Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1018 chữ

Ba Đào Nhiễm thường xuyên không ở nhà, cùng Trình Tú Quyên tình cảm liền tự nhiên chưa nói tới tốt hay không. Nhưng ông rất chiều con gái, Đào Nhiễm nghỉ hè chạy ra ngoài chơi cũng là ông chu cấp, cho nên Trình Tú Quyên mới thành như vậy.

Chồng không về nhà, con gái không biết cố gắng.

Bà tức giận đến nỗi miếng cơm thiếu chút nữa nghẹn trong cổ họng, nghĩ đến mấy ngày hôm trước có một sự kiện mới miễn cưỡng đem cơm nuốt xuống.

"Đào Nhiễm."

"Vâng?"

"Mấy ngày hôm trước ba con từ hương trấn đưa về một cậu con trai, cùng con không sai biệt lắm, nghe nói là giỏi nhất huyện bọn họ. Thành tích đặc biệt tốt, 150 điểm. Người cũng lớn lên tử tế, tuấn tú ưa nhìn, còn hiểu lễ phép."

Tháng tám nóng bức, không biết có phải do nhiệt độ điều hòa thấp hay không, Đào Nhiễm cảm nhận được một trận lạnh lẽo.

Trình Tú Quyên nói: "Mẹ đã cân nhắc, cậu ấy tới vừa vặn, lão sư dạy con không được, nói không chừng bạn cùng lứa tuổi dạy liền thông suốt."

Đào Nhiễm thiếu chút nữa không nhịn được nói, Khổng lão phu tử dạy con cũng không học.

Cô đem lời nói nghẹn trở về, đột nhiên nghĩ đến áo sơmi trắng treo ở ban công kia.

"Ba như thế nào lại đón cậu ta tới? Nhà cậu ta có thể đồng ý sao?"

Trình Tú Quyên thở dài: "Đứa trẻ kia rất đáng thương, cậu ấy mồ côi, thời điểm tháng 7, mẹ sinh bệnh qua đời, nhà liền chỉ còn một mình. Nghe nói con trai bạn học của ba con liền đón trở về."

Nghe tới thực thảm.

Khí lạnh dày đặc dọc theo cẳng chân mảnh khảnh hướng lên trên, Đào Nhiễm chẳng những không nghe ra trong đó đáng thương, còn cảm thấy hoài nghi.

"Người xa lạ ba mẹ cũng đón về nhà ở?"

“Đào Nhiễm Nhiễm! Con hiện tại một chút lương thiện cũng không có đúng không!”

“……”

“Huống chi đứa trẻ kia hiểu chuyện, sợ quấy rầy đến chúng ta, chủ động dọn sang căn nhà cũ. Con không cần lấy lòng dạ hẹp hòi suy đoán người ta, ta cho con biết, đi theo người ta học cho tốt, nếu lần sau kiểm tra còn đứng áp chót, ta sẽ lột một tầng da của con.”

Đào Nhiễm bị tức chết rồi. Nhiều điểm đáng ngờ như vậy, mẹ cô đầu óc cũng quá đơn giản rồi.

Cậu ta thảm như vậy, như thế nào trước kia ba không có nói qua? Đột nhiên mẹ vừa mới mất đã được nhà cô, còn có thể ôn hòa hào phóng mà cư xử với Trình Tú Quyên để lại ấn tượng tốt cho bà. Một đứa con trai lớn lên ở huyện nhỏ, nơi chốn cử chỉ khéo léo tự nhiên hào phóng, khiến mẹ cô vừa lòng như vậy.

Đào Nhiễm cảm thấy cậu ta dọn ngoài ở, chẳng lẽ không phải bởi vì đi ra ngoài tự do không ai quản sao?

Càng nghĩ càng có khả năng.

Chỉ sợ còn phải gặp mặt, Đào Nhiễm đối với cái gọi là “Con nhà người ta” này không nửa điểm ấn tượng tốt.

Cô rầm rì phản bác: “Do mẹ nghĩ quá đơn giản thôi, con như thế nào cũng không cảm thấy cậu ta giống người tốt.”

“Con thì tốt đẹp lắm! Nói thêm một câu nữa ăn xong rồi đi rửa chén.”

Đào Nhiễm chớp mắt liền an tĩnh như gà.

Ăn xong dì Trương thu dọn bát đĩa, hỏi Đào Nhiễm: “Đào Đào ở băng thành chơi vui không, nhìn cái khuôn mặt nhỏ đều gầy mất một vòng rồi.”

“Rất vui ạ, nơi đó siêu cấp mát mẻ.”

Trình Tú Quyên trở về phòng một chuyến lại xuống lầu, đem xấp tiền trên tay đưa cho Đào Nhiễm: “Các con tháng 9 liền phải khai giảng, đứa bé kia rất tốt, còn đáp ứng bớt thời gian kèm con học, con liền thừa dịp mấy ngày nay mua ít đồ cho cậu ấy biết không? Quần áo giày linh tinh, người ta mới chuyển trường lại đây, xem chừng cũng không có thói quen gì đặc biệt. Cậu ấy không ai chiếu cố, chúng ta liền đối tốt một chút.”

Đào Nhiễm tiếp nhận tiền, xem như đồng ý.

Trình Tú Quyên liếc mắt nhìn cô một cái: “Tóc con thật xấu.”

“……”

~~~

Rửa mặt xong Kiều Tĩnh Diệu nằm ở trên giường lớn của Đào Nhiễm cảm thán: “Mẹ cậu thật tốt a.”

“Tặng cho cậu.”

“Tớ sợ đau.” Kiều Tĩnh Diệu cười nói, nhưng cô có thể cảm giác được Trình Tú Quyên đối với cô lãnh đạm. Cô cũng không để bụng, thành tích bản thân rất kém cỏi, so Đào Nhiễm tốt hơn một chút, nhưng ở trường học cũng không tính là học sinh tốt gì, ba mẹ khẳng định không thích con gái mình kết giao bạn bè như vậy.

Kiều Tĩnh Diệu hỏi Đào Nhiễm: “Nam sinh kia, ngày mai cậu đi gặp sao? Mua cho hắn đồ gì?” Cô nói, làm Đào Nhiễm đem gấu bông trên mặt đất đưa qua ôm một cái.

Đào Nhiễm cong hạ thân ôm gấu bông: “Chờ mấy ngày đi, tớ cảm thấy cậu ta……” Chính là cảm thấy “Con nhà người ta” là cái đồ xấu xa.

Cô đem lời nói ở trong cổ họng, đôi mắt nhìn trên sàn nhà ngoài ý muốn nhìn thấy một thứ.

Một cái bật lửa màu đen.

Phổi của ba cô không tốt, thế nên không phải là của ông.

Cô nheo nheo mắt, nhặt cái bật lửa màu đen lên, lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay.

Cái đồ vậy ngoài ý muốn này khiến cô chắc chắn hai việc:

Thứ nhất, cậu ta đã tới phòng cô.

Thứ hai, cậu ta tuyệt đối không phải người tốt lành gì

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.