Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1076 chữ

Đào Nhiễm mặc váy caro, mua một cái kem.

Đã tính toán không đi xe về nhà, cô dọc theo đường núi chậm rãi đi.

Thật đúng là một chút đều không nghĩ về nhà.

Cuối hè đầu thu hoàng hôn có hơi lạnh, nhưng cô chậm rãi đi càng ngày càng nóng.

Kem cũng ở trên đường ăn xong rồi, trên vai đeo cặp, cô cảm thấy chính mình thật thảm. Cô cũng đâu muốn như vậy? Cũng đâu cố tình không học tập?

Cô đi đến sườn núi cuối cùng.

Ở chỗ rẽ, ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

Thiếu niên mặc đồng phục nhìn cô châm rãi đi tới, ánh mắt lẳng lặng dừng ở trên người cô.

Thế nhưng là Ngụy Tây Trầm trốn học cả ngày.

Ánh mắt cậu trầm tĩnh, giống như đã chờ đợi rất lâu, lại giống như người sắp chết, bắt được tia hy vọng cuối cùng.

Đào Nhiễm bị tưởng tượng của bản thân làm hoảng sợ, ngày hôm qua cô đã hạ quyết tâm không để ý tới cậu ta, lúc này coi như không thấy, vòng qua cậu đi qua đi về.

Ngụy Tây Trầm duỗi tay ngăn lại, nhẹ nhàng câu môi: “Đào Nhiễm.”

Cô ngước mắt nhìn lên.

Thiếu niên lộ ra một ý cười lười biếng: “Cùng cậu thương lượng một chuyện.”

“Cái gì?” Cô theo bản năng tiếp lời nói.

“Chúng ta làm hòa được không?”

Đào Nhiễm mở to hai mắt, con ngươi đen lúng liếng phảng phất thấy quỷ, Ngụy Tây Trầm nói cái gì?

Cậu nói: “Cậu đừng chán ghét tôi được không.” Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, “Tôi đã đợi rất nhiều năm.”

Từ cỏ hoang trường đến vòng eo xuân, chờ đến đại tuyết mạn sơn đông. Đợi một năm lại một năm nữa, mà cô vĩnh viễn sẽ không biết đó là cảm giác như thế nào.

Đào Nhiễm nghi hoặc mà nhìn lại, cái gì rất nhiều năm?

Cậu ta đang đợi cái gì?

Cô thanh thanh giọng nói: “Chuyện này cũng được thôi, nhưng cậu phải hứa với tôi, không được làm chuyện xấu với người nhà của tôi, còn có không được bắt nạt tôi, nghe mệnh lệnh của tôi……”

Ngụy Tây Trầm một giây liền hối hận bản thân đầu óc hỏng rồi.

Ôn nhu nghe lời, ha hả cô biết cái gì, kiểu con gái chỉ cần đối tốt chút xíu liền vui vẻ không thích hợp với bộ dạng của cô.

Cậu híp nửa con mắt, ngữ điệu mỉm cười: “Nghe nói chỗ này rất hoang vắng, thích hợp để chôn xác.”

Đích thực là rất hoang vắng, một chiếc xe taxi đều không có.

Đào Nhiễm quyết đoán ngậm miệng.

Một lát sau, cô lắp bắp: “Cậu cậu cậu nếu dám đụng đến tôi, tôi sẽ…, không không ba tôi sẽ……”

Ngụy Tây Trầm nổi lên ý tứ muốn chọc cô.

“Yên tâm, không ai thấy.”

“Tôi tôi tôi đương nhiên đồng ý cùng cậu làm hòa! Tôi một chút cũng không chán ghét cậu. Yên tâm về sau tôi với cậu sẽ cùng nhau tiến bộ.”

Ngụy Tây Trầm cong người: “Phải không?”

“Dĩ nhiên dĩ nhiên!”

Cậu vươn tay phải, để trên cổ cô, hơi dùng lực.

Đào Nhiễm bị dọa khóc.

Cứu mạng a, ba mẹ, mau đến xem người mà các người mang về thật ác độc!

Lòng bàn tay cậu hơi thô, chỉ nhẹ nắm, làn da trắng trên cổ liền có chỗ đỏ lên. Cậu sách một tiếng, “Thật muốn bóp chết cậu.”

“……” Không cần a xin cậu, giết người là phạm pháp.

“Nhưng là lại cảm thấy phiền toái, cho nên bỏ qua cho cậu.” Ngụy Tây Trầm cong môi, “Về sau nếu muốn hoà bình ở chung, phải đối tốt với tôi, nhớ rõ phải nghe mệnh lệnh của tôi.”

Ý cười nhạt nhẽo mà bóp chặt cổ cô: “Ánh mắt đó của cậu có ý gì?”

Đào Nhiễm hận không thể đem thời gian lùi lại lúc cậu ta do dự mà mở miệng, hỏi cô có thể không chán ghét cậu ta.

Cô nhất định điên cuồng gật đầu nói có thể có thể có thể.

Cô có suy nghĩ đẩy cậu ra sau đó chạy, nhưng lại nhớ đến kết cục của Lam Tấn, lại đánh bay cái ý niệm này.

Trong lòng băng băng lương lương, cô chạy không thoát.

Đào Nhiễm hàm chứa nước mắt nói: “Biết rồi.”

Cậu mang theo ba phần ý cười cúi đầu, đánh giá vài lần bộ dạng nước mắt lưng tròng này của cô, chậm rãi buông lỏng tay. Ý cười không chạm tới đáy mắt, hoàng hôn đã buông xuống, phía sau nước mắt của cô, cất giấu vô số ghét bỏ.

Cậu vẫn luôn không nâng tay trái lên, xách một cái bể cá nhỏ.

Cậu thấp giọng nói: “Duỗi tay.”

Ngụy Tây Trầm đem bể cá nhỏ bỏ vào lòng cô, Đào Nhiễm ôm lấy nhìn nhìn, bên trong hai con cá vàng nhỏ một đỏ một đen đang bơi vô cùng xinh đẹp.

Cậu ta trốn học cả ngày, chính là đi mua hai con cá vàng nhỏ này?

Cô ôm bể cá, lặng lẽ giương mắt nhìn cậu.

Ngụy Tây Trầm hừ cười một tiếng: “Như thế nào, hiện tại mới cảm thấy anh đây rất đẹp trai?”

“Còn lâu.”

Cậu không cùng cô so đo, “Cậu về nhà đi.”

Đào Nhiễm đi vài bước, đột nhiên quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm còn đứng tại chỗ nhìn cô.

Cô ôm một chút hy vọng cuối cùng hỏi: “Ngụy Tây Trầm, thành tích kiểm tra của cậu sẽ gửi cho ai?”

Thiếu niên ác liệt mà cong khóe môi: “Đương nhiên là mẹ cậu, dì Trình.”

“……”Thật đáng hận a.

Đào Nhiễm lại đi vài bước, cười quay đầu lại mắng: “Hừ Ngụy Tây Trầm cái tên biến thái nhà cậu, muốn tôi nghe lời? Cậu nằm mơ đi, ai cho cậu lá gan uy hiếp tôi, Thiên Đạo luân hồi, cậu chờ đó cho tôi! Trứng thối, lưu manh, xấu xa!”

Cô mắng xong liền liều mạng giống như con thỏ chạy về hang.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, ánh chiều tà ấm áp rơi xuống.

Cậu nắm chặt bàn tay ban nãy cầm cổ tay cô, nhẹ nhàng cười rộ lên, trong lòng có chút mềm mại.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.