Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1305 chữ

Đào Nhiễm đến phòng học, mới nhớ tới một việc muốn xong đời.

Cô ngày hôm qua chạy đi rất nhanh, không mang cặp sách về nhà, dĩ nhiên bao gồm cả bài tập.

“Phân Phương, cho tớ mượn bài tập của cậu.”

Đoạn Phân Phương đưa cho cô, không quên đồng tình mà nói, “Nhiễm Nhiễm, bài tập rất đơn giản, tất cả chỉ cần chép lại là xong, nhưng rất nhiều, một giờ chắc chắn viết không xong.”

“……”

Đào Nhiễm rất muốn khóc, nói đến cũng kì lạ, cô tuy rằng phương diện nào đó không tuân thủ quy tắc, nhưng phần lớn thời gian đều ngoan ngoãn, bài tập chẳng sợ nhiều đều giao đúng hạn.

Đoạn Phân Phương bổ thêm một đao: “Hôm nay tiết đầu tiên chính là tiết tiếng Anh, haizzz, bảo trọng.”

Đào Nhiễm còn có ý đồ giãy giụa: “Chắc là tạm thời không thu đâu?”

Vừa dứt lời, đại biểu môn tiếng Anh ở trước lớp hô một tiếng: “Mọi người đem bài tập nộp lại đây, tớ kiểm kê số lượng.”

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm.

Tay cô viết chữ đều run lên.

Đoạn Phân Phương lặng lẽ nhìn phía sau, Ngụy Tây Trầm bình tĩnh mà lật một quyển sách xem, nộp bài tập mà cậu cũng không nhúc nhích.

Nếu cô nhớ không lầm, ngày hôm qua cậu cái gì cũng không mang về liền đi rồi.

Sao lại trầm ổn như vậy? Chẳng lẽ đã sớm viết xong?

Rốt cuộc thời khắc cuối cùng, Ngụy Tây Trầm xoát xoát viết tên, chậm rì rì mà mang đi nộp.

Ở trong mắt Đào Nhiễm, trong tất cả các giáo viên, lão sư tiếng Anh hung dữ nhất, rất hay phạt học sinh

Cô trước đó không lâu mới chọc tức vị “Diệt Tuyệt sư thái” này, ngẫm lại mỗi lần gặp mặt, trong lòng đều lạnh nửa thanh.

Chuông vào lớp vang lên, giáo viên tiếng Anh dẫm giày cao gót đi vào phòng học.

Nghe xong đại biểu môn báo cáo, biểu tình trên mặt nháy mắt trầm xuống dưới.

“Học kỳ này mới khai giảng được mấy ngày? A? Có học sinh liền trắng trợn táo bạo mà trái với kỷ luật! Không tôn trọng giáo viên như tôi, thì cũng nên tôn trọng cha mẹ các em chứ.”

Giáo viên tiếng Anh ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía Đào Nhiễm.

Mặt cô hồng hồng, hận không thể tìm cái hố để chui xuống.

Ngụy Tây Trầm từ phía sau nhìn cô, cảm thấy cô giống như chim cút nhỏ, cũng không biết ai cho cô dũng khí kiên trì không mặc đồng phục?

Cậu cười nhạo một tiếng.

Giáo viên tiếng Anh thanh thanh giọng nói, ánh mắt tựa hồ có thể bắn ra dao: “Ngụy Tây Trầm, Lam Tấn, còn có Hướng Thiên Vũ các em không làm bài tập, toàn bộ ra ngoài hành lang đứng.”

Lớp học yên tĩnh đến mức cây kim rơi xuống còn nghe thấy.

Ánh mắt các bạn học toàn bộ ăn ý mà dừng ở trên người Ngụy Tây Trầm.

Thiếu niên không chút để ý mà rũ mặt, khí chất lạnh lùng. cổ áo đồng phục màu trắng, được cậu mặc lên lại toát ra cảm giác độc đáo kì lạ.

Cậu nghe vậy đứng dậy, ghế vang lên một tiếng, cậu cũng không thèm để ý, tay đút túi quần đi ra ngoài.

Toàn bộ quá trình, cậu cũng không nhìn phía trước một cái.

Đi theo hắn phía sau là Lam Tấn mới quay trở lại trường học, biểu tình có điểm vi diệu.

Mấy thiếu niên lục tục đi ra ngoài, giáo viên tiếng Anh vỗ bục giảng: “Được rồi, nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn lên đây, hiện tại bắt đầu giảng bài……”

Quạt trần nhẹ quay, sớm ngày hè, ánh mặt trời xuyên phá đám sương từ cửa sổ chiếu vào, sắc màu ấm áp làm động lòng người.

Đào Nhiễm nhéo bút nước, vẻ mặt mờ mịt.

Ai có thể nói cho cô biết chuyện gì đã xảy ra?

Chẳng lẽ đại biểu tiếng Anh khóa kiếm tra sai?

Ngồi cùng bàn Đoạn Phân Phương so với cô còn mờ mịt hơn.

Ai có thể nói cho cô biết đã xảy ra cái gì? Cô rõ ràng thấy Ngụy Tây Trầm nộp bài tập, như thế nào hiện tại cũng bị điểm danh?

Hai nữ sinh duy trì dại mặt ra một hồi lâu, Đoạn Phân Phương gian nan mà mở miệng: “Nhiễm Nhiễm.”

“Hả?”

“Nếu tớ đoán sai không, bài tập của Ngụy Tây Trầm, viết tên của cậu.”

“……” Đào Nhiễm rối rắm mà mở miệng, “Cậu ta phát bệnh?”

Đoạn Phân Phương vẻ mặt đưa đám: “Cậu mới phát bệnh, tớ cảm thấy, cậu ấy hơn phân nửa đối với cậu có ý tứ.”

Đào Nhiễm: “Ha ha ha…… Đây là chuyện buồn cười nhất mà tớ từng nghe đấy.”

“Vậy cậu giải thích hành động vừa rồi của cậy ấy là như thế nào?”

“……” Đào Nhiễm cảm thấy Ngụy Tây Trầm điên mới thích cô, nhưng cái ánh mắt hóng hớt của bạn cùng bàn cô, cô bất đắc dĩ,nói: “Cậu chờ xem, tan học tớ đi hỏi một chút, chắc chắn là đại biểu môn kiểm tra sai rồi.”

Trên hành lang một loạt thiếu niên cao lớn đứng đĩnh bạt giống như cây bạch dương.

Đào Nhiễm ghé vào trên bàn nhìn thiếu niên cao nhất, ánh mặt trời dường như đều thiên vị cậu ta, chiếu vào trên người cậu mang vẻ hết sức nhu hòa.

Cậu không ngại ngùng giống cô, bình tĩnh đứng cùng một đám học sinh dở, tay đút túi quần, nhàn nhã mà nhìn mấy cây phong cao lớn bên ngoài, một chút đều không thèm để ý đến ánh nhìn của bạn trong lớp.

Cô nhìn một lát liền thu hồi ánh mắt.

Không thể nào đâu? Cô nói cho chính mình, ngày hôm qua cậu ta còn hù dọa cô. Cô lại không ngốc, so với Ngụy Tây Trầm thích cô thì Giang Diệp thích cô còn có thể tin được.

Không dễ dàng tiếng chuông tan học mới vang lên, ánh mắt Đoạn Phân Phương thúc giục cô, Đào Nhiễm căng da đầu đi ra ngoài.

Ngụy Tây Trầm bị phạt xong, đi vào trong phòng học.

Vừa lúc gặp phải.

Cô ngửa đầu nhìn, mắt to tựa hồ có ánh sáng: “Ngụy Tây Trầm, bài tập của cậu viết tên của tôi?”

Đoạn Phân Phương ở một bên nghe được che mặt, Nhiễm Nhiễm thế nào lại ngốc như vậy, loại vấn đề này sao có thể trực tiếp hỏi chứ!

Thiếu niên rũ mắt nhìn, con ngươi đen nhánh, ánh mắt không có một chút ý cười, sâu như một cái giếng không thấy đáy.

Bộ dáng ngốc nghếch này của cô làm cậu ngoài ý muốn.

Cậu đột nhiên cong môi: “Đúng vậy.”

Ở trong ánh mắt thiếu nữ, cậu tràn ngập ác ý mà mở miệng: “Đào Nhiễm.”

“Hả?”

“Tôi ngày hôm qua nói không nhìn thấy.”

Cho nên mới giúp cô.

Lúc này ánh mắt của các bạn học tò mò nhìn qua đây, lỗ tai cô chậm rãi hồng lên, tiếp theo là gương mặt cũng bắt đầu hồng.

Ngụy Tây Trầm thật sự là nhịn không được muốn cười: “Như thế nào? Đừng quá biết ơn tôi.”

Biết ơn cái quỷ, cô là bị tức chết rồi a!

Tai cô hồng hồng, không nghẹn lại, mắng : “Đồ lưu manh!”

Cậu nhếch khóe môi, nhẹ nhàng đọc từng chữ, lại là thừa nhận: “Ừ.”

Anny: Hôm nay trời vẫn mưa recomment nên nghe Still with u ><

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.