Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khi dễ

Phiên bản Dịch · 2261 chữ

Dì của Ngụy Tây Trầm kêu là Hoắc Mai, bà ta đến Đào gia, Ngụy Tây Trầm vừa về nhà Văn Khải liền nói cho cậu biết.

Ngụy Tây Trầm ở cửa Đào gia nghe người phụ nữ này kì kèo mặc cả, cuối cùng là Đào Hồng Ba dùng 30 vạn mua cậu. Đây là người thân của cậu, trước khi đi còn phải đâm cậu một nhát.

Cậu không gõ cửa.

Buổi tối tháng 10, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng gió kêu gào.

Hoắc Mai mở cửa, thấy ánh mắt lạnh lẽo thiếu niên, sợ tới mức mồm miệng không rõ: “Mày mày, sao mày lại tới đây?”

Ngụy Tây Trầm không để ý tới bà, lướt qua phòng khách sáng bừng, nhìn về phía người Đào gia.

Đào Hồng Ba hiển nhiên cảm thấy bực bội, Trình Tú Quyên không còn thân thiện với cậu như trước, thấy ánh mắt cậu nhìn qua, bà trực tiếp nhìn lại.

Thiếu nữ áo khoác vàng nhạt, cách một cánh cửa, cùng cậu đối diện.

Câu nói sắc nhọn kia phảng phất còn quanh quẩn ở phòng khách.

Cô chắc hẳn rất vui vẻ, rốt cuộc cũng có người đem lời trong lòng cô nói ra.

Vẫn là như vậy “Có tin phục lực” một người.

Ngụy Tây Trầm rũ xuống đôi mắt, lạnh lùng nói một chữ: “Đi.”

Hoắc Mai sợ cậu, biết chính mình nói bậy bị cậu bắt tại trận, vội nói: “Được được được, tao lập tức đi.”

Hoắc Mai nắm chặt túi, bước chân vội vàng chạy ra bên ngoài.

Ngụy Tây Trầm không hề nhìn bất cứ ai Đào gia, đi theo phía sau Hoắc Mai.

Ban đêm đèn đường hắt xuống, Văn Khải dựa lưng ở cột đèn hút thuốc, thấy Hoắc Mai chạy tới, hắn cười: “Dì Mai, muốn chạy đi đâu vậy?”

Hoắc Mai sợ hãi ra một thân mồ hôi lạnh, trên eo đột nhiên có gì đó, bà ta ai da một tiếng quay đầu lại.

Ngụy Tây Trầm đang cầm con dao, thiếu niên mặt mày đã nẩy nở, cười lạnh lùng. Hoắc Mai cảm thấy, cậu ta tâm lạnh, máu cũng lạnh.

Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nói: “Chi phiếu.”

Hoắc Mai dứt khoát không đưa, đó chính là do bà thật vất vả lấy từ Đào gia, bà ta cười lấy lòng: “Tây Trầm, tao tốt xấu cũng là dì của mày, tình cảm của tao với mẹ mày rất tốt, mày……”

“Tình cảm?” Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng.

Văn Khải cười hì hì ấn bất lửa, hỏi Hoắc Mai: “Di Mai a, tôi nghe nói bà 30 tuổi mới sinh đứa con trai, hiện tại hình như đang học tiểu học cách Thanh Từ không xa đúng không?”

Hắn chép chép miệng: “Học sinh tiểu học a, kêu đau đớn sẽ không quá lớn.”

Hoắc Mai lập tức thay đổi sắc mặt, lại luyến tiếc 30 vạn này, bà ta cũng không nghĩ sẽ dùng mạng của con trai mình đổi. Tiền về sau còn có thể nghĩ cách lấy từ Đào gia, bà ta cũng chỉ có một đứa con này.

Hoắc Mai cắn răng một cái, đem tờ chi phiếu đưa cho Ngụy Tây Trầm.

Ngụy Tây Trầm đầu ngón tay vừa chuyển, thu dao nhỏ.

“Cút đi, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng tôi thấy bà.”

Hoắc Mai vội vàng chạy.

Văn Khải vui sướng mà cười ra tiếng: “Ngụy ca, thế nào, lúc này mới giống cách sinh tồn của chúng ta ở Thanh Từ.”

Thiếu niên đem chi phiếu bỏ vào túi quần.

Thanh Từ…… Cách sinh tồn sao?

Như vậy, chỉ sợ rằng sau khi cậu đi ra khỏi huyện nhỏ hỗn loạn kia cuộc sống và tính cách đã không còn như trước

Thực ra từ lúc bắt đầu, cậu cùng gia đình này cũng đã khác nhau như trời với đất.

Ngụy Tây Trầm dựa vào đèn đường khép lại mắt.

Cậu nhẹ nhàng nói: “Có thuốc không.”

~~~

Chuyện này đối với Trình Tú Quyên đã tạo thành cú sốc, bà không thể tưởng tượng được thoạt nhìn là đứa trẻ tốt, thế nhưng trong miệng dì mình lại là tên côn đồ.

Trình Tú Quyên lặng lẽ đem Đào Nhiễm kéo qua: “Đào Đào, xem ra con trước kia nói đúng, Ngụy Tây Trầm khẳng định có vấn đề. Vừa mới ánh mắt cậu ta nhìn qua, làm mẹ cả người đều rét run, đâu giống ánh mắt của học sinh bình thường.”

Đây là nhận thức đối với người tạo thành ảnh hưởng.

Nếu cảm thấy một người tốt, mặc kệ cậu nói cái gì, làm cái gì đều là tốt. Nhưng nếu hoàn toàn chán ghét, hoặc là có điều hoài nghi, cậu làm cái gì đều là sai. Hô hấp là sai, một ánh mắt đều là sai.

Đào Nhiễm cúi đầu, không nói gì.

Trình Tú Quyên thấy bộ dạng này của cô, vội vàng dặn dò : “Về sau không được cùng cậu ta quá thân cận, tốt nhất cũng không cần cùng cậu ta nói chuyện biết không?”

Là một người mẹ, bà lo lắng sốt ruột, sợ Ngụy Tây Trầm thương tổn Đào Nhiễm, bà thở dài: “Ngày mai mẹ sẽ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp đổi chỗ ngồi cho con.”

Đào Nhiễm nhẹ giọng nói: “Con biết rồi.”

Cô trở về phòng, trên bàn sách có một cái bể cá.

Hai con cá vàng một đỏ một đen ở bên trong bơi qua bơi lại, không có bất luận cái gì phiền não.

Đào Nhiễm đột nhiên nhớ tới hoàng hôn, ánh mặt trời đều là sắc vàng rực rỡ.

Thiếu niên đứng ở cuối đường nhìn cô, cậu nói:” Tôi đã đợi rất lâu.”

Còn có hôm nay sau khi tan học về, cậu thấp giọng giảng kiến thức cơ bản cho cô.

Cô bê bể cá ra ban công, không rõ trong lòng là cái tư vị gì.

Buổi tối hôm nay, cậu một câu giải thích cũng không có, cũng không hề nhìn bất kì ai của Đào gia liền xoay người rời đi.

Cái hành động này giống như biểu thị rằng cậu cắt đứt quan hệ cùng Đào gia.

Nguyên lai người cùng người quan hệ đều mong manh như vậy, có thể trong nháy mắt thành lập, cũng có thể trong nháy mắt phá hủy.

Đào gia rốt cuộc cũng là đem cuộc sống của cậu coi như một cuộc giao dịch.

Ngụy Tây Trầm hiện tại, hẳn là chán ghét toàn bộ Đào gia đi.

~~~

Ngày hôm sau Đào Nhiễm đi học, trong lòng lo sợ bất an. Cô không biết rõ thái độ của Ngụy Tây Trầm, buổi tối cũng không ngủ ngon, cho nên ngày hôm sau đi đặc biệt sớm.

Hơn 7 giờ, ngoài cửa sổ còn mạn hơi mỏng sương mù.

Trong phòng học mới tới ba bốn bạn học.

Trong đó bao gồm lớp trưởng mũm mĩm còn có Trác Lương. Bọn họ đều chân chính là những học sinh khắc khổ nỗ lực.Sáng sớm tới liền yên lặng bắt đầu ôn bài, hoặc là đọc sách ngữ văn, hoặc là nhớ từ đơn tiếng Anh. Tóm lại sẽ không giống cô, ngồi ở chỗ ngồi phát ngốc.

Cô sửng sốt một hồi lâu, chậm chạp lấy từ trong ngăn bàn ra sách toán học. Nhớ tới ngày hôm qua Ngụy Tây Trầm giảng giải cho cô kiến thức, cô theo đó xem lại, phát hiện ngày hôm qua nghiêm túc nghe giảng, hôm nay đều còn có ấn tượng.

Đã nhiều năm đều không có bất cứ thay đổi gì.

Đào Nhiễm đem đề toán học Ngụy Tây Trầm cho cô lấy ra làm, tìm các dạng quen thuộc, cố hết sức tính toán, thế nhưng cô làm được hết các câu hỏi nhỏ. Với cô mà nói, quả thực là kỳ tích.

Nhưng mà hôm nay cô đã không cần hướng Ngụy Tây Trầm tranh công, vì tối hôm qua ở một khắc cậu xoay người kia đã cắt đứt quan hệ. Cô cũng không cần sợ , bởi vì hiện tại mặc kệ cô nói cái gì, Trình Tú Quyên đều sẽ tin tưởng.

Nghĩ tới cảm thấy rất tốt đẹp.

Đào Nhiễm ghé vào trên mặt bàn, rầu rĩ mà đem bài tập nhét vào bàn học.

Ngụy Tây Trầm tới đã sắp muộn.

Khi cậu tới trên cơ bản là còn mấy phút cuối cùng.

Cậu tiến vào phòng học, sau đó là Lam Tấn. Lam Tấn ở sau cậu vẫn luôn đuổi theo kêu Ngụy ca, dẫn tới rất nhiều ánh mắt của các bạn học trong lớp, sau đó là khe khẽ thì thầm.

Có nữ sinh lặng lẽ hỏi: “Như thế nào Ngụy Tây Trầm cùng Lam Tấn lại là bạn bè?”

“Đúng vậy, thật kỳ quái.”

“Xem ra cũng là dạng không dễ chọc.”

……

Ngụy Tây Trầm ngồi xuống bên cạnh Đào Nhiễm.

Cậu gác chân ở lối đi nhỏ, trên mặt không có biểu tình gì, vốn dĩ muốn từ cửa sau tiến vào lại nhìn thoáng qua học sinh yên lặng đi cửa trước.

Ngụy Tây Trầm vẫn luôn không cùng cô nói chuyện.

Thẳng đến tiết thể dục buổi chiều.

Cao trung Cẩm Thành năm hai vẫn còn học thể dục, nhưng lên tới năm ba, sẽ không còn học thể dục nữa. Trường học vì muốn học sinh chuyên tâm, thể dục tin học đều sẽ không học.

Vì vậy học sinh hiện tại đều phá lệ quý trọng mỗi tiết học thể dục.

Chuông tan học tiết Tiếng Anh vừa vang lên, tất cả học sinh đều cao hứng phấn chấn đi xuống dưới lầu.

Đoạn Phân Phương quay đầu lại: “Nhiễm Nhiễm, đi không?”

Đào Nhiễm lắc đầu, “Tớ bụng đau, muốn tới WC, chờ lát nữa tới tìm cậu.”

Đoạn Phân Phương gật đầu, cùng một nữ sinh khác cười nói xuống lầu.

Đào Nhiễm đi WC.

Cô một chút đều không vội, ba môn thể dục đặc biệt là bơi đều không điểm danh không tập hợp, lão sư cho học sinh tự do hoạt động, hơn nữa có thể đến phòng thiết bị đăng ký lấy thiết bị.

Đào Nhiễm xuống lầu, Ngụy Tây Trầm đút tay trong túi quần. Cậu dựa vào chỗ ngoặt ở cầu thang, thần sắc lãnh đạm mà nhìn cô.

Đào Nhiễm đi tới chỗ đó, tới gần cô mới phát hiện dưới chân cậu vài mẩu tàn thuốc.

Kỳ thật Đoạn Phân Phương nói thật ra không sai, Ngụy Tây Trầm lá gan thật sự rất lớn.

Đào Nhiễm đặt tay ở trong túi. Kim loại lạnh băng khiến cô cố lấy dũng khí đi đến bên cạnh cậu, ở trong làn khói nhẹ, cô ngẩng đầu nhìn. Thiếu niên cao hơn một mét tám, mặt mày lạnh lùng, rũ mắt nhìn cô.

Đào Nhiễm mở tay ra, một chiếc bật lửa màu đen ở lòng bàn tay trắng nõn.

Cô nói: “Cái này của cậu.”

Ngụy Tây Trầm cười nhẹ một tiếng, duỗi tay qua lấy.

Cậu thưởng thức vài cái: “Trách không được từ lúc bắt đầu cậu liền chán ghét tôi.” Nguyên lai là nhặt được vậy ngoài ý muốn này, cậu không nhớ rõ bị mất khi nào, nhưng một cái bật lửa, cậu không quá để ý. Lại không ngờ thế gian này rất nhiều liên hệ, đều là bắt đầu từ một cái sai lầm nho nhỏ.

Cậu ấn bật lửa chơi, mặt mày ba phần không chút để ý.

Đào Nhiễm ở trong một trận sương khói thấp giọng khụ một tiếng, cô xoay người: “Tôi đi trước đây.”

Ngụy Tây Trầm dập tàn thuốc, giọng điệu lười biếng: “Từ từ.”

Cô quay đầu lại.

Ngụy Tây Trầm cong khóe môi, cậu nói: “Cậu trả cho tôi một thứ, tôi cũng trả lại cho cậu một thứ.”

Cậu nói: “Xòe bàn tay ra.”

Đào Nhiễm do dự mà liếc cậu một cái, vươn tay.

Thiếu niên đem tờ chi phiếu 30 vạn đặt trong lòng bàn tay cô.

Cậu cười nhẹ một tiếng: “Dùng 30 vạn mua một cái bật lửa, Đào Nhiễm cậu thật kiếm lời.”

Cô kinh ngạc mà nhìn cậu.

Trong mắt cậu hiện lên vài phần ý cười: “Ánh mắt của cậu là như thế nào? Còn tưởng muốn hôn tôi thay lời cảm ơn?”

Hừ, không biết xấu hổ!

Đào Nhiễm khuôn mặt ửng đỏ, cô siết chặt chi phiếu trong tay, bao nhiêu lời muốn nói ra đều bị một câu không biết xấu hổ này của cậu nghẹn trở về.

Cô mang theo vài tia đắc ý: “Mẹ tôi nói cách xa cậu một chút, tốt nhất không cần cùng cậu nói chuyện.”

Nga phải không Đào Nhiễm?

Ngụy Tây Trầm nhịn không được cười, vậy cô hiện tại là đang làm gì?

Này mẹ nó từ đâu ra một cô nhóc ngốc, quá ngốc quá đáng yêu.

Cậu đột nhiên cúi người tới gần, môi cách môi cô một chút liền dừng lại.

Cô hoang mang rối loạn mà che miệng lui lại phía sau vài bước, rõ ràng không chạm đến, nhưng tai cô nhanh chóng nhiễm màu hồng nhạt.

Cậu mang theo vài phần hư, cười mở miệng: “Hiện tại cậu có thể trở về nói cho mẹ cậu biết tôi khi dễ cậu.”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.