Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ xấu xa

Phiên bản Dịch · 1111 chữ

Cuối tháng 8 ở Cẩm Thành, không khí vẫn còn oi bức, hoa ở ven hai bên đường nở rực rỡ, tiếng ve kêu vang không ngừng.

Đào Nhiễm trong miệng ngậm que kem, nhìn ngắm cảnh sắc lướt qua ngoài cửa sổ đảo mắt liền biến mất, biểu tình có chút phát sầu.

Kiều Tĩnh Diệu vỗ bả vai cô, vui sướng khi người gặp họa nói: “Đừng hoảng sợ, chết tử tế không bằng lại tồn tại, ra tới hỗn dù sao cũng phải còn.” (edit: chỗ này tui ko hiểu lắm xin lỗi nha)

Đào Nhiễm không để ý tới cô, đem que kem cắn một miếng.

Tài xế phía trước liếc mắt qua kính chiếu hậu, hai cô gái vai đeo cặp sách,cô gái vừa mới nói chuyện tóc dài thoạt nhìn văn văn tĩnh tĩnh, lại có một đôi mắt phượng, mặt mày đều là tình.

Cô gái còn lại ……

Hắn nhịn không được lại nhìn thoáng qua.

Cô cắt tóc ngắn đến vai, ngũ quan tinh xảo, màu da trắng nõn, kiều kiều nộn nộn,không có một chút mồ hôi. Trong thời tiết tám tháng này, phảng phất liếc nhìn cô một cái đều cảm thấy mát mẻ.

Xe đi thêm một đoạn, tới chỗ rẽ, Kiều Tĩnh Diệu mở miệng: “Bác tài, ở chỗ này dừng lại.”

Đào Nhiễm cuối cùng có phản ứng: “…… Đừng dừng đừng dừng, tiếp tục đi.” Cô quay đầu liền véo Kiều Tĩnh Diệu, “Đã nói cùng tớ về nhà gặp mẹ, dám chạy liền bóp chết cậu.”

Kiều Tĩnh Diệu nhịn không được cười: “Tiểu Đào Đào thật hung dữ nha, cậu dữ như vậy còn sợ mẹ cậu?”

Đào Nhiễm che cặp sách, biểu tình sầu bi, có thể nói là rất sợ.

Cô ở lớp học xếp thứ hai đếm ngược từ dưới lên, bình quân mỗi lớp có 30 học sinh. Người xếp cuối cùng kia là bởi vì viêm ruột thừa cấp tính không làm bài kiểm tra, mỗi lần nghĩ đến Đào Nhiễm lại muốn chạy.

Cùng Kiều Tĩnh Diệu chạy đến băng thành đi tránh nóng.

Thoắt cái đã sắp khai giảng, cô không thể không về nhà. Tưởng tượng đến giọng điệu lạnh buốt của mẹ cô cùng “Gậy gia pháp” kia cô liền run bần bật. Hy vọng Kiều Tĩnh Diệu ở lại, bà có thể buông tha cô, thời điểm mắng cô cũng ôn hòa hơn một chút.

Kiều Tĩnh Diệu sờ đầu cô: “Tóc dài của cậu đẹp như vậy cắt đi thật đáng tiếc.”

Đào Nhiễm nói: “Thất tình đều cắt tóc.”

“Ha ha ha thất tình cái rắm, yêu cũng chưa yêu. Tiểu ca ca Giang Diệp đến tay người ta cậu cũng chưa được nắm, càng đừng nói là yêu đương” Kiều Tĩnh Diệu nói xong lại liếc mắt đánh giá Đào Nhiễm một cái:“Lớn lên xinh đẹp như vậy, cần gì phải phát sầu chứ. Cũng là Giang Diệp không có mắt, về sau hắn không hối hận tớ thua.”

Đào Nhiễm cuối cùng cười.

Đôi mắt cong thành hình trăng non, đặc biệt xinh đẹp.

Xe đi lên trên núi, dưới chân núi là nhà dân, trên núi lại có mấy biệt thự nhỏ.

Nhà Đào Nhiễm rất có tiền, không phải cái loại quý tộc truyền lại cho con cháu, mà là nhà giàu mới nổi.

Trước lúc 6 tuổi, Đào Nhiễm vẫn là đi theo một đám trẻ con nghèo cùng nhau chơi bùn. 6 tuổi về sau, ba Đào đi làm ăn xa, Đào gia phất lên rất nhanh, Đào Nhiễm liền thành thiên kim tiểu thư.

Kiều Tĩnh Diệu đột nhiên chọc chọc cánh tay Đào Nhiễm: “Đào Đào, xem bên kia, kia không phải nhà cậu sao?”

Gia đình Đào Nhiễm ở dưới chân núi có một ngôi nhà nhỏ.

Đào Nhiễm nhìn qua, trên ban công tầng hai treo vài kiện quần áo nam. Áo sơmi màu trắng, gió thổi bay tới bay lui, giống như có vài phần cảm giác diễu võ dương oai.

Cô nheo mắt to cẩn thận nhìn, vài món quần áo thực quen mắt……

Kiều Tĩnh Diệu bừng tỉnh: “Ý, đó là đồng phục của chúng ta.”

Đào Nhiễm mở to hai mắt, đồng phục?

Xe đã đi xa, cô nghĩ ngợi một hồi, thật đúng là đồng phục Cao trung Cẩm Thành.

Tại sao trong nhà lại có đồng phục nam sinh?

Không có thời gian cho các cô nghĩ kỹ, cũng đã tới Đào gia.

Đào Nhiễm đưa tiền xuống xe, nhìn căn biệt thự chân liền mềm.

“Mới vừa về, không cần sợ.”

“Không sợ!”

Mẹ Đào thong thả ung dung xuống lầu, nhìn hai cô gái trong phòng khách, Đào Nhiễm kêu một tiếng “Mẹ”, Trình Tú Quyên trên tay cầm chổi lông gà liền đi xuống tiếp đón.

Đào Nhiễm phản ứng mau, cọ một chút liền đứng dậy, chạy trong phòng khách kêu to: “Mẹ, người nghe con giải thích!”

“Đau! Mẹ có thể đánh nhẹ một chút không!”

“A a a mẹ ơi!”

Đào Nhiễm chạy lung tung trong phòng khách, Trình Tú Quyên liền đuổi theo phía sau cô.

Kiều Tĩnh Diệu: “……” Cô ngồi ở chỗ đó không có bất cứ ảnh hưởng nào.

Chờ cô phản ứng lại, Đào Nhiễm đã bị đánh xong rồi, thút tha thút thít ngồi bên cạnh cô, nước mắt lưng tròng: “Kiều Tĩnh Diệu, tớ cần cậu làm gì.”

Tuy rằng đáng thương, nhưng Kiều Tĩnh Diệu thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Cái này cũng chưa tính xong.

Trình Tú Quyên trừng đôi mắt: “Đào Nhiễm Nhiễm, lá gan lớn lắm, có bản lĩnh đi cũng đừng trở lại. Con cũng thật lợi hại, kiếm tra đứng thứ 2 từ dưới lên. Còn biết đau, nếu con có da mặt dày như vậy, đến viên đạn xuyên không lại mới đúng.”

Đào Nhiễm không dám phản bác,sợ muốn chết, đầu rũ thấp xuống ngoan ngoãn nghe, giống chim cút nhỏ đáng thương vô cùng.

Kiều Tĩnh Diệu rất nhiều lần muốn giúp Đào Nhiễm nói mấy câu, vừa nhớ tới bộ dáng tức giận của Trình Tú Quyên, lại yên lặng nuốt trở vào.

Trình Tú Quyên trong xương cốt là người phụ nữ bình thường dạy dỗ con cái, giọng nới to lớn vang dội, còn đặc biệt coi trọng thành tích con cái.

Bà mắng xong Đào Nhiễm, mới khách khách khí khí hỏi thăm Kiều Tĩnh Diệu. Thời điểm ăn cơm chiều, Đào Nhiễm thuận miệng vừa hỏi: “Ba đâu rồi mẹ?”

Trình Tú Quyên nói: “Đã chết.”

“…… Ồ.”

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.