Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÔ ĐỀ

Tiểu thuyết gốc · 1705 chữ

Chương bốn.

Trần Ân suốt từ đêm bị truy sát đến nay đã hơn mấy mươi năm không bước chân ra khỏi kết giới, lần này ra ngoài mọi vật đã thay đổi quá nhiều từ nhành cây ngọn cỏ đến cách sinh hoạt của con người . So với trước đây cứ mỗi khi hoàng hôn buông xuống mọi người sẽ nhanh chóng về nhà ngủ, nỗi sợ hãi ma quỷ luôn ám ảnh họ khi màng đêm kéo về. Cô háo hức nhìn dãy đèn lồng treo khắp nơi trên phố thị, người người xúng xính áo quần đi trẩy hội hoa đăng, có vẻ họ đã không còn sợ hãi nữa. Tri Âm nắm lấy tay cô hòa vào dòng người đông đúc, hắn khẽ nói:

"Cẩn thận kẻo lạc."

Trần Ân quên mất bản thân vừa mít ướt như thế nào, lúc này vui đến nỗi cười híp cả mắt, hai bên má lộ ra đồng điếu nhỏ xinh trông chỉ muốn ngắt mang đem cất vào túi. Tri Âm rất rành ẩm thực ở đây, hắn dẫn cô đến một quán chè được bày bán ven đường.

"Cô chủ quán, lấy cho cháu hai bát chè đậu xanh thập cẩm."

Cô chủ quán nghe thấy liền đáp:

"Có ngay."

Trần Ân nhìn Tri Âm, chẳng có ý gì cô chỉ là muốn nhìn hắn một cái, không ngờ hắn lại suy nghĩ lung tung bảo:

"À, tôi thấy món này ngon lại ăn được nhiều loại đậu nên tôi kêu luôn, lần sau tôi nhất định sẽ hỏi ý của cô."

Trần Ân quả thực không biết cô chủ quán còn bán món gì khác so với món chè đậu thập cẩm. Cô bèn hỏi.

" Có thứ khác sao?."

Tri Âm được điểm trúng huyệt, hắn liền huyên thuyên:

"Ngoài thập cẩm ra có chè đậu xanh, đậu đỏ, xanh lòng…"

Kể đến đây giọng Tri Âm bị áp lại bởi sự ồn ào của bọn người mới đến. Bọn họ đã ầm ĩ từ bên kia đường, sau khi đến ngồi vào chiếc bàn cạnh chỗ Trần Ân, cô chỉ còn nghe giọng của họ phát ra lanh lảnh:

" Hội nay có ái phi của phủ chúa đến tham dự, nghe nói ả ta xinh đẹp như tiên nữ. Lúc nữa Chúa Thượng dẫn ả đến khai mạc lễ hội tụi mày nhớ xé hàng ra cho tao chen vào nghen."

Có lẽ tên đó là đại ca của cả bọn, sau khi nghe hắn nói vậy cả bọn liền hùa theo.

" Được, được."

Tri Âm bị áp lời khiến cho hắn mất đi hứng thú nói chuyện khuôn mặt trở nên sượn lơ. Hắn im lặng lắng tai nghe.

"Nghe nói chúa thượng cưng chiều ả như thế nào đến nay tao mới rõ chúng mày ạ. Tao kể chúng mày nghe hôm trước thằng hầu gia, em trai ả cưỡng hiếp con bé nhà ông đồ ở xóm thượng ngay lúc ban ngày. Ông đồ đi dạy học về bắt được giận tím mặt quyết sống chết với nó, nó liền ra tay giết cha con ông, phóng lửa thiêu rụi, khiến cho cả huyện xôn xao, chuyện đến tai chúa thượng đáng nhẽ ít ra phải tống giam nó dăm bữa nửa tháng để an lòng dân không ngờ nó được ả ái phi xin cho thủ thỉ thù thì với chúa, nó liền xem như không có chuyện gì. Kể lại càng giận, nó có khác gì bọn mình trong khi bọn mình phải trốn chui trốn nhủi như chó, đến nay mới dám lú mặt ra."

Trên đời lại có chuyện thiên lý bất dung như vậy. Trần Ân càng nghe trong lòng không khỏi một phen cuộn trào. Cô quyết phải dạy cho tên kia một bài học lại còn định sẽ sang bên đó hỏi cho rõ sự việc rồi đi tìm tên ác ôn kia xẻo cục thịt thừa của hắn. Tri Âm thấy cô vừa nhất người lên liền nắm chặt tay ấn xuống bảo.

" Cô muốn trừng trị kẻ ác thì phải đợi cô tỉnh dậy đã."

Trần Ân không hiểu ý của Tri Âm liền hỏi lại

"Ý anh là sao?".

Tri Âm bèn đáp:

"Hội hoa đăng này là của năm ngoái, nếu cô trừng trị kẻ xấu ở đây hắn chỉ hoảng sợ một ít, giống như vừa trải qua một giấc mộng mà giấc mộng này không ảnh hưởng thân thể hắn."

Thì ra đây chỉ là mộng ảo, Trần Ân nghĩ ngợi một chút lại hỏi:

"Vậy tôi giết người ở đây không gọi là sát sinh chứ?."

Tri Âm mở to mắt nhìn Trần Ân.

"Không ngờ tiên nhân các cô cũng có tính hiếu sát. Đòi chém đòi giết nhưng lại không muốn sát sinh."

Trần Ân bị hắn chỉnh như vậy bèn nói:

"Sống như vậy quả thực rất không thoải mái, luôn phải khuôn phép điều gì cũng sợ, tôi nghe nói các tiểu tiên nhân ở tiên giới còn không dám ra khỏi kết giới ở cửu trùng thiên. Chỉ sợ đạo tâm bất định không trở lại được nữa."

Tri Âm nghe cô nói bất giác hỏi:

"Vậy còn cô tại sao lại rời khỏi cửu trùng thiên?"

Trần Ân quả thực không nhớ bất kỳ việc gì, buồn bã đáp:

"Tôi không biết nữa."

Tri Âm đứng bật dậy, kéo tay Trần Ân rời khỏi quán chè. Hắn dẫn cô đến ngôi phủ lớn, bên ngoài cửa viết mấy chữ hoa mỹ " Ngọc thụ lâm phong, mỹ nam tử Minh Hầu Gia đại nhân." Mấy chữ này được viết rất to, không những vậy còn khảm ngọc trai lấp lánh trông vô cùng rườm rà thiếu thẩm mỹ về cả hình thức lẫn tinh thần.

"Chúng ta chơi đùa với hắn một chút."

Tri Âm thổi nhẹ, cánh cửa liền mở ra kèm theo một lớp khói mờ ảo, sương lam chướng khí bay loạn khắp nơi.

Sau đó tất cả các cửa trong phủ đều đồng loạt mở tung, đập vào nhau kêu lên rầm rập, Tri Âm cất giọng ma mị gọi tên tục của Minh Hầu gia:

"Nguyễn ..Bá ..Nguyễn ...Bá  mày đang ở đâu, tao đến đòi   mạng. Trả mạng cho tao. Hú hú.

Trần Ân cảm thấy buồn cười hỏi khẽ.

"Phải hú như vậy sao?"

"Ừ, tôi vừa nghĩ ra kế hoạch hù dọa hắn sợ chết khiếp, hôm sau nhất định hắn sẽ mời pháp sư đến trừ tà. Ngày mai cô đến nhà hắn giả làm pháp sư dạo chơi một vòng hù cho hắn có nhà không thể ở."

Trần Ân cảm thấy thú vị vô cùng, cô đã từng nghĩ sau khi rời khỏi kết giới tiếp theo cô phải làm những chuyện gì. Bây giờ thì đã có rồi, khóe môi cô cong lên, nét cười dần mất đi tính lương thiện.

Trời vừa sáng Trần Ân đã xuống đến triền núi. Mây trên đầu trắng xóa, cỏ dưới đất xanh rì, chim chóc tự do bay lượn, muôn hoa khoe sắc, cảnh sắc không khác gì trong thế giới ảo mộng. Trần Ân đi đến quán chè cũ, nhưng cô chủ quán đã không còn bán chè. Trần Ân vào quán tùy tiện gọi bát mì rau củ. Cô chủ quán vừa bán mì vừa trò chuyện với hai vị khách cạnh bàn:

"Tôi đã nghỉ bán chè gần nửa năm, tự nhiên đêm qua lại mơ thấy bán cho đôi vợ chồng nọ, người chồng mặc áo đen tuyền nước da trắng nõn, người vợ mặc y phục trắng làn da lại ngăm ngăm. Hai người nói xem có kỳ lạ không?."

Hai vị khách kia có vẻ rất thân thiết với bà chủ quán lại trêu ghẹo vô duyên rằng:

"Có khi nào bà gặp hắc bạch vô thường không?"

Bà chủ quán xì một cái đáp:

"Nói tầm bậy vậy mà cũng nói cho được."

Một vị khách nam khác liền nói thêm vào.

"Bà nên đánh con 69 đi, đen trắng âm dương đánh 69 là thích hợp nhất."

Bà chủ quán liền tặc lưỡi.

"Ừ nhỉ, đánh một số biết đâu trúng vài trăm lượng."

Trần Ân ngồi nghe họ nói cả buổi vẫn chưa hiểu ất giáp như thế nào cứ hóng theo mãi, cuối cùng bà chủ quán cũng mang bát mì đến đặc trước mặt Trần Ân không kịp nhìn cô một cái đã xoay người tiếp tục câu chuyện.

"Nhưng mà nam trồi nữ sụt, thôi đánh con 68 là thích hợp nhất."

Vị khách nọ nhanh chống tiếp lời

"Hay bà đánh 70,69,68 luôn cho chắc."

Bàn đến sau khi Trần Ân ăn xong bát mì thì bà quyết đánh con 71, chẳng hiểu ra làm sao.

Mặt trời dần nhú lên sau ngọn tre. Trần Ân lên đường đến Minh Hầu phủ ngang qua một nơi sổ số trúng thưởng, tập trung rất nhiều người đang bàn số, tiện tay cô mua luôn con 69 với giá hai lượng. Bên trong Minh Hầu phủ đang rất náo loạn, đêm qua Hầu gia mơ thấy có người đến đòi mạng, sau khi tỉnh dậy mồ hôi đầm đìa thần trí không ổn, miệng cứ lắp ba lắp bắp, ăn gì cũng chẳng thấy ngon. Trần Ân thấy thời cơ đã điểm liền biến thành lão thầy toán, đi đến trước cửa Hầu phủ nói lớn.

"Biệt phủ này yêu khí rất nặng, yêu khí rất nặng a~"

Hai tên gia đinh canh cổng nghe vậy hóng hớt đến hỏi

"Lão thật sự thấy yêu khí hả?"

"Đúng vậy."

Một trong hai tên gia đinh liến thoắt nhìn quanh đảm bảo an toàn mới tiếp tục nói.

"Nó ác lắm, giết bao nhiêu người yêu khí nặng là phải."

Hắn vừa nói xong tên còn lại đánh cho hắn một cái rõ mạnh như nhắc nhỡ nên giữ miệng. Trần Ân cười cười đáp.

"Vì vậy cho nên ta mới đến đây."

Nói xong hai tên gia đình bèn mời Trần Ân vào phủ rồi nhanh chóng đi bẩm với Hầu gia.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.