Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyện tranh mới

Phiên bản Dịch · 2257 chữ

Đào Nhiễm về đến nhà, mới phát hiện dì Trương không ở đây.

Một mình mẹ cô ngồi ở bàn ăn, đầu gật gà gật gù.

Trong phòng khách ánh đèn lờ mờ, Đào Nhiễm nhẹ nhàng gọi một tiếng mẹ. Trình Tú Quyên không phản ứng, Đào Nhiễm đến gần xem, mới phát hiện bà ngủ gà ngủ gật.

Trên bàn bày hai bát cơm.

Dưới ánh đèn, đầu tóc Trình Tú Quyên hỗn loạn, mái tóc đen có lẫn vài sợi bạc.

Đào Nhiễm ngẩn người, kéo ra ghế dựa ở bên cạnh ngồi xuống, động tác rất nhẹ, Trình Tú Quyên không có bừng tỉnh.

Cô cẩn thận nhìn ngắm Trình Tú Quyên, lần đầu tiên phát hiện, mẹ cô đang dần già đi.

Năm tháng không tiếng động mà ở thương tổn những nét đẹp trên mặt người phụ nữ tính tình có chút gắt gỏng này.

Mười năm trước Đào gia phất nhanh, về sau ba liền đi làm ăn xa lâu lâu mới trở về.

Làm bạn với Đào Nhiễm vẫn luôn là Trình Tú Quyên.

Trình Tú Quyên không biến mình thành phu nhân hào môn, bà không đi spa, nói đã chấp nhận hơn nửa đời rồi, không cần thiết. Cũng sẽ không tiêu tiền loạn, trong nhà trên cơ bản cũng không có hàng hiệu gì.

Bà tính tình táo bạo, giọng nói to lớn vang dội tận trời.

Nhưng Đào Nhiễm biết, bà là một người mẹ tốt.

Buổi sáng sẽ lải nhải cô nên ăn trứng gà, trứng gà có nhiều dinh dưỡng. Mùa hè không được ăn kem quá nhiều, đối với cơ thể không tốt.

Lúc còn trẻ, hàng xóm đều sợ hãi tính đanh đá của bà.

Nhưng mà hiện tại, bà thế nhưng cũng chậm rãi già đi. Cô nhìn căn phòng trống rỗng, trong lòng khẳng định rất cô độc.

Đào Nhiễm nhìn nhìn, cảm thấy rất khổ sở.

Trình Tú Quyên run một chút, mở to mắt liền thấy Đào Nhiễm đang nhìn mình.

Lông mày lập tức dựng lên: “Nha, còn biết trở về a.”

Không khí thân tình nháy mắt liền tan vỡ.

Đào Nhiễm bất đắc dĩ nói: “Mẹ, dì Trương đâu ạ?”

“Con của bà ấy bị bệnh đang ở bệnh viện, mẹ cho bà ấy nghỉ.”

Hai mẹ con ăn xong cơm chiều, Đào Nhiễm chủ động đem chén rửa sạch.

Cô biểu hiện ngoan ngoãn như vậy, nhưng Trình Tú Quyên không tính toán tha cho cô. Đào Nhiễm từ trong phòng bếp ra tới, bà vẫn luôn dùng ánh mắt hận sắt không thành thép nhìn cô.

“Con nói mẹ nên nói con như thế nào, lời hay ý đẹp đều nói hết, nửa điểm tiến bộ đều không có. Tiểu Ngụy người ta không có ba mẹ bên cạnh nhắc nhở, nhưng rất hiểu chuyện biết cố gắng. Con có phải muốn mẹ tức chết rồi mới biết nỗ lực phải không?”

Đào Nhiễm theo bản năng cãi lại, nhưng nhớ tới mẹ cô vừa rồi, liền biến thành: “Con bảo đảm với mẹ, về sau sẽ nỗ lực hết sức.”

Trình Tú Quyên lại tưởng lời bà nói tất cả đổ sông đổ bể.

Bà thở dài, lên lầu trở về phòng.

Trình Tú Quyên gọi điện cho Ngụy Tây Trầm.

Đầu kia giọng nói thiếu niên trầm thấp, lễ phép khách khí cùng bà chào hỏi.

Trình Tú Quyên ôn hòa nói: “Tiểu Ngụy a, dì biết cháu là đứa trẻ tài giỏi, cháu có thể giúp Đào Nhiễm nhà chúng ta một tay không?”

Đáng thương tấm lòng cha mẹ.

“Được ạ.”

Trình Tú Quyên vẫn là không yên tâm, hỏi ý kiến cậu: “Kia…… Dì gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp các cháu, để Đào Nhiễm ngồi cùng bàn với cháu được không?”

Thiếu niên cong khóe môi: “Được ạ.”

~~~

Đào Nhiễm không biết mẹ cô đã dùng ngữ khí gửi gắm đem cô phó thác cho người ta.

Thứ ba thời điểm tới trường học, cô mua 《 Ngược gió chi ý 》 tập 13, ông chủ hiệu sách nói tác giả cô thích đã ra chuyện mới, hỏi cô có muốn một quyển hay không?

Đào Nhiễm cao hứng, lại mua bộ truyện mới.

Truyện tranh mới tên là 《 Đừng chối, em biết anh thích em 》.

Vẫn là motip cũ bá đạo tổng tài, nhưng dưới ngòi bút của tác giả nhân vật như có độc, tình tiết lại cẩu huyết thực sự rất hấp dẫn cô.

Hai tiết đầu tiên Đào Nhiễm đã xem xong 《 Ngược gió chi ý 》 tập 13.

Đại kết cục có khúc nhạc dạo bi thương, đọc đến nước mắt cô ứa ra, thật đau lòng.

Đoạn Phân Phương vỗ vỗ bả vai cô: “Khắc chế một chút.”

“Umh.”

Còn đang trong tiết học đó.

Tới tiết thứ ba, vừa lúc là tiết của chủ nhiệm lớp Trần Chí Cương.

Ông mang theo ý cười đi vào phòng học, trên mặt tràn đầy vui sướng.

“Lần kiểm tra này, học sinh lớp chúng ta biểu hiện thật sự không tồi a, các giáo viên thực vui mừng. Hy vọng các lần kiểm tra kế tiếp mọi người cũng có thể biểu hiện tốt như vậy.”

Phía dưới một trận mịt mờ.

Thái độ của chủ nhiệm lớp tốt như vậy, ai nấy đều biết là bởi vì Ngụy Tây Trầm.

Có học sinh xuất sắc, giáo viên chủ nhiệm cũng rất có mặt mũi.

Trần lão sư cầm bài thi Toán học: “Hiện tại chúng ta giảng bài thi……”

Thời điểm sắp hết tiết, Trần lão sư giảng lại các lỗi dễ sai của học sinh.

Ông đi xuống phía cuối lớp.

Đào Nhiễm làm việc riêng trong giờ rất cẩn thận, thoáng nhìn góc áo lão sư, nhanh chóng đem truyện tranh cất vào trong ngăn bàn. Động tác nhanh đến mức làm cho Đoạn Phân Phương bên cạnh ngây dại, cô phản ứng lại cũng lập tức cất tiểu thuyết đi.

Trên mặt bàn Đào Nhiễm chỉ còn lại bài thi.

Trần lão sư đi tới phía trước, cô cau mày, vẻ mặt buồn bã mà nhìn bài thi, làm ra một bộ dạng nghiêm túc ngẫm nghĩ.

Trần lão sư đi đến bên cạnh cô, nhìn con số đỏ chót trên bài thi của cô, 30 điểm, thật là đau đầu.

Học sinh này, mắng vô dụng, khuyên cũng vô dụng, làm điểm trung bình của lớp bị kéo xuống, Trần Chí Cương cũng không biết nên làm sao với cô bây giờ.

Mấu chốt thái độ của cô rất tốt, bài tập cũng làm đầy đủ, nói cô cũng ngoan ngoãn nghe.

Đúng là một củ khoai lang phỏng tay.

Nhớ tới buổi sáng mẹ Đào Nhiễm gọi điện, Trần Chí Cương thanh thanh giọng nói: “Đào Nhiễm a.”

“Lão sư.”

“Buổi sáng mẹ em có gọi điện cho tôi, muốn để em ngồi cùng Ngụy Tây Trầm. Hết tiết em thu dọn đồ đạc chuyển xuống đi.”

“……” Đào Nhiễm như bị sét đánh giữa trời quang. “Lão sư, em cảm thấy chỗ này khá tốt.”

“Ngồi cùng Ngụy Tây Trần học tập cho tốt, bạn ấy đứng thứ nhất, vừa vặn có thể giúp đỡ em một chút. Đúng rồi, bạn ấy hẳn cũng xem như là anh trai của em nhỉ?”

Một câu cuối cùng này nói không lớn, nhưng lớp học an tĩnh, phảng phất như một viên đá ném vào mặt nước, tạo ra từng đợt gợn sóng.

Anh trai? Quỷ mới là em gái cậu ta.

Trần Chí Cương nghĩ đơn giản, Ngụy Tây Trầm là ba Đào Nhiễm đưa đến đây, nếu không có quan hệ thân thích, ai sẽ giúp con cái người khác?

Phụ huynh của Ngụy Tây Trầm còn điền tên mẹ Đào Nhiễm.

“Cùng anh trai em học tập cho tốt.” Trần Chí Cương nói xong, chuông tan học vừa vặn vang lên. Ông cầm lấy ly nước ra khỏi phòng học.

Phòng học phía cuối nổ tung.

Đoạn Phân Phương: “Nhiễm Nhiễm, cậu không phải nói không quen biết cậu ấy à?”

Đào Nhiễm rất muốn khóc: “…… Giây phút cuối cùng ngồi cùng bàn với nhau, cậu quan tâm vấn đề kia làm gì.”

“Có gì đâu, cậu đi thì tớ ngồi một mình thôi.”

“Tuyệt giao ba phút.”

Đào Nhiễm quay đầu lại, phía sau cô Ngụy Tây Trầm đang xem bài thi, phảng phất cái gì cũng chưa nghe được, cái gì cũng không thèm để ý.

Đào Nhiễm chấp nhận số phận kéo cái bàn.

Bàn của bọn họ là bàn đơn, cô đem cái bàn kéo xuống dưới là được.

Toàn bộ quá trình Ngụy Tây Trầm dửng dưng nhìn cô tự dọn, Đoạn Phân Phương tới giúp cô một chút.

Đang ngồi bên cạnh Đoạn Phân Phương, bây giờ lại chuyển thành Ngụy Tây Trầm.

Đào Nhiễm trên mặt viết hai chữ không vui, cũng không muốn nói chuyện, ở cạnh cậu ngồi xuống.

Cánh tay hai người thật sự gần, bên cạnh cô tràn đầy cảm giác áp bách.

Đào Nhiễm cực lực bỏ qua cảm giác không tự nhiên này, ngày hôm qua cô còn mắng cậu ta, ngẫm lại liền thấy sợ.

Cô dứt khoát đem truyện tranh mới ra đọc.

Truyện tranh mới phong cách tươi mát sáng tạo.

Cô mở trang đầu tiên, liền thấy được hình ảnh cay mắt.

Nam chính xé quần áo của nữ chính.

Nữ chính nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn: “Anh làm như vậy nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Nam chính mỉm cười: “Lúc này còn giả vờ cái gì? Không phải chính cô nói thích tôi sao?”

Đào Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối.

Cay mắt thì cay mắt thật, nhưng cô cũng nhịn không được lại lật vài tờ.

Cực kì bạo.

Bên cạnh cười khẽ một tiếng, Đào Nhiễm giật mình, nghiêng đầu nhìn Ngụy Tây Trầm.

Ánh mắt cậu ta dừng ở truyện tranh của cô, cười như không cười.

Xấu hổ xông thẳng lên gương mặt, Đào Nhiễm nói: “Tôi từ trước đến giờ đều không xem loại này, lần này là mua nhầm thôi.”

Cô mắc cỡ chết đi được.

Xem cái này còn bị Ngụy Tây Trầm thấy được.

Đào Nhiễm bang một tiếng khép truyện tranh lại, nhét vào bàn học, nghĩ chắc đã đem đôi mắt Ngụy Tây Trầm chọc mù.

Thiếu niên vươn tay: “Lấy ra đây.”

“Cái gì?”

“Truyện tranh của cậu.”

Đào Nhiễm trừng lớn đôi mắt: “Không đưa!”

“Dì Trình nói tôi phải giám sát cậu thật tốt. Nếu dì biết cậu xem loại sách báo này……”

Đào Nhiễm thật sự muốn đánh chết cậu ta a.

Cô cọ tới cọ lui nửa ngày: “Chính cậu ngày hôm qua nói, muốn cùng tôi hòa hảo.”

Bộ dáng này của cô rõ ràng là không muốn, mắt trông mong mà nhìn về phía Ngụy Tây Trầm.

Ngụy Tây Trầm nói: “Ngày hôm qua cậu nói, tôi là đồ trứng thối, lưu manh, xấu xa, tôi đương nhiên phải đem tội danh này thành thật. Lấy ra đây.”

Đào Nhiễm hối hận muốn chết: “Tôi về sau sẽ không bao giờ nói cậu như vậy.”

Ngụy Tây Trầm lạnh mặt nhìn cô, không chút thỏa hiệp.

Đào Nhiễm trong lòng rỉ máu, cô lấy bộ truyện tranh tổng tài ra, hận không thể đập lên mặt cậu ta.

Ngụy Tây Trầm: “Còn nữa.”

Đào Nhiễm run rẩy, đem 《Ngược gió chi ý 》 bên trong ngăn bàn ra ngoài.

Sau đó là tiết vật lý, Đào Nhiễm nhìn người bên cạnh, mở quyển 《 Đừng chối, em biết anh thích em 》.

Ngụy Tây Trầm toàn bộ quá trình bình tĩnh giống hệt như xem sách giáo khoa, lão sư vật lý nói giọng địa phương, đặc biệt có tiết tấu.

Hắn ở trên bục giảng nói nước miếng bay tứ tung, Đào Nhiễm lặng lẽ nhìn Ngụy Tây Trầm trên mặt bàn.

Trong hình, nam nữ chính tiến hành một loạt hành động không thể miêu tả.

Đào Nhiễm đỏ mặt: “Ngụy Tây Trầm, cậu trả lại cho tôi đi, cầu xin cậu.”

Ngụy Tây Trầm không để ý tới cô, lật trang tiếp theo.

Đào Nhiễm: “Ngụy Tây Trầm, cậu đừng như vậy a.” thanh âm mềm mại, thái độ cầu xin hết sức hết lòng.

Ngụy Tây Trầm không dao động.

Đào Nhiễm thầm, cậu đã vô tình thì tôi vô nghĩa, cậu đừng trách tôi báo cáo cậu đọc truyện trong giờ!

Đào Nhiễm cao cao giơ tay.

Lão sư nhìn em, bên cạnh em có người làm trái với kỷ luật!

Lưu lão sư đẩy đẩy mắt kính, kinh ngạc nhìn qua: “Nha, bạn học Đào Nhiễm chủ động trả lời câu này, mọi người vỗ tay tán thưởng.”

Đào Nhiễm vẻ mặt mờ mịt: “……”

Trong phòng học vỗ tay rung trời.

Đào Nhiễm đứng lên, trong đầu chỉ có một từ: Xong đời.

Lão sư Vật lý đặc biệt thích lưu lại một số vấn đề muốn học sinh tự mình giải thích.

Cô rất muốn khóc.

Đào Nhiễm quay đầu lại, Ngụy Tây Trầm lẳng lặng mà nhìn cô.

Giọng nói cô vừa nhỏ vừa mềm: “Ngụy Tây Trầm, cầu xin cậu.” Ngoan vô cùng.

Thiếu niên trong lòng mắng một câu, nhịn không được cong khóe môi: “Chọn ý D.”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.