Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

VÔ ĐỀ

Tiểu thuyết gốc · 1123 chữ

Chương sáu.

Lúc trời sập tối cũng là lúc Trần Ân vừa về đến nhà, cô mở cửa bước vào, ngôi nhà chưa được thắp đèn khiến cô nhớ lại chuyện lúc sáng bất giác rùng mình. Cô hít một hơi thật sâu, từ tốn thắp lên ngọn đèn dầu. Tri Âm không biết từ lúc nào đã ngồi sẵn trong nhà khiến Trần Ân giật thót cả người.

"Thanh kiếm đó rất đẹp, cô cho tôi mượn dùng một lát được không?"

Trần Ân bèn đáp:

"Thanh kiếm nào?"

Tri Âm vẫn ngồi trên giường tiếp tục nói:

"Thanh kiếm phát sáng khi đánh nhau với nữ quỷ ấy."

Trần Ân chợt nhớ ra

"Nó đã theo tôi từ rất lâu rồi, không nỡ dùng nhiều, anh mượn nó làm gì?".

Tri Âm lúc này mới đứng dậy, đi đến bên cạnh Trần Ân đáp.

"Biết đâu tôi có thể giúp cô lấy lại được một mảng ký ức nào đó."

Trần Ân mệt mỏi ngồi xuống bàn uống ngụm trà

"Hôm nay tôi mệt rồi mai anh hẳn đến."

Tri Âm bị đuổi thẳng nhưng hắn vẫn không có chút xấu hổ liền tiếp tục xởi lởi:

"Thật ra thì tôi không biết ở đó có nhiều oán khí đến vậy, bảo cô đến dọa hắn một phen lại khiến cô bị dọa ngược lại."

Trần Ân giận đến run người vội vã trả lời:

"Không những bị dọa cho hoảng sợ, còn bị mắng tơi tả."

Tri Âm nghe thế bật cười khúc khích:

" Bị bà chủ quán mì chửi đúng không?"

Trần Ân ném hẳn ly trà cũng may Tri Âm né được. Cô vội đi đến giường đắp chăn kín người

"Hôm nay mệt rồi không tiếp khách."

Ngủ được một giấc Trần Ân tỉnh lại thấy tin thần trở nên cực kỳ sảng khoái. Điều kỳ lạ là giường hôm nay khá chật chội hình như có ai chiếm mất một chỗ. Cô đưa mắt nhìn sang thì ra là tên Tri Âm chết dẫm, không ngờ hắn lại có gan trèo lên giường của cô, hắn đường đường chính chính ngay thẳng mà ngủ khiến Trần Ân máu nóng lại bùng phát thuận tay bóp lấy cổ hắn thiếu điều muốn thật sự giết chết hắn. Tri Âm bất ngờ bị tấn công, hắn cố giãy dụa đành đạch, cuối cùng cũng thoát được hít lấy hít để bầu không khí mà suýt nữa hắn không bao giờ thưởng thức lại. Tri Âm trưng ra khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó chửi mắng:

"Rốt cuộc cô có phải là tiên nhân hay không đây? Ra tay quá độc ác."

Trần Ân thẳng lưng chống hai tay lên hông đáp:

"Tôi phải giết chết anh."

Trần Ân đuổi Tri Âm chạy khắp nhà, cô thật sự là muốn hắn phải trả giá trong khi hắn cười cợt vui vẻ ví như đây là một trò gì đó thú vị lắm. Đuổi đến khi mệt lả, Trần Ân mới dừng lại nghỉ, Tri Âm hắn chưa dứt được trò vui của mình vẻ mặt khoái chí cười ha hả. Ngay lúc đó, từ phía chân trời hai con phượng hoàng một lớn một nhỏ dần xuất hiện phát ra tiếng kêu vang, Trần Ân vừa trông thấy, hai con Phượng hoàng đã sà xuống sân phát ra hào quang vàng rực, bộ lông của chúng xinh đẹp đến không thể rời mắt. Càng nhìn con phượng hoàng nhỏ, Trần Ân lại thấy quen thuộc như đang nhìn chính bản thân mình. Cảnh vật xung quanh đã thay đổi tự lúc nào, ngôi nhà nhỏ với hàng cây phượng trổ hoa đỏ rực, hoa phượng rơi nhuộm đỏ cả khoảng sân. Bên trong nhà cậu thiếu niên trên người mặc chiếc áo xanh nhạt rất hợp với khuôn mặt thanh tú vừa nhìn thấy hai con phượng hoàng liền reo lên:

"Nội ơi, chú Minh cùng tiểu Ân lại đến thăm chúng ta."

Hai con phượng hoàng hóa thành hai cha con. Người cha trông cao lớn với y phục trắng ngần, đứa con gái nhỏ lại xinh xắn với một màu hồng phấn. Trần Ân vừa nhìn thấy đã muốn chạy ngay đến ôm lấy người cha, cô dường như rất lâu rồi mới có cảm giác này, cảm giác như gặp lại người vô cùng thân thuộc. Khóe mắt cô dần đỏ lên, cả cơ thể mất đi hoàn toàn sức lực. Cô bé nhỏ rất hiếu động vừa trông thấy cậu thiếu niên liền chạy đến:

"Trần Thanh, chúng ta lại luyện kiếm đi hôm trước cha nói nếu em đánh thắng anh, cha sẽ cho em Dạ Minh kiếm."

Trần Thanh vui vẻ đáp:

"Vậy lần này anh sẽ nhường tiểu Ân."

Trần Ân nhìn theo hình bóng của người cha dần khuất sau cánh cửa, cô lúc bấy giờ mới chạy theo, phía sau cánh cửa chỉ nhìn thấy một khoảng trống vô định .

Tri Âm chạy đến bên Trần Ân, cô nóng lòng hét lên với hắn:

"Ông ấy đâu rồi. Người đàn ông lúc nãy…"

Tri Âm từ phía sau ôm lấy vai cô thì thầm:

"Cô mệt rồi nên trở về thôi."

Tất cả đều tan đi chỉ để lại không gian một màu trắng xóa, năm dặm hoa phượng nở rộ tô điểm một góc trời. Trần Thanh đứng dưới tàn hoa, những cánh hoa đỏ rực tung bay khắp nơi, Trần Thanh trông đã lớn lên không ít, đã là một thanh niên thanh tú rạng ngời, mắt phượng khẽ lay động, hàng mi dài dần mở thấm đẫm lệ chực trào nơi khóe mắt, thời gian gần như dừng lại, làn gió nhẹ thổi làn tóc con ôm sát khuôn mặt tạo cho hắn một nét phong trần khó tả. Trần Thanh nhìn thẳng về phía Trần Ân. Ký ức tràn về, cô điên cuồng thoát khỏi vòng tay của Tri Âm chạy đến ôm chầm lấy Trần Thanh khóc lóc thảm thiết:

"Anh Thanh đừng đi, xin anh đừng đi."

Trần Thanh nhẹ nhàng đẩy cô ra, đẩy cô khỏi vòng tay mà hắn chắc mẩm rằng mãi mãi hắn sẽ không còn cơ hội giữ lấy.

"Tiểu Ân, sẽ chẳng có ai ở cạnh ai mãi mãi, anh chỉ xin em sống cho thật tốt. Chỉ cầu xin em như thế."

Nói xong Trần Thanh hóa thành con phượng hoàng đỏ rực bay vút lên không trung, bay ra khỏi kết giới, bay khỏi tầm mắt của chú phượng hoàng nhỏ đang cố đuổi theo phía sau.

Giọt nước mắt của cô thoát khỏi mộng ảo chảy dài trên má thấm đẫm chiếc gối mềm.

Bạn đang đọc Không Phải Tiên, Chẳng Phải Ma, Phàm Nhân Chẳng Phải, Ta Là Ta sáng tác bởi HoaTuyetHa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaTuyetHa
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.