Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giang Diệp

Phiên bản Dịch · 1028 chữ

Phòng học lớp 3 khu cuối cùng là khu vực nhiều chuyện nhất, hai người bọn họ vừa mới có một cuộc đối thoại ngắn ngủi, tuy rằng không có nhiều người nghe thấy, nhưng thấy gương mặt Đào Nhiễm đỏ lên như vậy làm mọi người không nhịn được mà suy đoán.

Bên tai Đào Nhiễm nghe thấy các bạn học khe khẽ nói nhỏ, trong lòng càng là hận không thể đập Ngụy Tây Trầm một phát.

Cậu ta khẳng định là cố ý!

Phía trước Trác Lương ánh mắt u buồn, quay đầu lại nhìn Đào Nhiễm vài lần, Đào Nhiễm bị cậu ta nhìn đến không tự nhiên, lo sợ bất an nói: “《 ngược gió chi ý 》 tớ chưa đọc xong không mang cho cậu.”

Trác Lương hận sắt không thành thép mà liếc nhìn cô một cái, căm giận quay đầu làm bài tập.

Đoạn Phân Phương thấy hết thảy, liền ở bên cạnh cười trộm.

Cô nghe thấy được Đào Nhiễm cùng Ngụy Tây Trầm nói chuyện, lúc này nhịn không được hỏi Đào Nhiễm: “Ngụy Tây Trầm thấy cái gì?”

“……” Đào Nhiễm cắn răng, “Không có gì.”

“Ồ, ngày hôm qua cậu chạy ra đuổi theo Giang Diệp sao?”

“Không có.” Đào Nhiễm lắc đầu, “Về sau đừng đoán mò, khiến thanh danh cậu ấy không tốt.”

Đoạn Phân Phương thở dài: “Ngốc.”

Việc này nói như thế nào đều là Đào Nhiễm mệt mỏi.

Đào Nhiễm xem truyện tranh không yên, Lam Tấn từ phía sau vỗ vỗ bả vai cô: “Này, Đào Nhiễm.”

Đào Nhiễm quay đầu nhìn cậu ta, giá trị nhan sắc của cô xác thật rất cao, một đôi mắt ngập nước, bị cô nghiêm túc nhìn, mặc dù Lam Tấn như vậy, cũng không chịu được.

Cậu ta nói chuyện vô thức nhẹ giọng: “Cậu quen biết tên kia?”

Nói rồi chỉ Ngụy Tây Trầm.

Đào Nhiễm một giây liền thay đổi thành thái độ nghiêm túc: “Sao có thể?”

Lam Tấn quái dị mà liếc nhìn cô một cái, cũng không tiếp tục theo đuổi vấn đề này, hỏi: “Anh tớ hỏi cậu cuối tuần có muốn cùng đi chơi không?”

Đã lâu cô không cùng bạn bè cao tam đi chơi, lập tức gật đầu: “Đi nha, như thế nào, cậu cũng sẽ đi sao?”

Lam Tấn lộ ra một nụ cười: “Đương nhiên a, lúc đó sẽ có mấy em gái trường cách vách cũng tới.”

Đào Nhiễm nghe những lời này, trong lòng có loại dự cảm, cuối tuần học sinh tụ hội lại bị gọi là “Hẹn hò nhóm”

Dạo này cuộc sống của Đào Nhiễm khá nhàn nhã, có bài tập của Ngụy Tây Trầm, cô thuận lợi qua ải của “Diệt Tuyệt sư thái”, không bị tìm phiền toái.

Đi học thì xem truyện tranh, tan học thì nói chuyện phiếm, đảo mắt liền đến thứ sáu.

Thứ sáu đối rất nhiều người có ý nghĩa hủy diệt.

Sáng sớm trong phòng học không khí đặc biệt khẩn trương, bởi vì hôm nay là ngày kiểm tra chất lượng đầu vào.

Qua một cái nghỉ hè, không mấy người còn ở trạng thái chăm chỉ.

Cũng may lần kiểm tra này không đổi vị trí, mọi người đều ngồi tại chỗ làm bài, chủ nhiệm lớp giám thị.

Trần Chí Cương ngày thường ôn hòa, nhưng vì hôm nay làm giám thị phá lệ nghiêm khắc. Ông là giáo viên tốt, giám thị đều sẽ cẩn trọng.

Các giáo viên khác hay nhìn ngoài cửa sổ, cặp mắt sau mắt kính kia của ông, giống tia laser, nhìn chằm chằm mỗi một góc phòng học, một lần nhìn chằm chằm chính là vài tiếng đồng hồ.

Cũng coi như là một trong số ít giáo viên cuồng nhiệt với ngành giáo dục.

Bài thi từ bàn đầu theo thứ tự truyền xuống cuối.

Đào Nhiễm lấy được hai bài thi cuối cùng, một bài thì giữ lại, một bài khác …… Cô cố ý cọ tới cọ lui làm chuyện khác thật lâu, mới chậm rì rì chuyển về phía Ngụy Tây Trầm.

Thiếu niên chỉ quay quay cây bút, cười như không cười mà nhìn cô.

Cậu tựa lưng vào ghế ngồi, trong tay cô còn cầm bài thi của cậu.

Ngụy Tây Trầm nhướng mày, nửa điểm cũng không vội, cùng cô cách một cái bàn đối mặt.

Đào Nhiễm nhớ tới lúc trước cậu ta mắng cô ngu ngốc trong lòng liền tức giận, đem bài thi đập lên bàn cậu. Cảm thấy chính mình cũng không hề yếu thế, nhìn cậu khiêu khích cười.

Không nói gì mà nói cho hắn —— Cậu làm đi, tôi muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu lợi hại.

Ngụy Tây Trầm trong mắt nhiễm ý cười, cảm thấy cô……

Rất ngu ngốc.

Làm không được chuyện xấu gì, cần gì phải cậy mạnh.

“Đào Nhiễm, chuyển bài xong rồi, quay lên làm bài đi!” Chủ nhiệm lớp lạnh lùng nói.

Đào Nhiễm theo lời chuyển bài xong, trong lòng thầm nghĩ, tốt xấu cũng chậm trễ cậu ta vài phút.

Nhưng thật ra cô không thèm để ý vài phút kia.

Rốt cuộc viết xong tên, cô liền nhìn chằm chằm bài thi vẻ mặt mờ mịt.

Kiểm tra đầu vào biến thái ở chỗ, chỉ kiểm tra bốn môn.

Toán lý hóa, cộng thêm một môn tiếng Anh.

Đào Nhiễm học tốt nhất chính là ngữ văn, 150 điểm ngữ văn, cô có thể làm được 100 điểm.

Còn lại mấy môn, cô cũng chỉ dừng lại ở trình độ biết chữ.

Một môn kiểm tra trong hai giờ, cô ngồi đến thật sự khó chịu, cố tình phía sau âm thanh bút viết sàn sạt cuồn cuộn không ngừng.

Cô biết Ngụy Tây Trầm đang làm đề số học.

Đặc biệt muốn quay đầu, xem cậu ta có phải hay không cố tình viết viết vẽ vẽ.

Nhưng mà trên bục giảng Trần Chí Cương ánh mắt sắc bén, như có như không nhìn chằm chằm cô, cô thật sự không dám.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.