoa đôi mắt, đôi mắt xác thật rất đau, trong mắt như có dị vật, đang ép cô rơi lệ.

Những ánh mắt tò mò còn chưa thu hồi. Trần Chí Cương cũng đã đi vào phòng học, Đào Nhiễm không dọn bàn được nữa, muốn dọn cũng chờ đến tan học.

Cô ngồi xuống bên cạnh Ngụy Tây Trầm.

Hiện tại, hai người đã hoàn toàn xé rách da mặt.

Đôi mắt cô khó chịu, còn khóc, dứt khoát ghé vào bàn không nhìn cậu.

Dù sao cậu chán ghét cô cùng người nhà cô như vậy, không để bụng càng thêm chán ghét một chút.

Cô rầu rĩ vùi đầu vào trong cánh tay, trong đầu nghĩ lộn xộn.

Đã là tháng 10, trong phòng học không bật quạt, chỉ còn lại có thanh âm lão sư đầy nhịp điệu quanh quẩn, các bạn học ngẫu nhiên mới đáp vài tiếng.

Cô nhắm mắt lại, tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc của thiếu niên bên cạnh.

Đào Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy, bọn họ xác thật là vẫn luôn thương tổn cậu.

Có lẽ cậu rời cái huyện nhỏ Thanh Từ kia, không phải lựa chọn tốt nhất. Người nhà cô đem cậu đưa tới nơi này, lại sợ hãi cậu kiêng kị cậu.

Cậu cũng chán ghét bọn họ.

Mơ mơ màng màng một tiết liền đi qua.

Trần Chí Cương để lại vài phút cho bọn họ tiêu hóa tri thức, còn dặn dò một ít.

Đoạn Phân Phương càng nghĩ càng không đúng, cô quay đầu lại, đẩy đẩy cánh tay Đào Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm?”

Đào Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt ửng đỏ.

Đoạn Phân Phương do dự nói: “Vừa mới Trần lão sư nói cậu có nghe không?”

Đào Nhiễm lắc lắc đầu.

Đoạn Phân Phương nhìn thoáng qua đôi mắt cô: “Vừa mới Trần lão sư nói, năm ba có học sinh bị đau mắt đỏ, hiện tại là giao mùa, rất dễ nhiễm bệnh, chúng ta đều chú ý một chút, phát hiện nhanh còn chữa trị. Đôi mắt của cậu……”

Cô nói nhiều như vậy, Đào Nhiễm tự nhiên cũng hiểu ý tứ của cô.

Trường học nhiều học sinh, tốc độ lây bệnh cũng rất nhanh.

Hơn nữa bạn tốt Kiều Tĩnh Diệu của cô cũng học năm ba, hơn nữa mắt cô lại đỏ như vậy.

Đào Nhiễm nói: “Tớ mượn gương một chút.”

Đoạn Phân Phương lấy từ cặp sách ra đưa cho cô.

Trong gương, đồng tử chung quanh có một ít tơ máu, còn có một khối màu đỏ rất nhỏ.

Đào Nhiễm trong lòng trầm xuống.

Trách không được cô vừa mới dụi mắt thôi đã rơi nước mắt.

“Bị thật sao?”

Đào Nhiễm gật đầu: “Tớ cảm giác thấy vậy.”

Một nữ sinh nhỏ giọng nói với người ngồi cạnh: “Đào Nhiễm giống như bị đau mắt đỏ……”

“Thật à? Sẽ không bị lây đấy chứ, nhìn xem mỗi ngày đều đi cùng đám người năm ba kia, hiện tại đem bệnh về lớp chúng ta. Cậu chú ý đừng chạm vào đồ vật cậu ấy chạm qua……”

Bệnh đau mắt đỏ lây rất nhanh, khi phát bệnh đôi mắt đỏ bừng.

Tin tức này truyền đi rất nhanh, ánh mắt mọi người nhìn Đào Nhiễm đều mang theo vẻ né tránh.

Mấy người thân với Đào Nhiễm tới hỏi: “Làm sao vậy, cậu khó chịu sao? Muốn đi bệnh viện hay không?”

Đào Nhiễm lắc đầu: “Chỉ còn tiết cuối cùng, các cậu tránh xa tớ một chút, đau mắt đỏ sẽ lây.”

Các bạn học không lại kiên trì, đều trở về vị trí của mình.

Dù cho mọi người đều có thể cách xa cô, nhưng một người lại không tránh khỏi.

Ngụy Tây Trầm từ tiết trước bắt đầu không cùng cô nói một câu.

Chuyện này truyền rất nhanh, cậu không có khả năng không biết.

Lam Tấn hướng bên này nhìn, ý bảo Ngụy ca lại đây tránh nạn.

Lam Tấn liều mạng chớp mắt, Ngụy Tây Trầm không nói một lời đứng dậy rời khỏi phòng học.

Bên cạnh Đào Nhiễm trong nháy mắt trở nên trống không, ánh mắt các bạn học nhìn qua, hoặc là mang theo chê cười, hoặc là mang theo đồng tình. Nhưng mà rốt cuộc cũng không ai dám lại đây.

Mọi người đều quan tâm bản thân trước tiên.

Cô thở dài, tiếp tục nằm bò trên bàn, đôi mắt quá khó tiếp thu, cô chịu đựng không dụi mắt.

Đào Nhiễm không đổi lại vị trí.

Cô hiện tại người gặp người ngại, cô cũng không muốn làm Đoạn Phân Phương bị lây bệnh.

Đau mắt đỏ rất khó chịu, cô không hy vọng Đoạn Phân Phương phải chịu cảm giác này.

Huống chi Ngụy Tây Trầm đi rồi, tạm thời ngồi một mình cũng tốt.

Trác Lương nhìn phía sau vài lần, cũng chỉ nặng nề mà thở dài một hơi.

Lam Tấn ngày thường tuy rằng cùng Đào Nhiễm không thân, nhưng là hiện tại cảm thấy cô nhỏ bé, ghé vào trên bàn rất đáng thương.

Một lát sau, vào giờ học.

Ngụy Tây Trầm còn chưa trở về, Trần Chí Cương đẩy mắt kính, mặt đầy nghi hoặc: “Ngụy Tây Trầm đâu?”

Lam Tấn mặt không đổi sắc: “Lão sư cậu ấy bụng đau đi WC.”

“Ừ.” Trần Chí Cương đối với câu trả lời của cậu ta cũng không hoài nghi.

Lại qua mười phút, Lam Tấn nhìn cửa sau phòng học tiến vào một người.

Thiếu niên tóc mái ướt đẫm, hiển nhiên rất nóng, cậu còn thở phì phò, tranh thủ lão sư đang viết bảng, nhanh chóng ngồi vào vị trí.

Động tác rất nhẹ, ai cũng không phát hiện cậu.

Lam Tấn vừa định kêu một tiếng Ngụy ca.

Lại thấy Ngụy Tây Trầm xoa đầu cô nhóc bên cạnh, nhẹ nhàng hô Đào Nhiễm.

Đào Nhiễm hồng đôi mắt nhìn cậu.

Trên má còn không chịu khống chế rơi hai giọt nước mắt.

Bộ dáng thật chật vật, Đào Nhiễm vừa định lau nước mắt.

Ngụy Tây Trầm đè tay cô lại.

Gió thu ôn nhu.

Một tay cậu nâng cằm cô, một cái tay khác dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau mắt cho cô.

Đào Nhiễm ngốc lăng mà nhìn cậu.

Thiếu niên một thân mồ hôi, con ngươi đen nhánh.

Thì ra cậu đi lâu như vậy, chỉ là vì đi mua khăn sạch cùng nước muối sinh lí.

Sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Đôi mắt cô vẫn khó chịu, gương mặt lại hơi đỏ.

Tất cả mọi người đang nhìn bảng đen, duy chỉ có cậu chuyên chú mà nhìn cô.

Đào Nhiễm đột nhiên nhanh trí, đặc biệt nhỏ giọng: “Ngụy Tây Trầm.” Đại não cô thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ, miệng đã nói ra “Cậu thích tôi có phải không?”

Thiếu niên nhìn chăm chú vào cô trong khi người khác tránh còn không kịp, cong khóe môi.

Cậu cũng trả lời cô: “Nằm mơ đi.”

“……”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.