Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÔ ĐỀ

Tiểu thuyết gốc · 1957 chữ

Chương năm.

Minh Hầu phủ rộng lớn vô cùng, những cây cột ở đây to bằng hai người ôm, được sơn son thép vàng lộng lẫy, ngay cả vật dụng trang trí như chậu cây kiểng cũng tinh xảo phong phú, gia nhân đông đúc chạy đến chạy lui nhốn nháo. Trần Ân nhìn xung quanh cảm thấy oán khí thật sự rất nặng, từ phía bên dãy nhà, khuất phía sau phía hành lang quanh co, có gì đó rất kỳ lạ giống như có ai đó cứ đứng ở đó lấp ló nhìn cô.

Một lúc sau gia chủ xuất hiện với vẻ mặt nhợt nhạt. Hắn cố làm ra vẻ bình tĩnh nói chuyện với cô.

"Nghe nói ông có thể trừ tà?"

Trần Ân nhìn hắn nặng nề đi đến không khỏi thảng thốt, oan gia trái chủ đeo bám hắn khắp nơi, giữa ban ngày vẫn không chút ẩn nấp, bọn họ ngồi trên vai đu lên tay bám riết bất kỳ nơi nào trên người hắn khiến cho hắn toàn thân không còn chút sức lực, mất hết sinh khí. Họ bồng bềnh như làn khói mỏng thi thoảng lại đưa mắt nhìn bộ y phục trên người Trần Ân. Bọn họ không hù dọa gì cô nhưng lại khiến cô toát cả mồ hôi hột. Trần Ân vẫn chỉ là một tiểu tiên không có kinh nghiệm cho nên có chút kinh sợ tay chân run lập bập. Minh Hầu gia gọi đứa hầu gái rót tách trà thơm dâng lên cho cô,

"Ông có tài cán gì cứ trổ ra hết, chỉ cần xua đuổi được ma quỷ tôi trả hậu hĩnh cho."

Vì câu nói đó của hầu gia mà bọn oan hồn đồng loạt hướng mắt nhìn Trần Ân. Cô chỉ muốn đến "run cây dọa khỉ" một phen không ngờ bản thân lại bị dọa ngược lại, uống một ngụm trà Trần Ân bèn lấy tin thần đáp.

"Ngài cho tôi đi xem xung quanh nhà được không?"

"Được"

Người theo sau cô tất cả gồm mười hai người tính luôn cả hầu gia, ngoài cô ra không có ai nhìn thấy đông đảo các oan hồn cũng lượn lờ theo sau. Trần Ân vừa đi vừa giả vờ đọc thần chú, dùng phất trần vẫy tứ tung, người không biết những tưởng cô đang làm phép đuổi tà, thật ra cô đang nói lẩm nhẫm.

"Tôi không muốn làm hại các người, chỉ muốn hù dọa tên ác ôn này thôi."

Minh Hầu gia càng đi càng mệt mỏi ho khù khụ đành xin phép về phòng trước. Trần Ân nhìn theo bóng lưng hắn khuất sau bức tường cao lớn, trong lòng tự dưng có chút thương cảm. Minh Hầu gia vừa đi khỏi âm khí lại càng nặng. Mặt trời lên tới ngọn sào ấy vậy mà nơi đây âm u khó tả, cơn gió thổi qua cũng bất giác lạnh lẽo, dãy nhà gồm ba phòng đóng kín cửa, cánh cửa làm bằng gỗ dày cộm như cỗ quan tài phát ra tiếng vang vang ghê rợn đến lạnh người.

"Khó khăn lắm tao mới đợi được dương khí nó suy giảm, mày muốn phá đám tao giết mày trước."

Dứt lời cánh cửa mở toang kéo Trần Ân vào bên trong, đứng cạnh cô là ba bốn người khác nhưng họ đã bị che mắt, thản nhiên như không thấy gì cả.

Bên trong căn phòng bốc lên mùi hôi thối kinh tởm, lại tối đen như mực. Tiếng móng tay cào trên tường mỗi lúc một gần, mỗi lúc một rõ ràng, Trần Ân có dự cảm không lành, bèn dùng phép triệu hồi Dạ Minh kiếm. Dạ Minh kiếm xuất hiện kéo theo vệt sáng dài, lóe lên xé tan màn đêm, trong khoảnh khắc cô đã nhìn thấy một con quỷ với hình thù quái dị, da thịt thối rữa rơi rớt lởm chởm, lộ ra từng mãng xương trắng đan xen giữa màu đỏ bầm của thịt thối và màu trắng của lớp da bong tróc như vảy cá, ghê rợn vô cùng, đôi mắt của nó vô hồn lướt qua ánh sáng phát ra từ thanh kiếm, tròng mắt muốn rớt hẳn ra ngoài được giữ lại bởi sợi dây chằng đỏ hỏn , bộ móng vuốt dài nhọn nó sử dụng như loại vũ khí đánh vào yếu điểm của kẻ thù, kèm theo đó là âm thanh tru tréo không ngừng khiến cho người trong cuộc  dần mất phương hướng chiến đấu.

Trần Ân không biết vì sao bản thân lại có cảm giác như cô đã từng tham gia trận chiến còn nguy hiểm hơn thế này. Một cảm giác quen thuộc và tràng đầy kinh nghiệm với từng chiêu thức, từng đường kiếm. Cô không biết vì sao mỗi khi đối phương ra tay cô lại đoán trúng được phá chiêu dễ dàng, ví như lần này khi cô nhìn bộ móng vuốt sắt nhọn lại đoán được đối phương sẽ tấn công ở những đâu. Cổ, Tia sáng vừa lóe lên thanh Dạ Minh kiếm đã đỡ được một chiêu, bộ vuốt bám chặt lấy lưỡi kiếm. Trần Ân cố rút thanh kiếm thoát khỏi bộ vuốt tạo nên ma sát lớn, âm thanh do hai loại vũ khí hòa vào nhau kêu lên ken két đến khi tách ra bất giác tạo tia lửa nhỏ li ti lóe lên rồi vội tắt.

"Lần này là vai phải."

Dứt lời quả nhiên là vai phải. Trần Ân lách người đón lấy cổ tay tấn công của nữ quỷ mạnh dạng bẻ gãy, tiếng xương giòn kêu lốp cốp khiến nữ quỷ không còn phát ra âm thanh tà mị nữa thay vào đó là tiếng hét thất thanh. Tiềm thức của Trần Ân trỗi dậy mạnh mẽ, chỉ dẫn cô tiếp theo phải bắt dọc theo cánh tay bẻ gãy khớp vai. Trần Ân bán tín bán nghi làm thử xem sao không ngờ lại có thể làm được, sau khi bẻ loại khớp vai nữ quỷ, hầu như ả không còn sức chiến đấu quỳ sụp xuống mặt đất khóc lóc thảm thiết. Trần Ân nghe tiếng khóc ruột gan rối bời, vừa muốn an ủi vừa thôi, cô dùng thuật làm bật tung tất cả các cửa. Ánh sáng rọi vào trong phòng hiện ra cảnh tượng hãi hùng, xác chết nằm ngổn ngang trên nền đất, y phục của họ không được nguyên vẹn nhưng Trần Ân vẫn có thể nhận ra họ đều là nữ. Trong góc phòng cái xác đang phân hủy với lớp thịt nhàu nát, đôi bàn tay sắt lẹm dài gần một tấc, cô ta ắt hẳn là nữ quỷ lúc nãy.

Trần Ân trong bộ dạng lão thầy toán già cỗi bước ra khỏi căn phòng chết chóc, đôi mắt có gì đó đọng lại sự thương xót vô bờ. Cô tự hỏi bọn họ đều là con người với nhau tại sao lại hại nhau dã mang như thế. Nạn nhân lại là nữ giới, sau khi chết quần áo không lành lặng chả trách oán khí nặng đến vậy. Bốn tên nô bộc lúc nãy đi theo Trần Ân nghe tiếng phá cửa mới hoàn hồn nhìn vào bên trong, bọn họ mất một khắc mở to đôi mắt nhìn trân trân sau đó mới cuốn cuồn thi nhau chạy.

Càng nghĩ Trần Ân càng cảm thấy bứt rứt chẳng thể giải tỏa. Cô quyết phải hỏi cho rõ tên Minh Hầu Gia Nguyễn Bá kia cớ gì lại tàn nhẫn đến vậy. Trần Ân đi một mạch đến phòng của Minh Hầu gia, ngang nhiên đẩy cửa, lớn tiếng chất vấn:

"Hầu gia, nhà của ngài xuất hiện con ma nữ đã thành tinh. Nếu ngài không nói rõ sự tình về dãy nhà chứa đầy xác chết thối rữa kia, thần tiên trên trời cũng không giúp nổi ngài."

Sau tiếng ho kéo dài hắn đáp:

"Là do bọn nó tự chuốc lấy, nếu như bọn nó cam tâm tình nguyện phục vụ tao, ngoan ngoãn nghe lời tao thì tao cũng không giết lũ chúng nó."

Nói xong hắn liền phun ra một ngụm máu, máu đỏ tươi chảy qua kẽ tay rơi xuống áo quần, từng giọt từng giọt, tròng mắt hắn lay động nhìn theo vết máu, nổi sợ làm hắn run rẩy:

"Ông, ông đã giết được nó rồi phải không?"

Một tên nô bộc đứng bên cạnh vội lên tiếng:

"Pháp sư đây đã diệt được yêu quái rồi, ngài yên tâm, mấy cái xác đó cũng đã được xử lý, mang cả ra cánh đồng ngoài kia thiêu hủy rồi."

Tên Minh Hầu Gia này đến lúc này còn không biết hối cải, giết người không gớm tay lại còn nói chuyện rất khinh bạc họ. Trần Ân từ tốn nói:

"Ác giả ác báo chẳng hay hầu gia đã từng nghe qua, nghiệp ai làm nấy trả tuy tôi đã giúp ngài tiêu diệt yêu nghiệt nhưng ngài vẫn không thoát khỏi kiếp nạn. Quả đắng này ngài từ từ thưởng thức."

Nói xong cô đi thẳng ra khỏi cửa, bên trong nhà yên Minh Hầu gia sợ hãi nôn ra cả mật xanh, nhìn bộ dạng của hắn có lẽ sống không quá một tuần trăng nữa.

Trần Ân đi trên đường cứ ám ảnh mãi chuyện về cô gái bị cưỡng hiếp, rồi đến những cô gái vì oán hận bỏ lỡ cơ hội đi đầu thai, lưu lại nhân gian chỉ chờ đợi đến lúc được trả thù. Nhân giới này rốt cuộc được duy trì như thế nào mà những kẻ như Minh Hầu gia có thể dương dương tự đắc đến như vậy. Rốt cuộc thì ngoài Minh Hầu gia đó ra còn có ai xem mạng người như cỏ rác, còn có người nào phải chịu cảnh lầm than nữa hay không?. Trần Ân về đến quán mì, đến giờ này bà chủ vẫn chưa dọn quán, đứa con trai nhỏ lại cằn nhằn xin bà lấy tiền nộp học cho trường. Trần Ân đứng nhìn mãi, đứa bé dễ thương với khuôn mặt lem luốc cuối cùng không xin được tiền liền chạy ra gốc cây ngồi khóc một mình. Trần Ân đi theo nó, ngồi cạnh bên nó, ban đầu nó không chịu nói chuyện với cô, một lúc sau mới dè dặt.

"Tại sao chị lại ngồi ở đây?"

Trần Ân nhìn nó khẽ đáp:

"Vì chị thấy em khóc."

Trần Ân lấy cho nó ít mức hoa hồng mà cô thường mang theo đem cho thằng bé.

"Kể chị nghe được không?"

Trẻ con cuối cùng rất dễ bị lừa, chỉ vài ba miếng mức đã khai thác được từ nó không ít chuyện.

"Mẹ em lại đánh số, không còn tiền nữa."

Đánh số, Trần Ân nghe đến hai chữ này bèn nhớ ra bản thân cũng vừa đánh số

"Đánh số, cái đó không tốt sao?"

Đứa bé nhìn trần Ân đáp:

"Không tốt gì cả, mẹ em hay bị cha đánh vì đánh số, đến nay tiền nộp học của em đều bị mẹ mang đi thua hết."

Trần Ân cảm thấy nhân giới này loạn tung lên, không giống như tiên giới. Lão tiên gia nói tiên giới có quy tắc của tiên giới chẳng ai dám làm càng, ở tiên giới không ưu không lo, sống cảnh điềm nhiên, vui vẻ sảng khoái. Trần Ân thấy đứa bé rất tội cho nên thử đề nghị.

"Hay là để chị nói chuyện với mẹ em xem sao."

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.