Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đồ kiêu ngạo

Phiên bản Dịch · 1344 chữ

Mấy ngày nghỉ đông và nghỉ hè cuối cùng, luôn là đến phi thường nhanh. Đào Nhiễm cảm giác vừa trở về mấy ngày, lật lịch, ngày mai chính là khai giảng.

Kiều Tĩnh Diệu thu dọn đồ đạc của chính mình, một mặt hỏi cô: “Cậu thật sự không đi gặp nam sinh kia, tớ cảm thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi, cũng không thể khẳng định bật lửa kia là của cậu ta đúng không? Huống chi dì Trương còn nói, không ai tới phòng cậu, đồ đạc trong phòng không mất. Nam sinh kia lại không quen biết cậu, sao lại vào phòng của cậu chứ? Có thể là dì Trương hoặc là người khác làm rớt nha.”

Đào Nhiễm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Cô liền biết không ai tin, Kiều Tĩnh Diệu không tin, càng đừng nói người mẹ Trình Tú Quyên kia của cô.

Việc này cô cùng Kiều Tĩnh Diệu đã nói qua, nhưng Kiều Tĩnh Diệu khuyên cô đừng nghi thần nghi quỷ, làm như phim điệp viên vậy.Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, đâu ra tâm tư như vậy, chỉ là cô tưởng tượng mà thôi.

Đào Nhiễm cọ tới cọ lui vài lần, cũng không cùng Kiều Tĩnh Diệu đi xem “Tân gia giáo”.

Cô một sờ trong túi tiền, thấy dày một xấp. Trình Tú Quyên cũng cho thật là nhiều, hy vọng cậu ta cứu vớt Đào Nhiễm. Nhưng Đào Nhiễm không nghĩ bị người ta coi là ngốc còn hướng người ta đưa tiền, tiền này có thể mua kem ăn cả một học kỳ, cô mới không cần phải đi mua đồ cho người xấu.

Hai tiểu cô nương ở nhà bốn năm ngày đều xem phim thần tượng, nữ chính cùng nam chính trình diễn sinh ly tử biệt.

Xem phim thần tượng ê ê a a mà kêu to, trước TV hai cô gái vừa xem vừa khóc, đôi mắt sưng như trái hạch đào.

Trình Tú Quyên đi ngang qua rất nhiều lần, đều chỉ có thể trợn trắng mắt. E ngại Kiều Tĩnh Diệu ở đây, bà cũng không mắng Đào Nhiễm, dứt khoát đi ra ngoài đánh bài, mắt không thấy tâm không phiền.

Hôm nay Kiều Tĩnh Diệu cần phải về nhà, Đào Nhiễm đưa cô đến cửa nhà.

Giữa trưa nắng chói chang, Đào Nhiễm đứng ngoài một lát liền cảm thấy nóng đến không chịu được. Cũng may Kiều Tĩnh Diệu nhanh chóng lên xe đi rồi, Đào Nhiễm phất tay với cô.

Kiều Tĩnh Diệu cười nói: “Mau trở về đi thôi, mắt trời chói chang như vậy cậu sẽ đau mắt.”

Kiều Tĩnh Diệu vừa đi, Đào Nhiễm đi vào thấy Trình Tú Quyên ngồi trên sô pha chờ cô.

Cô theo bản năng đóng cửa liền chạy lên phòng.

Trình Tú Quyên từ phía sau xách cổ áo cô: “Nha nha, Đào Nhiễm Nhiễm, mấy ngày hôm trước đánh con không đau đúng không?”

“Mẹ, người buông tay, đauuuu.”

Cô không biết cố gắng, bộ dạng kiều khí làm Trình Tú Quyên nghiêng nghiêng đôi mắt: “Giỏi, bạn con đi rồi, chúng ta liền tới tính sổ. Không phải mẹ muốn can thiệp việc kết giao bạn bè của con, chính con nghĩ một chút, nó theo con trở về, mấy ngày nay hai đứa đều làm cái gì?”

Đào Nhiễm: “……”

Xem phim truyền hình, ăn đồ ăn vặt, nói chuyện phiếm.

“Cho nên ta nói, kết giao bạn bè con cũng nên kết giao tốt một chút. Nếu là bạn học Ngụy ở chỗ này, khẳng định có thể kéo con tranh thủ luyện một ít đề. Con thật là không có đầu óc Đào Nhiễm Nhiễm, lớn như vậy rồi còn muốn làm mẹ tức chết nha?”

Đào Nhiễm vừa nghe Trình Tú Quyên nhắc đến nam sinh kia liền không nhịn được mà phản bác.

Cô nói: “Bạn của con thì làm sao? Ít nhất Tĩnh Diệu người ta là người tử tế tốt bụng, trời mới biết bạn học Ngụy kia là cái gì …… Úc úc, mẹ người đừng véo lỗ tai con.”

Trình Tú Quyên buông tay, vừa thấy, quả nhiên vánh tai trắng nõn hiện lên một mảnh hồng, nhìn quá thảm.

Thật đúng là nơi nào cũng không chạm vào được.

Trình Tú Quyên trừng mắt: “Cho con đi mua đồ cho người ta, mua chưa?”

Đào Nhiễm không hé răng.

“Hôm nay phải đi, không đi, học kỳ này không có tiền tiêu vặt, con nhanh giấu lại chút tiền ấy đi.”

Đào Nhiễm hít một hơi.

Một học kỳ tiền tiêu vặt xem như một số tiền khổng lồ. Trình Tú Quyên không đem cô dưỡng như con nhà hào môn, ba Đào cho cô tiền đều đã có kế hoạch. Đào Nhiễm nghĩ đến còn phải bộ truyện tranh yêu thích, cô lập tức thỏa hiệp: “Con đi con đi.”

Đồng ý đi, nhưng vẫn kéo dài tới rồi hoàng hôn mới ra cửa.

Trình Tú Quyên thấy bộ dáng không tình nguyện của con gái, cũng không để lái xe đưa cô đi, làm cô phải tự đi xuống dưới chân núi.

Giữa hè hai bên con đường, ngẫu nhiên còn có mấy con bướm màu trắng, bay lượn phập phập phồng phồng.

Mặt trời không có hoàn toàn lặn xuống, ở chân trời ánh lên ráng màu thật đẹp.

Mùa hè năm nay đặc biệt nóng, Đào Nhiễm thở hổn hển, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, chuyên chọn những nơi có bóng mát của cây đại thụ để đi.

Tuy là như vậy, cô đi hơn hai mươi phút mới đến dưới chân núi, vẫn là nóng đến chịu không nổi.

Cô chạy đến siêu thị nhỏ mua kem, cắn mấy miếng, cuối cùng cũng có cảm giác sống lại.

Đầu năm nay không phải nơi nào cũng có điều hòa hiện đại, trừ bỏ biệt thự trên núi của mấy người có tiền, dưới chân núi đường phố nhà dân kinh tế đều giống người bình thường.

Trước cửa siêu thị nhỏ ông chủ ngồi phe phẩy quạt hương bồ, trong siêu thị không có điều hòa, Đào Nhiễm đứng một lát cảm thấy chịu không nổi, liền cũng đi ra bên ngoài đứng.

Cô ăn xong kem môi hồng nhuận, lớn lên lại ngoan ngoãn xinh đẹp. Ông chủ liền dọn ghế cho cô ngồi, cô vội xua xua tay, nói chính mình còn có việc phải làm.

Chậm rì rì đi đến cửa căn nhà, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn.

Lầu hai đồng phục đã thu, nhưng thật ra áo sơmi màu trắng vẫn còn ở đó. Cô nhìn không ra có phải hay không lần trước đều là những cái đó, hay là cậu ta đã giặt thêm một lần.

Trên ban công trụi lủi, bồn cây xanh đều không có.

Đào Nhiễm ngẩng cổ, xem áo sơmi kia đang nhẹ nhàng bay, ở trong lòng đang đánh giá nam sinh kia.

Kỳ thật vẫn không có ý định lên gõ cửa.

Cô không hề có thành ý, gì cũng không mua, vốn dĩ chỉ tính toán đem tiền này đưa cho cậu cho xong việc.

Nhưng sắp đến cửa, cô mới nhớ tới, bản thân không biết tên người ta.

Chỉ nghe Trình Tú Quyên nói qua cậu ta họ Ngụy.

Nga, Ngụy sao. Cô nghĩ một lát liền kêu bạn học Ngụy.

Cô nhìn lầu hai cong cong đôi mắt: “Bạn học Ngụy, áo sơmi của cậu thật khó coi.” Một cái logo đều không có.

Một con gió nhẹ thoáng qua lay động làn váy hồng nhạt.

Phía sau có người mang theo vài phần ý cười hỏi: “Phải không?”

Đào Nhiễm nói sau lưng bị người ta nghe thấy liền chột dạ. Vội vàng quay đầu, giương mắt nhìn qua.

Cậu đứng cách cô vài bước có, không biết đã đứng bao lâu. Lại nhìn cô ngớ ngẩn bao lâu?

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.